Ngược Dòng Vung Đao

Ngược Dòng Vung Đao - Chương 22: Kim Thiền Thoát Xác




So với lúc họ khởi hành hơn một tuần trước, bến tàu cảng Thâm Thủy tại Nam Đảo càng thêm rực rỡ tươi thắm, gió biển thổi về mang theo hương dừa và hoa chuông lam tươi mát.Các nhân viên cửa hàng miễn thuế hai bên đường phấn chấn rạng ngời, như hổ rình mồi chờ đợi đám thổ hào mua hàng chưa bao giờ xem giá cập bến vung tiền.



Du thuyền xa hoa rời bến không nhiều, lần nào hay lần đó, kiếm được tí nào hay tí đó, bỏ lỡ du thuyền này, chuyến tiếp theo có khi phải đợi nửa tháng nữa.

Vài vị khách thoạt nhìn lạ hoắc, quần áo mặt mũi trông chẳng ra sao đi vào rất nhiều cửa hàng.



Sau khi vào chỉ đứng bên quầy xem, không mua sắm, không hỏi giá, không mặc thử nhưng lại không chịu bỏ đi.

Nhân viên các cửa hàng đồ hiệu đều rất giỏi xem tướng và nhìn mặt đoán ý, từ lúc khách vào cửa đã nhìn xuyên áo khoác để biết trong ví người ta có bao nhiêu thẻ đen, hoặc trong quần lót người ta nhét bao nhiêu tiền mặt, chỉ số mua sắm cụ thể là bao nhiêu, tuyệt đối không lãng phí ân cần và nước miếng cho lũ dân đen nghèo kiết hủ lậu.



Đám người đi vào hôm hay rõ ràng chỉ là du côn rỗng túi, mặt mũi xấu xí dưa vẹo táo nứt, cuối cùng còn có một nhóm đầu đinh mặc jacket và quần bò đen, khoác cặp táp ni lông kiểu cho nam giới, trông giống hệt lũ bán bảo hiểm đi chào hàng khắp hang cùng ngõ hẻm.

Lũ bán bảo hiểm nghèo kiết xác này vào quán còn chẳng mua nổi sinh tố hoa quả, tên nào cũng tự mang nước khoáng đi để uống, tha hồ bị các nhân viên cửa hàng lườm nguýt.

Chẳng biết khách quý trên du thuyền quan trọng thế nào mà cần lắm lâu la ra đón gió tẩy trần thế không biết?

Bánh xe khổng lồ của “Vân Đoan Hào” vẽ ra từng đợt sóng màu lam lững lờ, chậm rãi tiếp cận, đỗ sát bến tàu.



Hải âu và chim biển vô danh lượn quanh cột buồm, ríu rít líu lo như bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Khách khứa rơi vào một chặp náo nhiệt vội vàng trước khi xuống tàu, vệ sĩ quát tháo nhân viên trên tàu xách hành lý, tai to mặt lớn bắt tay vỗ vai hẹn lần sau đi đánh gôn, tình nhân mới rời giường lưu luyến vẫy tay tạm biệt trong sương sớm.

Nhân viên sắp xếp thuyền ba lá lần lượt chở khách khứa lên bờ, lúc này, đám tiếp thị bảo hiểm đeo cặp táp giá rẻ lập tức xông lên chặn đường, nói là đến đón người.

Quản lý và nhân viên tất nhiên không cho họ lên tàu, đón người cũng phải đón ở ngoài, ai biết chúng bây là đám phá rối tập thể hay tổ chức bán hàng đa cấp?

Tầng chót “Vân Đoan Hào”, khách khứa vội vã qua lại hành lang, không ai để ý tới hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai che kín mặt, chậm rãi tiến đến cửa một gian phòng.



Hai người này không phải khách trên tàu, có lẽ vừa lén lút lên tàu nhờ đám hỗn loạn lúc nãy, hơn nữa còn lên thẳng tầng cao nhất dành cho khách VIP, mục tiêu hết sức rõ ràng.

Hai gã nọ xác nhận lại số phòng, chậm rãi dùng dây thép vạn năng nhẹ nhàng mở chốt, động tác cực kỳ thành thạo, sau đó tung chân đạp mở cửa.

