“Tôi chỉ muốn đi ra ngoài!” Cô nói, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương không thể nào quen thuộc hơn, cô cảm thấy dạ dày hình như trào lên, rất buồn nôn!
Anh bước từng bước đến trước mặt cô, bước chân tao nhã giống như một con báo đang săn mồi, mà Lương Tiểu Ý ở trong ánh mắt đùa cợt của anh chính là con mồi mà anh có thể nuốt chửng kia.
Không phải anh không đau lòng… Ánh mắt cô bất lực đến Vậy.
Đây là điều mà anh mong muốn sao?
Ha… Anh cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn bạo. Anh không yêu cô! Tất cả đều là di chứng sau thôi miên mà thôi! Hơn nữa cô có thể dễ dàng gợi lên dục vọng của anh như vậy chỉ có thể là anh cực kỳ hứng thú với thân thể của cô.
Mãi đến tận sau này, khi anh mất cô, anh mới chợt nhận ra, cho dù là di chứng sau thôi miên hay tình cảm thật lòng, chỉ cần cô ở bên cạnh anh cho dù là di chứng anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Ở thời điểm đó, Lục Trầm đã nói: “Nếu biết sẽ có ngày hôm nay sao ban đầu lại làm vậy chứ! Tô Lương Mặc, cậu chính là một kẻ đáng thương! Một kẻ đáng thương không dám thừa nhận bản thân yêu Lương Tiểu Ý! Cậu cho rằng Ôn Tình Noãn là tia sáng đã cứu vớt cậu khỏi thế giới tăm tối năm đó, vì vậy cậu mới ở bên cạnh cô ta, chăm sóc cô ta, cưng chiều cô ta. Nhưng cậu trước giờ chưa bao giờ yêu thương cô ta! Bởi vì Ôn Tình Noãn chưa bao giờ là Lương Tiểu ÝI Cho dù ở bên nhau mười năm thì sao chứ? Ôn Tình Noãn lén lút chiếm lấy vị trí của Lương Tiểu Ý, đóng giả làm cô bé năm đó, cô ta cũng có thể mô phỏng vết sẹo trên xương quai xanh đó. Nhưng cô ta không thể nào mô phỏng lại sự ngu ngốc đến mức tỏa ra ánh hào quang như Lương Tiểu Ý! Cậu đừng có quên, lúc bắt đầu, trong lòng cậu ghi nhớ cô bé đó, thậm chí từ sau vụ bắt cóc đó cậu thể hiện ra lòng ham muốn chiếm giữ cô bé đó vượt quá tuổi tác lúc đó cho phép. Cậu muốn có được cô ấy, tất cả những điều này đều là bởi cô ấy có ơn với cậu, hơn nữa cô ấy là ánh sáng trong thế giới tối tăm của cậu! Tô Lương Mặc cậu mà là người coi trọng ân tình sao!
Ngay lúc bắt đầu, cậu đã sai rồi!”
Lục Trầm nói năng hùng hồn, lời lẽ xác đáng. Khi ấy, Tô Lương Mặc mới bất ngờ hiểu ra, đau thấu tim gan, hối hận nhưng đã muộn!
Đúng vậy, cả đời Tô Lương Mặc anh rảo bước trong sáng tối, từ nhỏ anh đã tiếp xúc với tốt đẹp của mặt sáng thế giới, bóng tối dứt khoát bẩn thỉu… Lục Trầm nói không sai, càng là người đi trong bóng tối càng khát vọng ánh sáng. Lương Tiểu Ý là ánh sáng của Tô Lương Mặc, nhưng ở lúc có thể chạm tới chùm sáng ấy anh lại tự tay vứt bỏ chỉ bởi vì sự kiêu ngạo của mình mà anh phải trả cái giá đắt đỏ nhất cả đời này.
Sau đó, Hứa Thần Nhất nói với anh: “Hoàn toàn chẳng có di chứng sau thôi miên nào cả, Tô Lương Mặc cậu lại là người có thể để thuật thôi miên vặt vãnh này khống chế hay sao? Ngay từ lúc bắt đầu, tớ cũng cho là bản thân đã thành công, nhưng sau này mới phát hiện ra thuật thôi miên của tớ lại một lần nữa thất bại trên người cậu. Năm ấy cậu nhầm tưởng thiên sứ của mình thành Ôn Tình Noãn, vì vậy sau này cho dù chính cậu nhận ra bản thân mình có tình cảm với Lương Tiểu Ý, cậu vẫn đổ lỗi cho di chứng sau lần thôi miên đó của tớ, là vì cậu sợ thú nhận việc bản thân yêu Lương Tiểu Ÿ.
Bởi một khi cậu thú nhận, cậu sẽ phải thừa nhận năm đó cậu đã nhận nhầm Ôn Tình Noãn thành Lương Tiểu Ý, khiến Lương Tiểu Ý sau này yêu đương khổ sở!” Hứa Thần Nhất nói: “Ai có thể ngờ rằng Tô Lương Mặc kiêu ngạo, hô mưa gọi gió, khuấy động càn khôn lại là kẻ đang thương không dám thừa nhận bản thân yêu người con gái không đủ hoàn hảo chứ!”
Đương nhiên, tất cả đây đều là những lời sau này.
Lúc này, Tô Lương Mặc đang đi ngày càng càng xa trên con đường không lối về, hơn nữa còn không có ý định quay trở về.
Khuôn mặt Lương Tiểu Ý tái nhợt, “Thật đó! Anh Tô, sau này tôi sẽ nghe lời của anh, cũng sẽ không về biệt thự muộn như vậy nữa, xin anh, chỉ cần không phải ở đây, anh muốn như thế nào cũng được”
Cô nói, nhưng lại không ngờ tới chỉ một câu nói lại chọc anh nổi giận lôi đình.
Tô Lương Mặc chậm rãi đi về phía Lương Tiểu Ý, cuối cùng dừng lại trước mặt cô. Anh đột nhiên vươn tay ra túm chặt lấy căm cô rồi nhấc lên, anh nhấc cao đến mức bản thân có thể nhìn rõ sự sợ hãi trong hai mắt cô.
Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, dưới anh đèn đường lại lộ ra vẻ lạnh lùng: “Hôm nay cô đã đi đâu?” Đôi mắt lạnh lẽo tới mức không có chút độ ấm nào, nhưng giọng nói của anh thì lại hoàn toàn ngược lại, dịu dàng giống như một quân tử khiêm tốn.
Lương Tiểu Ý vô thức rũ mắt xuống: “Tôi, tôi ở nhà chán quá… nên đi lung tung.”