“Trưa hôm qua em đã hẹn Tiểu Ý hôm nay cùng nhau đi ăn sáng…”
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo của Tô Lương Mặc càng toát lên vẻ tàn nhẫn: “Cô hẹn cô ấy vào buổi trưa hôm qua? Ở chỗ nào hả?” Ánh mắt lạnh giá rơi thẳng xuống mặt Ôn Tình Noãn, Ôn Tình Noãn vẫn không hề biết rằng bản thân cô ta đã lộ tẩy rồi.
“Đúng vậy! Trưa ngày hôm qua em ở phụ cận chỗ này gặp được Tiểu Ý nên đã thuận tiện nói chuyện này” Ôn Tình Noãn cổ vũ bản thân không cần căng thẳng… Cô tự cảm thấy lời nói dối của mình nói cực kỳ xuất sắc. Lương Tiểu Ý sống ở chỗ này, vậy thì việc cô gặp cô ta ở đây cũng là chuyện rất đương nhiên”
“Ha!” Anh khẽ cười, ý cười lại không chạm tới đáy mắt, đôi môi mỏng cong lên một cách trảo phúng, rồi chậm rãi nói: “Buổi trưa ngày hôm qua, cô ấy đang ngồi trong quán cà phê của Hứa Thần Nhất, tôi ngược lại cảm thấy rất kỳ lạ, cô làm sao có thể gặp được cô ấy ở gần đây chứ?”
“…” Trái tim Ôn Tình Noãn co rúm lại, mí mắt giật mạnh, cô ta hé miệng ra nhưng căn bản không nói ra được bất cứ lời nói dối nào.
“Wê đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô” Sắc mặt Tô Lương Mặc cũng rất xấu, anh vẫn luôn cho rằng Ôn Tình Noãn là cô gái dịu dàng, nghe lời, hiểu chuyện; là một cô gái tốt bụng, hiền lành.
Nhưng những việc mà Ôn Tình Noãn đã làm trong khoảng thời gian sau khi tỉnh lại này thật đúng là khiến anh mở mang tầm mắt.
Việc hôm nay càng khoa trương tàn độc, “Phóng viên là do cô tìm tới phải không? Còn cả người của đài truyền hình nữa. Xem ra thể diện của Ôn Chấn Hải đã lớn tới mức này rồi”
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt của Tô Lương Mặc cũng dần dần trở nên lạnh lẽo. Ôn Tình Noãn còn muốn nói thêm gì đó, sự buốt giá trong mắt Tô Lương Mặc đã trở nên nồng đậm: “Về đi! Đừng để tôi nói đến lần thứ ba”
“Lương…” Ôn Tình Noãn muốn cầu xin Tô Lương Mặc nhưng trước ánh mắt hung ác nham hiểm của anh đành miễn cưỡng ngậm miệng lại, không cam lòng quay người rời khỏi đây.
Ngay giây phút quay người đó, vẻ đáng thương khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Tình Noãn lập tức đổi thành sự âm ngoan cay độc. Cô ta siết chặt nắm tay, đầu móng tay cắt sửa đẹp đẽ sơn màu đỏ bấm mạnh vào thịt. Trong ánh mắt che kín vẻ độc ác không cam lòng, đôi môi đỏ chậm rãi cong lên…
Lương Tiểu Ý! Tao sẽ không tha cho mày!
Tất cả những nhục nhã mà cô ta phải chịu ngày hôm nay đều bởi con đàn bà đê tiện Lương Tiểu Ý kia tạo rai “Cạch!” Ôn Tình Noãn đóng sầm cửa xe lại, khiến chiếc xe vang lên tiếng va chạm cực lớn. Tài xế ngồi phía trước bị cô dọa cho giật mình, “Cô chủ “Xoạt!” Ôn Tình Noãn ngồi ở ghế phía sau lập tức ngẩng phắt đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn tài xế: “Lái, xe!”
Tài xế khế run rẩy, rồi lại bị vẻ độc ác toát ra từ đôi mắt rõ ràng của Ôn Tình Noãn dọa sợ, ông rùng mình ộ vội vàng khởi động xe. Khi rẽ vào khúc cua, tài xế nhịn không được lén lút liếc nhìn Ôn Tình Noãn ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu, nhưng ông ta lại nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ độc ác, dù đẹp lại cũng vẫn kinh khủng như quỷ dạ xoa vậy!
Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc chân dài kéo thẳng vào nhà, cửa vừa đóng lại, anh túm lấy cánh tay của Lương Tiểu Ý đi nhanh đến trước phía sofa trong phòng khách, rồi vung tay ra, đẩy cô ngã vào ghế sofa.
“ÁI” Lương Tiểu Ý nhịn không được hét lên đầy kinh ngạc.
“Nói, mới sáng sớm mà cô đã định đi đâu?”
Lương Tiểu Ý có chút căng thẳng, bị ánh mắt kia của nhìn anh nhìn chằm chằm, da đầu cô lập tức tê dại.
Không thể nào, anh… không thể biết nhanh đến như vậy!
Cô không cần tự dọa chính mình! Lương Tiểu Ý lén chùng mắt xuống, nuốt một ngụm nước bột. Cô tự an ủi chính mình, trăm ngàn lần không được để lộ ra sơ hở.
“Tôi có chút việc”
“Cô có hẹn với ai rồi à?”
Lương Tiểu Ý nghe thấy rõ ràng sự trào phúng trong lời nói của Tô Lương Mặc. Cô lại một nữa đem mười tám đời tổ tông của Ôn Tình Noãn hỏi thăm trong lòng.
Nếu như không phải do Ôn Tình Noãn thì bây giờ cô đã ở trên máy bay từ lâu rồi.