Trong phòng lặng ngắt, tấm rèm lụa trắng kéo ra một nửa, bị gió biển thổi tung.

Chiếc xe lăn trơ trọi giữa phòng khách trống rỗng, theo quán tính xoay tròn nửa vòng rồi vững vàng dừng lại như chế giễu, nhạo báng hai kẻ đột nhập ngu xuẩn tính sai.

“Đ*t mẹ nó, chạy rồi?”

“Lên trên tìm.”

Hai gã đội mũ lưỡi trai leo lên cầu thang, một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen đặt tại đầu cầu thang tầng trên, nhấp nháy ánh sáng đỏ, lặng lẽ “Tích” một tiếng như chào đón kẻ đột nhập.

“Chạy, chạy!!!…”

Hai kẻ lạ mặt ba chân vốn cẳng lao ra ngoài, dùng tư thế lộn mèo cực kỳ khoa trương thừa thãi lăn ra khỏi phòng…

Gió biển tiếp tục thổi tung tấm rèm lụa, không có gì phát nổ.

Căn phòng này không bị gài bom.

Đó chỉ là một thiết bị thăm dò gắn tia hồng ngoại, hơn nữa còn là loại cầm tay đơn giản, cùng loại với đồ chơi của trẻ con.

Nhân viên phục vụ cuống cuồng báo tin xuống dưới qua bộ đàm, “Cái gì? Rà soát diện rộng?… Có cảnh sát lên tàu?”

Cuối cùng, quản lý du thuyền cũng không ngăn nổi đám tiếp thị bảo hiểm, bởi vì chỉ hai phút sau, đoàn người nghiêm túc rút thẻ cảnh sát thường phục điều tra, lý do là nhận được tố cáo trên du thuyền “Vân Đoan Hào” có người hút ma túy và hoạt động tình dục tục tĩu.

Không khí trên lầu lập tức biến đổi, rất nhiều khách khứa chẳng hiểu ra sao, vài người chột dạ hoảng sợ, vội vã lục vali, giấu đồ, ném vào toilet… Những kẻ định táy máy nhân lúc khách khứa xuống tàu cũng thu tay, hủy bỏ kế hoạch…



Quản lý du thuyền mồ hôi như tắm, thầm nhủ đất Nam Đảo này trời cao hoàng đế xa, quần chúng Triều Dương không thường lui tới, tại sao lại bị để mắt tố cáo, mà thời gian còn chính xác như vậy…

Tại khúc quanh ở lối đi dành cho nhân viên dưới đáy tàu, ba cái bóng thoăn thoắt lướt qua.

Ba người cùng mặc đồng phục nhân viên cấp thấp, vạt áo dính đầy dầu máy bẩn thỉu.

Bọn họ rút lui cực kỳ thuận lợi.



Lăng Hà cười nói, “Nghiêm tổng bò được vào nơi ổ mèo chuồng chó này đúng là không tệ, chẳng ngờ mở được con đường người khác không đi.”

Nghiêm Tiểu Đao đáp lễ, “Ngài Lăng thấy chuồng chó khó bò thì tôi đưa ngài lên lầu, ngồi kiệu của ngài đi đường rộng thênh thang nhé?”

Lăng Hà hừ một tiếng, “Ngài Nghiêm đừng hòng đem con bỏ chợ.”

Dương Hỉ Phong nghe hai vị kẻ xướng người họa, ngài này ngài nọ đấu võ mồm cũng thú vị ra phết.

Bò chuồng chó chật hẹp chẳng sao, thật ra phiền toái ở chỗ Lăng Hà không thể tự đi lại.



Nghiêm Tiểu Đao đi đằng trước, Dương Hỉ Phong bám theo cố hết sức vác Lăng công tử.





Lăng Hà đảo mắt nhìn trời, “Phiền anh hai khom lưng xuống tí nữa.”

Dương Hỉ Phong quay lại nhìn y, “Sao thế, mũi giày ngài lại mài xuống đất à?”

Lăng Hà đáp, “Đầu gối tôi sắp mòn rồi anh hai ạ.”

Nghiêm Tiểu Đao không nhịn được phì cười, tiếng cười trầm trầm mang theo sức hút rất đàn ông.



