Lúc này bỗng nhiên trên màn hình điện thoại sáng lên hiển thị một chuỗi dãy số lạ làm cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Mặc Hàn hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc một chút. Sau đó, hắn bắt máy.
"Mặc tổng."
"Chuyện gì?"
"Tôi đã cho người theo dõi tên tài xế và đã tra ra được, hôm nay có một người đã đến thăm bệnh tên tài xế."
Thiếu niên cau mày, nhìn về phía cửa sổ, "Trong khoảng thời gian bị tạm giam, hắn bên kia luôn yên tĩnh giống như cái người chết, trước sau không có bất kỳ tin tức gì, thậm chí một người đến thăm hắn đều không có, lại lúc này có người đến thăm?"
Nhưng chắc chắn không phải là những kẻ Mặc Hàn đang muốn tìm kiếm.
Đây là một thời điểm nhạy cảm, từng nhất cử nhất động của tên tài xế kia luôn ở trong tầm ngắm. Vậy nên việc bọn họ chọn lộ diện ngay lúc này là lựa chọn ngu ngốc...
Không đợi thiếu niên suy nghĩ thêm, người ở đầu dây liền nói.
"Tôi đã tìm thấy đoạn camera ghi hình ở hành lang gần phòng tên tài xế kia. Trông có vẻ...rất giống với tiểu thư Nhật Hạ."
".......!"
Thân hình Mặc Hàn chết lặng dựa sát vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Ánh trăng chiếu vào thiếu niên như chiếu lên một mảnh cô đơn vô tận. Trong phòng đều tĩnh mịch an tĩnh giống nhau, một lúc lâu cũng không có tiếng động.
Tất cả……Tất cả những chuyện kì quái từ khi gặp được cô đến nay, những bí mật không thể nói đó, đều đã tìm được đáp án thích hợp nhất.
phần văn kiện trong tay bị thiếu niên siết chặt.
Nếu biết rằng đáp án này sẽ cắn xé, khiến lồng ngực hắn máu tươi đầm đìa như vậy, Mặc Hàn sẽ không nóng lòng muốn biết nó.
Thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế, hắn bỗng dưng ngước mắt, cặp mắt sâu tối.
Sườn mặt hắn tinh xảo, cổ thon dài, đôi mày cau bị bóng đêm bao phủ, mang nét đẹp u ám lại mê hoặc.
Có người vừa sinh ra đã thuộc về bóng tối, như thiếu niên và bóng đêm cùng hòa quyện lẫn nhau.
Mắt phải hắn sáng ngời như ngôi sao trời đêm, mắt trái lại sâu hoắm mịt mờ.
"Cho người thâm nhập vào camera xoá hết hình ảnh và dữ liệu liên quan đến cô ấy ngày hôm nay."
Trong đôi mắt thiếu niên tối tăm tràn đầy, thâm trầm.
"Xử lý sạch sẽ, đừng để bọn họ sờ được gáy."
"Đã rõ, Mặc tổng."
———
Sau vài ngày nghỉ ngơi, Nhật Hạ cuối cùng cũng quay trở lại trường.
Vài ngày trước hành tích thi học kì được công bố, hạng nhất không hề ngoài ý muốn chính là Nhật Hạ.
724, tiếp tục bao trọn cả khối.
Có lẽ bởi vì đã trải qua một kiếp, Nhật Hạ có thể dễ dàng tập trung sự chú ý, tiến vào trạng thái học tập để lấy lại phong độ cũng rất nhanh. Không sao nhãng bởi những chuyện vui chơi như những bạn cùng lứa tuổi, tập trung là yếu tố đầu tiên để cô có thể đạt được thành tích.
Lúc này, trong văn phòng của chủ nhiệm khối, Nhật Hạ bị gọi tới.
"Lão sư."
"Ngồi ngồi ngồi, đừng cậu nệ." Chủ nhiệm khối đứng lên, đẩy ghế cho cô gái ngồi xuống.
"Cảm ơn thầy." Nhật Hạ nói cảm ơn, liền ngồi, "Không biết thầy gọi em có chuyện gì không ạ?"
"Bạn học Nhật Hạ à, hôm nay muốn nói với em một việc." Chủ nhiện khối hiền từ mà cười, "Là như thế này, trường chúng ta cũng là trường trọng điểm của thành phố. Vậy nên cũng đã các trường đại học danh tiếng ở nước ngoài cũng đã để ý. Vậy nên trường ta vinh dự khi toàn khối có hai suất học bổng du học Mỹ của đại học S, dựa theo thành tích cùng biểu hiện thường ngày để bầu cử. Nhưng bởi vì đây là học bổng dành cho khối 12, nhưng nhà trường quyết định đặt cách cho em tham dự. Em trở về chuẩn bị đi, đầu học kì tới sẽ tham gia một cuộc thi. Sau đó là quá trình phỏng vấn đơn giản."
Trên mặt cô gái này vẫn luôn là sự dịu dàng, làm người khác không thể đoán được ý nghĩ, cảm xúc của cô.
