"Hạ Hạ, mau ngồi xuống ăn cơm đi con." Ông Hạ vô cùng vui mừng khi thấy cô gái.
"Vâng."
Vẻ mặt cô gái lạnh nhạt mở miệng đáp lại.
"Xem ra con sống ở Mặc gia rất tốt."
Nhật Hạ liền làm bộ không nghe hiểu lời đối phương nói, rất bình tĩnh gật đầu.
"Phải, tốt hơn so với khi còn ở Hạ gia."
"......." Ông Hạ bị lời này làm cho nghẹn họng, rổ cuộc một lúc sau vẫn chưa nói gì.
Bà Hạ đánh tan bầu không khí ngột ngạt này: "Hạ Hạ, gần đây con ở trường học thế nào, có thích ứng được không?"
Nhật Hạ qua loa đáp: "Cũng được."
"Vậy là tốt rồi. Mẹ nghe em gái con nói, ở trường các con đã có thông báo về thành tích kỳ thi tháng rồi?"
"Vâng."
"Em gái nói con thi được hạng nhất khối, có muốn mua gì không, ba mẹ mua cho con làm khen thưởng?"
"........"
Đôi đũa của cô gái dừng lại trên không trung, nhưng rất nhanh đã bị cô không dấu vết che đi.
"Không cần, tôi không muốn gì cả."
"......."
Yên lặng đến gần kết thúc bữa tối, ông Hạ buông chén đũa xuống, cuối cùng cũng đề cập tới chuyện mà mình muốn nói.
"Hạ Hạ, cha nghe Điền Điền nói, trường cho con một danh ngạch để phỏng vấn đại học S đúng không?"
"Vâng." Cô gái không cảm xúc trả lời, "Quả thật thầy có nói như vậy."
Hạ Vũ Điền không chờ được liền hỏi: "Vậy chị có đồng ý tham dự không?"
Nhật Hạ chỉ nhàn nhạt đáp lại một chữ: "...Thì?"
"......."
Một câu nói khiến cho bốn bề yên tĩnh, làm ông Hạ bị nghẹn họng. Ông ta theo bản năng nhíu mày, rất nhanh thì điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tiếp tục nói: "Chẳng qua là có chuyện này. Ở thành phố B chỉ có 3 suất học bổng của đại học S mà thôi, Nhất Trung và Đức Trí đều có suất. Nhưng có lẽ con không biết, nếu muốn đưa một danh ngạch cho con, vậy nhất định sẽ đánh rớt một người. Cũng không khéo, người cuối cùng này đúng lúc lại là cô em gái của con."
Ông Hạ nói xong, dừng lại câu chuyện, mong chờ nhìn cô gái.
Nếu như đặt ở trước kia, nhất định Nhật Hạ sẽ chủ động nói muốn nhường lại, ông ta rất tin tưởng vào điểm này.
"Người cuối cùng chính là em gái à?" Cô gái nhếch môi, "Thật không khéo nha."
".......!"
Đụng phải một tiểu bối nhỏ hơn mình mấy chục tuổi nhưng cứng mềm gì cũng không ăn như Nhật Hạ, ngay cả ông Hạ cũng khó giữ được nụ cười trên mặt.
Còn hai mẹ con Hạ Vũ Điền đều đã thay đổi sắc mặt.
Bà Hạ không tin chính bọn hon đã nói đến đó rồi, Nhật Han sẽ không thể không nghe ra được ý tứ của bọn họ là gì, cho nên bây giờ Nhật Hạ chính là đang giả ngu với Hạ gia.
"Con rất ưu tú, lấy năng lực của con, đều có thể tùy ý thi tuyển vào các trường đại học trọng điểm, thậm chí Thanh Hoa Bắc Đại đều không phải là vấn đề. Vậy hà cớ gì lại tranh giành một suất tuyển thẳng với em gái mình?"
Sắc mặt bà Hạ trầm xuống, thầm cắn răng, trên mặt vẫn giữ nụ cười mà "Khuyên bảo".
"Hạ gia chúng ta nuôi dưỡng con lâu như vậy, Nhật Hạ, con cũng không thể làm bạch nhãn lang!"
Nói đến như vậy, Nhật Hạ đương nhiên biết bọn họ có chủ ý gì.
Đúng là bọn họ nhận nuôi cô, nhưng không có nghĩa cô sẽ để mình bị bọn họ tra tấn cả đời.
"Cho nên, bà muốn tôi làm thế nào?"
Trong mắt bà Hạ lộ ra ý cười, "Con đi nói cho chủ nhiệm khối của con, nói rằng con vẫn chưa chuẩn bị tốt, cho nên lần này không đi, cái danh ngạch đó vẫn để lại cho em gái."