Dương Hỉ Phong suy nghĩ vài giây mới hiểu, họ Lăng là đang móc mỉa mình lùn quá đây mà, khốn kiếp!

Nghiêm Tiểu Đao cười xong mới quay lại xoa đầu trấn an Dương tiểu đệ, sau đó tiếp nhận Lăng công tử cao lớn nặng nề.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau.



Đáy mắt Nghiêm Tiểu Đao còn thấp thoáng ý cười khoan dung độ lượng, đột nhiên Lăng Hà cảm thấy lưu luyến khuôn mặt và hơi ấm của người này.



Từ thời niên thiếu đến bây giờ, rất ít người có thể có thể khoan dung chịu đựng tính tình ngạo nghễ quái đản của y, vì vậy lúc đặt tay lên vai người này, Lăng Hà chợt có cảm giác mừng vui thanh thản, như đã được “toại nguyện”, như “cuối cùng cũng tìm đến đúng người”, lại không biết cảm giác thân thiết, an toàn và mừng rỡ này đến từ đâu?

Nghiêm Tiểu Đao lại không tỏ vẻ vui thích hay lưu luyến gì, “Đề phòng mũi giày quý giá hoặc đầu gối mong manh của ngài bị mài mòn, hay là vác nhé!”

Dứt lời bèn nhấc Lăng Hà quẳng lên vai, vẫn như lần trước rời khỏi sòng bạc, khiêng Lăng Hà lủng lẳng trên vai trái.



Chỉ có vậy Lăng Hà mới không bị kéo lệt xệt dưới đất như bao tải khoai tây.

Nghiêm Tiểu Đao cười nhạo hỏi, “Hồi nhỏ ăn uống thế nào vậy? Dinh dưỡng tốt quá nhỉ, sắp khiêng hết cmn nổi cậu rồi.”

Lăng Hà chúc đầu xuống đất, giọng vo ve, “Tôi còn nghe tiếng khớp xương anh đánh vào nhau tanh tách đây này, Nghiêm tổng thiếu can-xi từ nhỏ hả?”

Nửa thân trên hình trái táo khỏe khoắn của Nghiêm Tiểu Đao đập vào mắt Lăng Hà, thật sự rất đẹp mắt, vai rộng eo thon.



Đầu chúc xuống đất, Lăng Hà phỏng chừng mình bị máu dồn xuống não dẫn tới khẩu vị khác hẳn bình thường, ấy vậy mà lại đi dán mắt ngắm nghía hông và eo của Nghiêm Tiểu Đao, trong khi bình thường chẳng có hứng thú gì với những vị trí này của người khác cả…

Lăng Hà còn đang chếnh choáng, tự nhiên bật ra một câu, “Coi chừng cánh tay phải, đừng dùng sức, đừng duỗi xa…”



Lần trước y túm lưng quần Nghiêm Tiểu Đao, lần này lại không giơ tay nắm bất cứ chỗ nào, giống như có sợi dây từ trong tâm lý lặng lẽ quấn quanh những ngón tay thiếu tự chủ.



Y cảm giác Tiểu Đao rõ ràng kiêng kị bị người bên cạnh chạm vào mũi đao dưới áo, lại cảm thấy túm nơi nào cũng là vô lễ và thiếu tôn trọng Tiểu Đao.

Cuối cùng y đã thoát khỏi “Vân Đoan Hào” cạm bẫy muôn trùng, nhờ ơn của Nghiêm Tiểu Đao.



Tiếp theo hẳn là một nơi sát khí mịt mù, hiểm nguy bốn phía khác!



Phòng ốc và tụ điểm ăn chơi trên du thuyền bị cảnh sát mặc thường phục điều tra, hơn nữa còn cực kỳ nhanh gọn, giống như đã biết trước căn phòng nào giấu ma túy, gái mại dâm giao dịch ở những đâu, thần tốc bắt giữ vài tên lâu la và gái điếm, bỏ qua những cái tên hiển hách lẫy lừng.

Thân phận cỡ Lương Hữu Huy, Giản Minh Tước, Du Hạo Đông chẳng gặp vấn đề gì, chỉ bị bắt ở lại trên tàu thêm vài tiếng, chờ cảnh sát đến tận phòng đặt câu hỏi.

Đây chính là một chuyến điều tra đột kích lâm thời.



