“Cô mơ đẹp quá rồi đấy!” Ánh nhìn thâm trầm đáng sợ khóa chặt lấy Lương Tiểu Ý.
Người đàn ông bắt đầu ép cơ thể cao lớn xuống, tiến vào người cô một cách thô bạo. Hận đi! Hận đi! Hận đến cả đời này đừng hòng quên tôi!
Sau khi đối xử tàn nhẫn với người dưới thân, anh hờ hững đứng dậy, liếc qua cảnh tượng đáng buồn kia, thêm cả người phụ nữ đã si ngốc… Sức sống trên người cô đã biến mất hoàn toàn.
Tô Lương Mặc nhìn vẻ mặt thẫn thờ của cô mà trái tim co rút một cách mãnh liệt, đến mức hô hấp thôi mà cũng cảm thấy nhói đau.
Liếc nhìn người phụ nữ trần truồng với cơ thể đầy rãy dấu hôn trên ghế salon, anh bực dọc mắng “Shit” rồi vội vã nhặt áo ngủ trên nền lên đắp cho cô, sau đó chật vật chạy vội lên tầng ba.
Trong thư phòng, Tô Lương Mặc hút hết điếu này đến điếu khác.
Một điếu, hai điếu, ba điếu.
Chiếc gạt tàn thủy tinh trong suốt đã được phủ kín hơn phân nửa bằng tàn thuốc. Mùi thuốc lá ngập tràn căn phòng, sương mù lững lờ bao trùm, một thời gian ngắn sau đó, khói thuốc trong phòng đã nhiều đến độ bất kì ai vào phòng cũng không tài nào phát hiện ra bóng người trên ghế salon ngay từ đầu.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tô Lương Mặc ngập tràn vẻ mâu thuẫn.
Không nên như vậy! Giày xéo làm nhục cô, không phải vẫn là chuyện anh muốn làm hay sao?
Tại sao, khi thật sự làm như vậy rồi, anh lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào.
Tại sao, khi thấy cô chẳng buồn tức giận với mình nữa, trái tim anh lại đau đến thế?
Tuy đối xử tàn nhãn với cô nhưng anh cũng không sung sướng gì. Trái lại, sao anh lại cảm thấy mình chẳng đang ngược cô, mà là đang ngược chính mình?
Cả một ngày này, Lương Tiểu Ý yên lặng nằm trên ghế salon trong phòng khách, đôi mắt vẫn mở to vô hồn nhìn trân nhà, ánh mắt xa xăm như cả linh hồn đã bay đi.
Tô Lương Mặc ngồi hút thuốc trong thư phòng tầng 3, hết điếu này tới điếu khác.
Cho đến khi mặt trời ngả về tây, ánh ráng chiều xuyên qua cánh cửa sổ hắt vào thư phòng, trong làn khói nồng nặc, loáng thoáng thấy được ánh đỏ tàn thuốc, và cả một bóng dáng mờ nhòe bị lớp khói màu trắng che lại.
Tô Lương Mặc lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế dựa bằng da thật sau bàn đọc sách hút thuốc, tàn thuốc trong chiếc gạt tàn trước mặt đã sớm chất đống như núi.
Cái gạt tàn thủy tinh kia như hóa thành tháp yêu quái chín tầng, tàn thuốc dần xếp lên cao, hết tầng này lại tăng thêm †ầng mới. Đã cao lắm rồi, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ khụ khụ…’ Một hồi tiếng ho dữ dội vang lên trong thư phòng yên tĩnh, bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông nắm chặt lại đặt bên mép, lại thêm một trận ho nữa vang lên.
Đây cũng không phải lần đầu anh ho trong ngày hôm nay, chính xác thì, trong cái thư phòng này, anh đã ngồi ho cả một buổi chiều.
Anh ngồi dựa vào lưng ghế, dù có đang cau mày thật chặt, vẻ điển trai vẫn chẳng giảm bớt.
Tô Lương Mặc cảm thấy không hiểu nổi và thật mâu thuẫn. Anh liếc qua cửa sổ, trong mắt chợt hiện ra vẻ giật mình… Hóa ra đã trễ vậy rồi.
Nếu vậy thì… mình, đã ngồi cả hơn nửa ngày, trong căn phòng này ư?
Trái tim khẽ nảy… Không biết cô giờ sao rồi?
Lúc Tô Lương Mặc xuống tầng, anh ngay lập tức nhìn thấy Lương Tiểu Ý đang nằm xiêu vẹo trên ghế salon.
Trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại bắt đầu gợn sóng.