Nửa giờ sau, ba người nhà họ Hạ cùng cô đến Mặc gia.
Mặc gia quyền thế ngập trời, hầu như những bất động sản nổi danh ở thành phố B đều của nhà họ. Bọn họ xuất thân danh môn quý tộc, không chỉ là người cai trị cả thành phố B, mà còn là một tay che trời, trên thương trường quốc tế bọn họ đều có thế lực riêng.
Chiếc xe màu sâm banh xuyên qua vườn hoa tư nhân to lớn, hồ bơi xanh biếc trạm sắc nghênh đón. Nhật Hạ chỉ cảm thấy bên mặt chợt lóe lên, trong nháy mắt, xe đã vững vàng dừng lại.
Cô đi theo nhà họ Hạ xuống xe.
Hạ Vũ Điền nhẹ ngẩng đầu, Mặc gia tiền tài quyền thế quả nhiên như tin đồn bên ngoài, khoa trương đến nhận thức người bước qua cũng thấy trải qua thiết kế tỉ mỉ, hai cột điêu khắc Bàn Long tụ tại La Mã trụ tại hai bên cửa lớn Mặc gia, cửa lớn làm bằng gỗ rắn chắc sáng trong.
Mặc Hàn không sống ở Mặc gia, lần trước cô đến cũng chỉ là biệt thự bên ngoài. Mà kiếp trước, số lần cô đến Mặc gia cũng chưa đếm qua một bàn tay nên cũng có chút hồi hộp.
Huống chi Hạ Vũ Điền là lần đầu tiên đến đây đã sợ ngây người. Cô ta bóp lòng bàn tay mình, hận không thể ngay lập tức được sống ở nơi này.
ads
Ba người được mang vào đại trạch.
Người hầu dẫn bọn họ vào cung kính nói: "Lục lão gia tử, Mặc gia đến rồi."
Bà Hạ dẫn Nhật Hạ ra, nịnh nọt nói: "Mặc lão gia tử, đây là con gái tôi Nhật Hạ, tính tình rất hiền lành."
Bà không giới thiệu Hạ Vũ Điền, là vì sợ Mặc gia coi trọng Hạ Vũ Điền, bà ta không thể nào đưa con gái ưu tú của mình vào miệng sói.
Không chờ cô mở miệng, Mặc lão gia tử hận sắt không thành thép, gõ mạnh cây gậy xuống đất, "Được rồi, ý tứ Mặc gia chúng tôi không phải các người không rõ, bây giờ đưa con gái nuôi đến là có ý gì? Khinh thường Mặc gia chúng tôi?"
Bà Hạ sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mặc Hàn thân là con một vốn dĩ là thiên chi kiêu tử, còn là đứa cháu trai được Mặc lão gia tử đích thân bồi dưỡng, là người có khả năng kế thừa Mặc thị nhất.
Không ai biết được chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Chưa kể rằng còn có lời đồn đại rằng, thiếu gia nhà họ Mặc hai chân không những tàn phế mà còn không thể nối dõi tông đường.
Mặc lão gia không có cách nào, quyết định tìm một cô gái bồi Mặc Hàn, gia thế không thể cao cũng không thể thấp.
Cuối cùng lựa chọn con gái Hạ gia.
Hạ Vũ Điền bên ngoài đều là mỹ danh, người biết cô ta đều nói cô ta xử sự ôn nhu, làm việc cẩn thận, còn có tài lẻ hơn người, hầu như không ai không thích cô ta.
Như vậy thật sự rất thích hợp.
Chỉ là Hạ gia bên ngoài thì nịnh nọt, trong lòng lại khó chịu, Hạ Vũ Điền được bọn họ toàn lực bồi dưỡng, dựa vào cái gì có thể đem con gái ưu tú của bọn họ đưa cho một kẻ tàn phế.
Lục gia lúc ấy chưa chỉ định là Hạ Vũ Điền, bởi vì ai cũng biết Hạ gia chỉ có một cô tiểu thư. Ông bà Hạ bèn tính toán thật kỹ, dù sao Mặc gia cũng không chỉ định là ai, đưa con nuôi sang, sau đó hưởng thụ ân huệ của Mặc gia, như vậy thật tốt.
Ông Hạ liền giải thích: "Đây cũng là người nhà họ Hạ, duy chỉ có một khiếm khuyết, nhưng được nuôi nấng từ nhỏ, là một đứa trẻ rất..."
Chưa để ông ta nói xong, Mặc lão gia tử đã xua tay, "Hiện tại tôi vẫn có thể bình tĩnh ngồi ở đây, lãng phí thời gian với ông bà Hạ đây, thì cũng coi như con còn tôn trọng Hạ gia. Các người nhất định phải khiến tôi vạch mặt sao?”
Vốn dĩ ông chọn tiểu thư Hạ gia để che mắt thiên hạ, bây giờ lại nhận một người mù làm cháu dâu. Vậy thì danh tiếng của Mặc gia sẽ thành gì đây?
Không thể chấp nhận được!
Thân thể ông Hạ cứng đờ, qua một lúc lâu vẫn chưa nói được cái gì.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa phòng khách phụ một lần nữa bị người đẩy ra.
Một hình bóng bước ra.
Ngồi trên xe lăn là một thiếu niên mặc chiếc áo da lạc đà màu đen, quàng chiếc khăn chất liệu tơ tằm kẻ ô nhỏ đen trắng, quấn cao quá cằm, trên đùi phủ một tấm mền dày.
Góc nghiêng cũng là đường cong sắc bén xinh đẹp, lông mi rũ xuống che đi cặp mắt âm u trên làn da trắng lạnh.
"Tôi muốn em ấy."
Một lát sau, thiếu niên cười cười, lông mày hằn lên vẻ giễu cợt lạnh lùng, bổ sung thêm:
“Đương nhiên là tôi cũng không quan tâm ông có đồng ý hay không.”