Cảnh sát địa phương không dám làm mất lòng những kẻ không được làm mất lòng.



Người trong giới đều biết tai to mặt lớn tụ hội tại “Bích Hải Vân Đoan”, cảnh sát cũng biết sự tồn tại của nó, nhưng có bắt hay không mới là nghi vấn chính.



Chó sói nuôi mập mới có mỡ để săn, nhưng mập quá lại sợ biến thành mãnh hổ gây họa khôn lường.



Giả như muốn tiêu diệt triệt để thì cũng phải được lệnh từ phía trên.

Địa phương đang cùng Thiên Tân hợp tác giải quyết một vụ án khác, Bào Chính Uy nhân cơ hội tranh thủ đồng minh, khăng khăng yêu cầu bên này tới “Vân Đoan Hào” rà soát thuần phong mỹ tục, chỉ cần ra vẻ một chút, bắt giữ vài nhân viên khả nghi trên tàu, bảo đảm sự an toàn cho khách khứa, không bắt cóc giết người gây lộn đổ máu là được.

Lý do Bào Chính Uy lén cung cấp cho cảnh sát địa phương là, “Chúng tôi có một người cực kỳ quan trọng đang ở trên tàu, tôi muốn bảo đảm sự an toàn của người này.”

Đám du côn dưa vẹo táo nứt tụ tập trên bến cảng nhác thấy cảnh sát mặc đồ đen đeo cặp táp ni lông khống chế toàn bộ con tàu thì cũng thức thời vội vã giải tán.

Bởi vậy, lúc cảnh sát thường phục chia thành tốp nhỏ nghênh ngang rời khỏi “Vân Đoan Hào”, mọi người trên tàu đều cảm giác như bị đùa bỡn!


Nghiêm Tiểu Đao khiêng Lăng Hà, không đi lối dành cho khách quý, mà dùng cửa bên thông xuống đáy tàu dành riêng cho phục vụ.



Đây mới gọi là mèo có đường mèo, chó có ổ chó, các nhân vật trên một con tàu phân chia thành năm bảy loại, trật tự giai cấp phải tuyệt đối rõ ràng, tránh tổn hại việc làm ăn của quý tộc trên tàu.

Nghiêm Tiểu Đao chẳng câu nệ chuyện này, chui chuồng chó, dọc theo bến tàu hòa vào làn đường cho du khách phổ thông tiến về thành phố, lái xe chuồn thẳng.

Bọn họ thong thả bước vào sảnh sân bay, cả quãng đường thoải mái thả lỏng, nhàn nhã đi dạo mua đồ lưu niệm và đặc sản địa phương, lúc này những người trên “Vân Đoan Hào” vẫn chưa được phép xuống tàu.

Từ lúc xuống tàu, đủ loại cuộc gọi thượng vàng hạ cám tìm tới Nghiêm Tiểu Đao, có vẻ Nghiêm tổng nhà ta rất có duyên, ai cũng nhớ thương hắn.

Lương Hữu Huy ai oán nhắc nhở hắn đừng quên “Có ơn phải lấy thịt trả”, Nghiêm Tiểu Đao cười đáp ứng.

Giản Minh Tước hẹn hắn hôm nào “cùng” đến khách sạn Bách Duyệt Trung Đình chơi, Nghiêm Tiểu Đao vừa nghe tên địa điểm đã dị ứng, trong lòng suy nghĩ chẳng biết có nên trịnh trọng giới thiệu Lương đại thiếu gia cho Giản Minh Tước, để hai người tha hồ mà đi chung hay không? Sau lại cảm giác cả hai đều là quý công tử lắm tiền ngốc nghếch phá hoại, nên thôi từ bỏ.

Khi nãy Nghiêm Tiểu Đao đã dùng điện thoại chuyển khoản một ít tiền cho Giản Minh Tước, gọi là “hoa hồng” cảm ơn Giản lão nhị giúp hắn “chơi” Đẹp Hết Ý, lái buôn kiếm tiền theo cách này, Nghiêm Tiểu Đao biết đây là giá thị trường và phí kết giao nhất định phải trả.

Ngoài ra còn một số tiểu đệ dưới trướng hắn gọi đến hỏi thăm, ước hẹn ra sân bay Lâm Loan đón hắn.





