“Qua đây”
Mặt Lương Tiểu Ý ngay lập tức tái nhợt!
Giống hệt như lần đầu tiên… Đến cả câu nói này cũng giống!
Do vậy đây xem là cái gì chứ? Đi một vòng lớn lại quay trở về nơi ban đầu?
Tô Lương Mặc đứng dậy, đẩy Lương Tiểu Ý đầu óc đã đặc quánh thành một đống bột nhão lên giường. Ngay một giây sau, thân hình cao lớn của anh bao phủ lên cơ thể của cô, anh hóa thân thành thú dữ, chiếm đoạt cô.
Một đêm này, từ sau khi làm rõ mọi chuyện với Lương Tiểu Ý, đây là lần đầu tiên Tô Lương Mặc ngủ sâu như vậy Một đêm không mộng mi.
Sáng sớm hôm sau Gió mát thổi tung chiếc rèm cửa vải nhung màu xám nhạt, trong phòng ngủ trên lầu ba, trên chiếc giường kingsize trắng tinh kê sát cửa sổ sát đất là một cơ thể săn chắc gợi cảm màu đồng cổ, anh khế lật người một cái khiến chiếc chăn màu trắng trượt xuống tận hông, để lộ một mảng lưng lớn gợi cảm đến mức làm bất cứ người phụ nữ nào thét lên.
Anh duỗi cánh tay dài ra, theo thói quen sờ soạng bên cạnh. Ngay sau đó… Anh mở bừng mắt, đôi đồng tử đen nháy nhìn chằm chằm vị trí trống không bên cạnh.
“Shit!” Anh vò mạnh đầu, mặc vào một chiếc áo ngủ rồi rời giường, “Ả đàn bà chết tiệt!” Mới sáng sớm anh đã nổi giận đùng đùng, vừa đi xuống lầu vừa tính toán trong lòng xem nên xử lý người con gái không nghe lời kia như thế nào.
Xuống tới lầu, vẫn không tìm thấy bóng dáng Lương Tiểu Ý đâu, anh lại chạy lên tầng hai nhưng vẫn như cũ không thấy cô. Tô Lương Mặc đang định cất bước ra khỏi phòng ngủ thì khựng chân lại, đi đến trước tủ quần áo, rồi mở cánh cửa tủ ra… Nhìn thấy chiếc vali vẫn còn, Tô Lương Mặc lập tức thở dài nhẹ nhõm.
Trong giây phút vừa mở mắt ra mà không thấy cô đâu, Tô Lương Mặc đã cảm thấy cực kỳ hoảng hốt, anh cho rằng Lương Tiểu Ý lén lút rời khỏi biệt thự này.
Bước xuống lầu, anh liền hỏi, “Thím Trương, cô ấy đâu?”
Anh vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng chuông gấp gáp.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Lương Mặc mở cửa ra, nhìn thấy là bảo vệ của khu biệt thự, anh tức thì đem sự giận dữ do không tìm thấy Lương Tiểu Ý trút lên người mấy tên bảo vệ đen đủi: “Tốt nhất cho tôi một lý do hợp lý, bằng không lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây”
“Boss, bên ngoài tới rất nhiều phóng viên!” Một người bảo vệ vẻ mặt nghiêm túc nói, “Bọn họ chặn ngoài cửa, không cho cô chủ đi”
Nghe thấy vây, Tô Lương Mặc liền nhướng mày lên: “Lương Tiểu Ý ở ngoài cổng khu biệt thự?”
“Vâng thưa boss, cô chủ đang chuẩn bị ra khỏi biệt thự thì bị đám phóng viên chặn đường không cho đi” Bảo vệ dứt lời, sắc mặt Tô Lương Mặc sa sầm lại, giọng điệu lạnh lùng mang theo ý ra lệnh: “Nói thẳng đi!”
“Cô Tình Noãn cũng ở đó”
“Xoet!”
Ánh mắt Tô Lương Mặc sắc bén như dao băng găm vào người bảo vệ, “Ôn Tình Noãn đến đây làm cái gì?”
“Cô Ôn hình như, hình như đang khóc” Người muốn làm bảo vệ ở đây bắt buộc phải có mặt nhìn.
Boss lớn không chút khách sáo gọi là Ôn Tình Noãn, khiến bảo vệ lập tức đổi xưng hô từ “cô Tình Noãn” thành “cô Ôn” xa lánh khách sáo. Chính bản thân Tô Lương Mặc cũng chưa chú ý tới chỉ tiết nà, nhưng đám bảo vệ đều đã nhận ra.
Tô Lương Mặc nhíu mày, “Đám phóng viên chặn đường Lương Tiểu Ý, còn Ôn Tình Noãn đang khóc?” Ánh mắt anh lập tức trở nên sắc bén, “Đám phóng viên là do Ôn Tình Noãn dẫn tới?”
Lương Tiểu Ý muốn chửi thề!
Trên đời còn có việc nào máu chó hơn tình huống lúc này của cô không?
Buổi chiều ngày hôm qua, Lục Trầm đột nhiên hẹn gặp cô ở Bến Thượng Hải, lúc gặp nhau anh ta lén đưa cho cô một cái túi da. Cô mở ra xem một chút, lập tức lộ vẻ kinh ngạc lại vui mừng.