Hai người ở phòng riêng gần ba tiếng, lúc ra ngoài thì trời đã tối hẳn.
Lưu Trọng Ninh muốn đưa Nhật Hạ về nhà nhưng cô từ chối.
Cô đứng bên vệ đường bắt xe, chào Lưu Trọng Ninh một tiếng rồi mới lên xe.
Đêm khuya vắng lặng, lâu lâu trong tiểu khu lại có tiếng chó tiếng mèo kêu. Ánh trăng trên trời lạnh lẽo, mờ ảo như sương.
Cô ngửa đầu nhìn không trung, cảm thụ ánh trăng buốt giá.
Rồi lại cúi đầu, nhấc chân ra khỏi ánh trăng lạnh lùng.
Mỗi nhịp thở của cô gái như trầm đi một chút.
Cô chậm rãi lặng lẽ bước về phía khu nhà.
Thân hình thiếu niên dựa sát vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Ánh trăng chiếu vào người đàn ông như chiếu lên một mảnh cô đơn vô tận. Trong phòng đều tĩnh mịch an tĩnh giống nhau, một lúc lâu cũng không có tiếng động.
Trơ trọi một mình, chỉ có bóng tối vô tận làm bạn.
Lúc này, tiếng cửa chính vọng vào.
Âm thanh mở khóa vang khẽ.
Nhật Hạ về rồi.
———
Thiếu niên trong bóng tối, chỉ có ánh đèn phía xa chiếu đến sau lưng làm cả người hắn càng thêm xuất trần tuyệt thế.
Nhật Hạ bước vào nhà có hơi chột dạ, liền nói: "Tôi về rồi."
"Ừm." Âm thanh bật ra từ cổ họng thiếu niên.
Thiếu niên hạ mắt che đi sương mù bên trong, cực lực áp chế những cảm xúc đen tối trong lòng. Hắn lạnh lùng hỏi: "Sao lại về trễ như vậy?"
"Tôi mãi học ở phòng tự học của trường nên quên mất thời gian."
"Ừ, tôi kêu dì Tiêu hâm nóng thức ăn."
"Không cần đâu, tôi không đói, nhưng hơi mệt nên muốn về phòng nghỉ ngơi."
"Được."
Nhật Hạ hơi ngạc nhiên, không ngờ lần này lại dễ dàng như vậy.
Nhưng cô nào biết, thiếu niên có thể bình thản như vậy, là bởi hắn lựa chọn lừa gạt bản thân mình một lần nữa. Cho dù cô gái có nói dối thế nào, hắn vẫn nguyện ý để lời nói của cô bao trùm tất cả.
Hắn đang chầm chậm học cách tin tưởng một người, vì một người mà học hai từ "nhẫn nại".
Nhưng khi hắn phát hiện ra rằng cô đã có một cái gì đó để che giấu hắn, hắn vẫn cảm thấy buồn.
———
Nhật Hạ sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô ở trong phòng ngủ làm bài tập, liền nhớ đến đề nghị khi sáng của chủ nhiệm khối.
Đại học S thuộc top 10 các trường danh tiếng trên thế giới, không phải ai có tiền cũng có thể vào học.
Kiếp trước, dù học lực Nhật Hạ rất tốt, nhưng cũng không có cơ hội tốt như vậy.
Lúc ấy mọi chuyện trong cuộc sống đều không thể tự mình đưa ra quyết định, tương lai nhìn thì mịt mờ. Nhưng sống lại một đời, thật ra trong lòng cô đã sớm biết bản thân mình muốn gì…
Có lẽ bởi vì cô đã quá tham, trước kia lúc cuộc sống cô khó khăn, cô chỉ khát vọng mình được sinh ra trong mình gia đình bình thường, cho dù phải cố gắng kiếm sống hằng ngày, nhưng cuộc sống yên ổn.
Cô cảm thấy ổn định chính là hạnh phúc.
Hiện tại cô không cần lo lắng về tiền bạc, kiến thức mỗi ngày càng nhiều hơn, cô lại bắt đầu khát vọng được học hỏi thêm nhiều điều mới mẻ.
Cô không cam tâm ở lại trong cái lồng sắt này mà muốn tự mình vương cánh để tận mắt khám phá thế giới này.
Nhưng một khi rời khỏi nơi này, đồng nghĩa những bí mật bấy lâu đều sẽ mãi mãi chôn vùi cùng thời gian.
Vụ tai nạn xe cộ đến tột cùng có phải có người hãm hại hay không, hơn nữa cô không muốn để Mặc Hàn biết chuyện này, bên người lại chỉ có một trợ thủ là Lưu Trọng Ninh, tiến độ điều tra tự nhiên vô cùng chậm.
Nhật Hạ không cam lòng.
Cô đã chấp nhận đánh cược bản thân mình vào ván cờ này, không thể rút quân được nữa, chỉ có thể dựa vào lưỡi kiếm của vận mệnh mà tiến về phía trước.
Nhật Hạ đang mải mê suy nghĩ bỗng nhiên cửa phòng bị gõ lên ba tiếng.
Cô hoàn hồn, bảo: "Vào đi."
Dì Tiêu bước vào, trên tay là một ly sữa nóng. Bà ôn tồn bảo: "Tiểu thư không ăn tối nên tôi đã chuẩn bị một chút sữa hạnh nhân, nên uống ngay khi còn nóng."
"Cảm ơn dì." Cô gái ngoan ngoãn nhận lấy.
Dì Tiêu nhìn chén thuốc đông y để trên khay, thở dài: "Thiếu gia cũng cần uống thuốc nhưng khi nãy vì muốn chờ tiểu thư về cùng ăn nên cũng không ăn tối...."
Kết quả Nhật Hạ lại không ăn.
Vậy nên hắn cũng không thèm đụng đũa.
"........"
"Để cháu mang thuốc cho Mặc Hàn ạ." Nhật Hạ bất đắc dĩ: "Làm phiền dì chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ nhé."
"Vâng, thưa tiểu thư."