Nghiêm Tiểu Đao không quên cười mắng, “Có cho Hùng gia với Tam nương ngày ba bữa kèm ăn vặt không thế? Để hai cục cưng của anh đói gầy, anh về cấm chúng mày ăn thịt một tháng!”

Các tiểu đệ hi hi ha ha trong điện thoại, cho rồi cho rồi, đôi cẩu nam nữ kia ngày đêm sênh ca sung sướng trên giường anh, chẳng biết làm bao nhiêu hiệp rồi, anh mau về trừng trị hai thành phần mặt trơ trán bóng kia đi, chậm trễ là tòi ra cả ổ chó con đấy!

Nghiêm Tiểu Đao đẩy Lăng Hà vào buồng vệ sinh cho người tàn tật, sau đó tựa vào một góc gọi điện thoại.

Có một chuyện vẫn nghẹn trong lòng hắn, hắn cố tình lề mề không gọi cho người nên gọi nhất, mà quyết định gọi cho Bào cục trưởng trước, dù sao cũng đang thiếu ngài cục trưởng một món nợ nhân tình.

“Cảm ơn chú Bào.



Con an toàn rồi, đang ở sân bay, chú bảo người của chú rút đi.” Nghiêm Tiểu Đao khách sáo.

“Ừ, rút lâu rồi, cũng cho rằng con không sao, an toàn là tốt rồi.” Giọng điệu Bào Chính Uy rất bình tĩnh, lại không mất đi sự quan tâm và hòa khí.



Vị lãnh đạo này có cách đối nhân xử thế với cấp dưới rất tài, để người khác cảm thấy ông thật trượng nghĩa nhân từ, nhưng không ai dám mạo phạm đến ông.

Nghiêm Tiểu Đao khách sáo vài câu, đang định dập máy thì Bào Chính Uy chuyển đề tài, “Đừng dập vội, đúng lúc chú có chuyện cần gặp con.”

Nghiêm Tiểu Đao ra vẻ thoải mái hỏi, “Chú cần gặp con làm gì thế?”

“Mày nói xem?” Bào Chính Uy hừ một tiếng, “Chú lại giúp mày không công chắc? Bây giờ chú đang có một vụ án khó giải quyết, cần tập trung tin tức từ nhiều phía để tìm ra mấu chốt phá án, ba cái nguyên tắc bảo mật dư thừa vô nghĩa chú không nói được với con, nhưng chú cần con qua giúp chú xem thử.”

Nghiêm Tiểu Đao nghe câu “Chú lại giúp mày không công chắc?”, trong lòng không khỏi phỉ nhổ Bào cục trưởng vẫn hệt như xưa, thân làm cảnh sát mà không khác gì đạo tặc, đúng là chẳng giúp ai không công cái gì.



Hắn chỉ sợ ông chú quan liêu này giao nhiệm vụ gì cho hắn, hoặc bắt hắn đến ép khẩu cung tra án.

“Chú hiểu mà Tiểu Đao, không làm con khó xử đâu.



Là bản án cũ mười mấy năm trước thôi, cũng không phải mới xảy ra gần đây, con không cần áp lực tâm lý.



Sở dĩ cần con đến xem là vì các vết đao tương đối kỳ lạ trên xác nạn nhân.” Bào Chính Uy rất nghiêm túc nói.

“… Được rồi, đợi con về sẽ liên hệ chú sau nhé.” Nghiêm Tiểu Đao không dám thẳng thắn khước từ ngay trước mặt nha môn của Diêm Vương.



Nghiêm Tiểu Đao ôm tâm sự trùng trùng, cuối cùng vẫn nhấc máy gọi cho Thích Bảo Sơn, cuộc điện thoại này không thể né tránh.

Hắn dự đoán kết cục là Thích Bảo Sơn lệnh hắn đưa Lăng Hà tới một thành phố khác nằm xa đại bản doanh của họ, rời khỏi tai mắt xung quanh, đến ngôi làng du lịch nơi rừng hoang núi vắng hoặc khu biệt thự mục nát không người nào đó, Thích Bảo Sơn gặp mặt Lăng Hà, sau đó tự tay “xử lý” người này.