Nghe xong, môi mỏng của cô gái nhếch lên, thể hiện ý cười nhạt nhẽo.
"Được."
Ông Hạ mặt đầy vui mừng: "Xem ra Hạ Hạ thật sự trưởng thành, hiểu chuyện như vậy."
Nhưng chưa đến một giây sau đó, cô gái liền mở miệng.
"Cầu xin tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại."
"......!"
"Mẹ phải làm chủ cho con! Mẹ xem, nó bây giờ rất đắc ý." Hạ Vũ Điền đập bàn, tức giận: "Mẹ không biết từ khi nó vào Mặc gia đã làm ra chuyện gì."
"Em gái, em cầu xin bà ta cũng vô dụng thôi, không bằng van xin tôi đi.” Cô gái bình tĩnh nói.
Cô biết tạm thời lúc này Hạ gia không dám ra tay với mình, phía sau cô có Mặc Hàn, nếu bản thân xảy ra chuyện gì, Hạ gia sẽ bị trách tội.
Chắc chắn bọn họ sẽ là người chịu thiệt.
Địa vị giữa Hạ gia và Mặc gia cách xa tầng tầng lớp lớp.
Ông Hạ từng bước từng bước phấn đấu thành một ông chủ quê mùa, dù mấy năm nay tình hình phát triển Hạ thị không tệ, nhưng tài sản dù thêm nữa cũng không thể hơn được vốn tích lũy nhà họ Mặc, nói thẳng ra thì một người là ông chủ quê mùa, còn một người là thượng lưu đích thực.
"Mày cho rằng mày là ai?” Với cái tôi kiêu ngạo của cô ta, thà là đánh chết cũng không muốn cầu xin người này.
"Hạ gia cực cực khổ khổ chăm sóc mày nhiều năm như vậy. Bây giờ mày nghĩ mày lớn, cánh cũng cứng, chỉ dựa vào một chút sủng hạnh của Mặc Hàn, mày liền cho rằng bản thân một bước đã tiến được vào giới thượng lưu rồi sao. Dù sao mày cũng chỉ là thú mua vui cho đám công tử nhà giàu kia sao!"
Đối diện với khuôn mặt hung dữ của Hạ Vũ Điền, từ đầu tới cuối cô gái vẫn không hề lùi lại hay sợ hãi.
Cô vẫn như vậy không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không chút dao động nhìn cô ta, cảm giác như cô là một vị khách lạnh nhạt đang nhìn một vở hài kịch.
Dưới ánh mắt chăm chú đó, Hạ Vũ Điền rốt cuộc cũng không thể nói thêm được nữa.
Cô ta phẫn hận cắn chặt răng, "Mày nhìn tao như vậy làm gì, chẳng lẽ tao nói sai sao!"
"Coi như vậy, nhưng cũng chính các người ép tôi bước vào Mặc gia. Bây giờ không lấy được lợi ích liền lật mặt?"
Nhật Hạ chán ghét đứng lên, nếu còn tốn thêm một chữ với loại người như vậy cũng để cho cô cảm thấy thời gian bị lãng phí.
Nếu nhất định phải làm một loại so sánh, thì đại khái giống như bỏ một con ruồi vào bình rồi treo lên đánh vậy.
Nhưng mà đám ruồi bọ đều có chung một đặc tính.
Chính là nếu không đập chết nó, thì nó cũng mặc cho người ta chán ghét mà tiếp tục nhào tới.
"Người tôi yêu quý, cái gì tôi cũng có thể cho người đó một cách vô điều kiện. Nhưng mà người mà tôi không thích, đồ của tôi coi như ném vào thùng rác, cũng sẽ không để cho người đó dùng."
Đương nhiên bà Hạ lại coi đây là một câu trào phúng không chút nể mặt.
"Nhật Hạ, mày thật sự nghĩ mày thông minh hơn bọn tao? Một đứa 17 tuổi như mày dám dạy dỗ một người đã bó tuổi sao!"
Bà Hạ nóng nảy, vỗ bàn đứng lên.
Bà ta cực kì tức giận.
Sau đó người phụ nữ đưa tay nắm lấy cổ áo của cô gái nhỏ ở đối diện.
Một tiếng "chát" vang lên thâm thúy nặng nề.
Nhất thời mọi người đều kinh ngạc.
Cái tát này của bà Hạ làm khuôn mặt Nhật Hạ đau điếng, tai cũng vang lên những tiếng ong ong.
Nhật Hạ ôm lấy gò má nóng hổi vì đau của mình.
Ánh sáng trong mắt cô gái tối đi.
con ngươi đen nhánh thanh lãnh.
'Không liên quan đến tuổi tác."
".......?"
"Chết một lần, thì các người sẽ hiểu rõ những đạo lý này."