Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 188






Chương 188

 

Ôn Tình Tuyết nhìn chăm chăm vào chiếc Maserati màu bạc cách đó không xa, đôi mắt bùng lên ngọn lửa uất hận?

 

Kể từ lúc Tô Lương Mặc bế Lương Tiểu Ý lên xe, chiếc Maserati đắt tiền đó đã không ngừng run rẩy đung đưa … Kể cả những người đần độn cũng có thể đoán được họ đang làm gì bên trong?

 

Con điếm không biết xấu hổ đó! Giữa ban ngày ban mặt lại có thể vô liêm sỉ “dụ dỗ” anh Mặc?

 

Bốn người vệ sĩ đeo kính râm đứng nghiêm trang. Bề ngoài họ không để lộ bất cứ một biểu cảm nào. Tuy nhiên, đẳng sau cặp kính ấy là những đôi mắt hiếu kỳ thi thoảng liếc về phía chiếc Maserati ấy?

 

Khụ khụ khụ … Đại Boss quả nhiên là Đại Boss! Chiếc xe đó đã rung lắc … cũng được gần một tiếng rồi đó?

 

Trong xe, Lương Tiểu Ý nằm nghỉ một lúc lâu mới có thể phục hồi lại tinh thần. Cô ngồi thẳng dậy, liếc nhìn Ôn Tình Tuyết qua cửa kính. Khi Tô Lương Mặc chuẩn bị khởi động xe, Lương Tiểu Ý đột nhiên nói: “Lương Mặc, chờ em chút.” Cô sửa soạn lại quần áo rồi mở cửa bước xuống xe.

 

“Từ từ đã” Trong xe, người đàn ông đưa cho Lương Tiểu Ý chiếc áo khoác của anh rồi cau mày nhìn chiếc cúc đầu trên cổ áo cô vẫn chưa đóng: “Mặc vào.”

 

“Dạ” Cô ngoan ngoãn nhận lấy chiếc áo vest từ tay anh.

 

Giọng nói có chút không hài lòng của người đàn ông lại vang lên: “Kín đáo hơn chút đi. Lộ nhiều da thịt nhiều như thế kia để làm gì cơ chứ?”

 

Nghe xong, Lương Tiểu Ý bất giác nhìn xuống? Hửm, có lộ gì đâu cơ chứ?

 

Hừm! Cô quyết định không tranh cãi với Tô Lương Mặc về mấy chuyện vặt vãnh này. Ngoan ngoãn đóng chiếc cúc áo lại.

 

Đến lúc ấy, Tô Lương Mặc mới để cho cô ra khỏi xe.

 

Anh hạ cửa sổ xuống, đôi mắt nheo lại nhìn theo bóng lưng của Lương Tiểu Ý suốt quãng đường, đến khi cô dừng lại trước mặt Ôn Tình Tuyết Cô ấy định làm gì? Người đàn ông đăm chiêu suy nghĩ.

 

Ôn Tình Tuyết giận dữ nhìn chăm chảm Lương Tiểu Ý đang đứng đối diện. Trong mắt của Ôn Tình Tuyết bây giờ, Lương Tiểu Ý đến đây chính là để muốn diêu võ dương oai với mình.

 

Đặc biệt là khi đôi mắt của Ôn Tình Tuyết dừng lại trên đôi môi đang sưng đỏ tấy của Lương Tiểu Ý, sự ghen tuông trong lòng Ôn Tình Tuyết như bùng phát không thể khiểm soát nổi.

 

“Chị ra đây là gì vậy? Muốn khoe khoang với tôi à? Ha ha, thật đúng là một người phụ nữ rẻ mạt, bẩn thỉu! Chị nghĩ chị có thể quyến rũ anh Mặc với cơ thể xấu xí, nhơ nhuốc này của chị à? Anh Mặc là của eml Chị cút đi cho khuất mắt tôi! Nhìn thấy bản mặt của chị khiến tôi phát ớn!”

 

Đôi mắt của Lương Tiểu Ý ngày càng lạnh lếo. Cô đột nhiên vung tay về phía gương mặt xinh đẹp của Ôn Tình Tuyết?

 

“Táp” một tiếng, Ôn Tình Tuyết như không thể tin nổi, gương mặt trở nên vặn vẹo. Vài giây sau, cô ta điên cuồng hét lên, rồi lao về phía Lương Tiểu Ý: “Chị dám tát tôi! Mẹ kiếp! Tôi sẽ nói với bố tôi! Sẽ cho người hiế … Aaaa!” Lời nói còn chưa dứt, một tiếng “táp” khác lại vang lên. Lương Tiểu Ý tức tối, “tặng” cho Ôn Tình Tuyết một cái tát trời giáng.

 

Cô có chút hối hận vì đã cầu xin Tô Lương Mặc tha thứ cho cô ta. Một cô g: c nào cũng châm chọc vào nỗi đau của người khác thì cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì! Vả lại, câu nói mà Ôn Tình Tuyết định nói trước khi Lương Tiểu Ý tát Ôn Tình Tuyết đó là cô ta sẽ cho người đến hiếp chết cô. Một người có tâm địa độc ác đến vậy, cô mới không có nghĩa vụ phải giúp đỡ. Lương Tiểu Ý bất giác nghĩ đến Ôn Tình Noãn.

 

Đúng là chị nào em nấy! Đều cùng độc ác, xảo quyệt không kém nhau là mấy?

 

Thời trung học, Ôn Tình Noãn đã chỉ ra một khoản tiền lớn chỉ để thuê lũ xã hội đen lấy đi sự trong trắng của cô. Và giờ đây, mười năm sau, em gái của Ôn Tình Noãn là Ôn Tình Tuyết cũng muốn tìm người nào đó để cưỡng hiếp cô?

 

Nghĩ đến Ôn Tình Noãn, trong lòng Lương Tiểu Ý như muốn bùng nổ, cô liền giơ cánh tay lên: “Táp Táp Táp Táp”, liên tục “dành tặng” cho Ôn Tình Tuyết bốn cái tát. Dưới đôi mắt kinh ngạc của Wen Ôn Tình Tuyết, Lương Tiểu Ý lạnh lùng nói: “Cô nhớ cho kỹ, đây là những gì mà chị gái cô nợ tôi! Nhưng cô ta bây giờ đã trở thành người thực vật, vậy thì bây giờ, cô thay chị gái mình nhận lấy đi!”