Hắn sẽ đào một hố đất cho Lăng Hà, sau đó tìm đường khác về nhà, làm như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh, giả vờ như hắn chưa từng quen biết người này.

Ý nghĩ đó đã quanh quẩn trong đầu hắn mấy ngày nay, tới tận hôm nay hắn vẫn có thể cười với Lăng Hà, mặt không biến sắc, nhưng trong lòng chậm rãi tràn lan một khoảng không lạnh ngắt hoang vắng, trống rỗng tịch liêu.



Cảm giác này giống như đột ngột thấy xa lạ và khó chịu với quỹ đạo nhân sinh hắn đã quen thuộc từ lâu, bất chợt nảy sinh ý muốn phản nghịch và gian dối, tất cả là bởi người trước mắt này… Bởi Lăng Hà?

Đối với một người như Lăng Hà, hắn có thể vờ như chưa từng quen hay sao?

Nhưng diễn biến trong điện thoại lại nằm ngoài dự đoán của hắn.

Bên kia đường dây rất ồn ào, là một vệ sĩ của Thích Bảo Sơn nhận cuộc gọi của hắn, “Đao gia, chúng tôi đang hộ tống ông chủ ra sân bay.”

“Sân bay?” Nghiêm Tiểu Đao không hiểu, hắn cứ đinh ninh Thích Bảo Sơn phải đang ở nhà chờ bọn hắn, “Sân bay nào?”


Gã vệ sĩ có vẻ ngập ngừng, “Ông chủ nói phải… Tạm ra đi một thời gian…”

Lúc này Thích Bảo Sơn cầm điện thoại, tiếng thở hổn hển nhìn trước ngó sau cùng tiếng bước chân hối hả ngược xuôi vang vọng, “Tiểu Đao, ta phải xuất cảnh gấp, khả năng mười ngày nửa tháng sau mới về, con đừng lo lắng, trông nhà giúp ta.”

Nghiêm Tiểu Đao vô thức đáp ứng, nhưng nghi vấn đầy bụng, trong ấn tượng của hắn, Thích Bảo Sơn là người rất ung dung cẩn trọng, cực kỳ ít khi hối hả và tràng giang đại hải như vậy.



Hiển nhiên không phải ra nước ngoài công tác theo kế hoạch nội bộ của công ty, mà điệu bộ này của Thích Bảo Sơn trông giống hấp tấp “bỏ trốn” hơn!

Nghiêm Tiểu Đao, “Tóm lại là ba đi đâu? Cần con làm gì không?”



Thích Bảo Sơn, “Đến đặc khu trước rồi nói.



Không có việc của con, con cứ yên tâm ở nhà đợi! Ta đã dặn dò cấp dưới rồi, việc ở công ty và bến cảng con cứ toàn quyền xử lý, không cần hỏi ta.”

“Còn nữa, Bùi Dật đi cùng ta.”

Thích Bảo Sơn lại bồi thêm một câu.

“Vâng, con hiểu rồi.” Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh đáp, nội tâm lại như sóng cuộn biển gầm.

Hắn đã nghe rõ, lúc này Thích Bảo Sơn đang ở “Cửa lên máy bay” của sân bay Hong Kong, đích đến xác định là đặc khu kinh cảng, chắc là ở tạm mười ngày nửa tháng tại khách sạn xa hoa nào đó, hoặc vội vàng thay đổi lộ trình thẳng sang Châu Âu Châu Mỹ.

Nghiêm Tiểu Đao chẳng biết gọi tên cảm giác hiện tại trong lòng mình, hắn phải thấy khó chịu vì Thích Bảo Sơn đột ngột mang theo họ Bùi xuất cảnh mà không nói với hắn, hay phải nên vui mừng vì rốt cuộc cũng được thả lỏng tâm tình…

Xuất phát từ âm thầm nghi kị cùng thương hại và một chút tư tâm không thể cho ai biết, vào lúc quan trọng nhất, hắn thậm chí còn không hỏi: Lăng Hà nên xử lý thế nào?

Hắn không hỏi, Thích gia cũng quên nói, vậy không coi là hắn làm trái ý chỉ của cha nuôi.

Hắn quay lại, thấy Dương Hỉ Phong đẩy Lăng Hà làm loạn quầy đồ lưu niệm sân bay.



Sân bay có cung cấp xe lăn tạm thời cho lữ khách, trả ít tiền là được thuê, lúc này Lăng Hà thảnh thơi nhàn rỗi ngồi xe lăn, đầu gối xếp một đống đồ ăn đóng gói sặc sỡ, ra quầy thu ngân chỉ huy Dương Hỉ Phong tính tiền.

Nghiêm Tiểu Đao đợi Lăng Hà trả tiền xong quay về mới ra vẻ thản nhiên nói, “Thích gia phải đi xa lo liệu vài việc, mấy này nữa mới về.



Tôi đưa cậu về Lâm Loan, bố trí chỗ ở cho cậu trước.”

Lăng Hà không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, khẽ nở nụ cười, “Bố trí tôi ở đâu thế Nghiêm tổng?”

Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Về nhà tôi trước đi, rộng rãi lắm.”

Lăng Hà cười càng tươi, chẳng dè dặt tẹo nào, “Được thôi, đa tạ Nghiêm tổng hạ cố săn sóc, vậy tôi đành đến quấy rầy.”

“Chẳng trách cứ bảo trẻ con hay ăn chóng lớn!” Nghiêm Tiểu Đao kinh qua chính sự, thể xác và tinh thần được thả lỏng, từng lỗ chân lông trên người ung dung tự tại, không thể không cười nhạo, “Beefsteak 8 ounce vừa ăn xong đã tiêu hóa chưa? Mua gì lắm quà vặt thế? Để dành lên máy bay ăn hả?”

Lăng Hà khinh bỉ nhếch mép, mở túi cho hắn xem, “Đồ ăn cho chó, không có phần Nghiêm tổng đâu.”

Nghiêm Tiểu Đao, “…”

Nghiêm Tiểu Đao thường xuyên âm thầm giật mình vì Lăng Hà — hình như sau khi y mua đồ, hắn mới thông báo nguy cơ đã giải trừ, cùng nhau về nhà hắn mà nhỉ?

Ý cười nơi đáy mắt Lăng Hà tiềm tàng sắc sảo, bất cứ chuyện gì cũng nắm rõ như lòng bàn tay, “Bảo về nhà ngài ở mấy ngày mà? Phải mua ít quà cáp lấy lòng cục cưng của ngài chứ, không lại sợ chúng nó không cho tôi vào.”

Nghiêm Tiểu Đao khom lưng đè tay vịn xe lăn, lúc này đã có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp không sao tả xiết nọ.



Hắn nghiền ngẫm đôi mắt Lăng Hà, “Hay ngài Lăng đoán thêm xem tôi nuôi giống chó gì?”

Dứt lời, hắn trừng trừng nhìn Dương Hỉ Phong.



Dương Hỉ Phong oan uổng xua tay, “Lão Đại đừng nhìn em, em không nói gì thật mà!”

Lăng Hà tự giễu, “Làm sao tôi biết Nghiêm tổng nuôi giống chó gì? Tôi mới quen anh, tôi đã đến nhà anh đâu?”

Nghiêm Tiểu Đao, “Cậu đoán đi, tôi nghe đây.”

Lăng Hà đáp, “Chó chăn cừu Đức.”

Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu.

Lăng Hà nhanh chóng cho ra đáp án thứ hai, “Alaska.”

Nghiêm Tiểu Đao không có cách nào khác, tiếp tục lắc đầu.

Lăng Hà hồn nhiên cười như đứa trẻ bự con, thẳn thắn nói, “Nghiêm tổng không cần đề phòng tôi, tôi không biết đọc suy nghĩ, chỉ đoán theo lẽ thường thôi, kiểu người như anh chắc sẽ không nuôi hai chú Corgi, Pom, Yorkshire hay Chihuahua đâu nhỉ!”

Tư thế khom lưng của Nghiêm Tiểu Đao khiến cho khoảng cách giữa khuôn mặt hai người cực kỳ gần, nhìn rõ từng sợi lông mi rung động, ánh lửa xa xăm thấp thoáng bừng lên trong mắt, cùng nụ cười không thể che giấu nơi khóe miệng nhau.

Nụ cười hồn nhiên thật thà, không chứa tâm cơ đầy hiếm hoi của đứa trẻ bự con này thật sự động lòng người.