Chủ nhiệm khối cũng không đoán nổi, rõ ràng là đang lần mò.
"Đừng lo lắng, thi thố đối với em hẳn là không khó." Lão sư an ủi, " Bằng với tố chất của em, có thể chắc chắn."
Bất luận là về đức hay trí, cô gái này đều hội tụ. Bọn họ dạy nhiều học sinh như vậy, đứa trẻ như thế này, sau này khẳng định sẽ có tiền đồ rất lớn.
Bỗng dưng cô gái lại lên tiếng.
"Em cần một chút thời gian để suy nghĩ ạ."
Chủ nhiệm có chút ngạc nhiên. Cơ hội này không phải ai muốn cũng có được nên không hiểu cô bé này đang chần chừ chuyện gì.
Ông cầm lòng không đậu, nhắc nhở: "Được rồi, em cứ về nhà từ từn suy nghĩ kĩ. Nhưng thầy nghĩ chắc em sẽ phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ đừng để ảnh hưởng đến tương lai bản thân."
Khu dạy học vang lên chuông vào lớp từ tầng cao nhất, trong trường học học sinh đi đi lại lại nhiều hơn.
Lá cây rót xuống ánh sáng từ cây ngô đồng, đầu ngón tay kết chút băng, chim sẻ bay qua. Đường vào khu dạy học có đệm một lớp cọ, phía trên có những dấu chân trên tuyết, lung tung rối loạn.
———
Vào lúc cơm trưa, Nhật Hạ cùng Vương Hi Nhã đến nhà ăn của trường, nơi đó có sủi cảo rất ngon, mỗi lần số lượng đều có hạn, nên phải đến xếp hàng sớm một chút thì mới có được.
Vì đôi mắt Nhật Hạ không tiện di chuyển, cho nên Vương Hi Nhã lúc nào cũng sẽ chủ động lấy đồ ăn giúp cô.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay phía sau bịt mắt cô lại.
"........"
"Đoán xem đây là gì nào?"
Cô gái chỉ bình tĩnh đáp: "Cậu không cần phải làm vậy dù sao tớ cũng không nhìn thấy."
Vương Hi Nhã: "........"
Ờ ha!
Cô nàng buông tay ra, sau đó đặt món quà trên tay cô, trên mặt đầy ý cười.
Nhật Hạ sờ hộp quà trong tay lại quay sang Vương Hi Nhã: "Đây là...?"
"Chúc mừng sinh nhật!"
"......"
Sinh nhật...
Sinh nhật... sao?
"Ngày giỗ" còn cách không xa lắm.
Khóe môi cô gái không khỏi nâng lên nụ cười lạnh.
"Nhật Hạ?"
"Hả?" Cô gái ngẩng đầu, Vương Hi Nhã khó hiểu mà quay đầu nhìn lại cô. Đáy mắt cảm xúc đang náo loạn của cô cũng thu lại, đổi thành dịu dàng ngoan ngoãn cười: "Xin lỗi."
Vì ngày giỗ của mẹ cô, chính là sinh nhật của cô, cũng là ngày xảy ra tai nạn ấy...
Đã lâu lắm rồi cô không ăn sinh nhật.
Nếu Nhật Hạ không nói, cô cũng sắp quên mai là sinh nhật mình.
Cầm hộp quà trong tay, nhưng cô gái lại không có ý vui mừng.
Một cái chớp mắt, Vương Hi Nhã lại có thể từ trên người cô gái này nhìn thấy được cảm xúc bi thương trong đôi mắt ấy.
Cô nàng sửng sốt, chờ cô nhìn chăm chú lần nữa, những cảm xúc đó lại giống như ảo giác, tan thành mây khói, căn bản như không tồn tại.
Trên mặt cô gái này vẫn luôn là tươi cười dịu dàng, giống như một chiếc mặt nạ không có bất luận tì vết nào.
Nhật Hạ cười nhẹ, mấy sợi tóc mỏng trượt từ bên mái xuống.
"Cảm ơn cậu, Hi Nhã."
Bỗng nhiên, ánh mắt Vương Hi Nhã dừng lại sau lưng Nhật Hạ một chút, sau đó lại dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô.
“Tại sao tớ có cảm giác có người đi theo chúng ta nhỉ.”
"Cậu cảm thấy gì lạ sao?"
Nhật Hạ căn bản chỉ dựa vào thính giác, khứu giác và xúc giác để nhận biết mọi vật xung quanh, vậy nên đôi lúc cũng sẽ có hạn chế.
"Tớ cảm thấy có vẻ như có người đang theo dõi theo chúng ta.” Vì không muốn Nhật Hạ hiểu lầm, nên cô nàng lại bổ sung: “Cũng có thể là tớ nhìn nhầm. ”
Lại phải nói, từ sau khi chương trình kia kết thúc, độ nhận diện của Nhật Hạ với công chúng ngày càng cao. Bình thường Nhật Hạ đều sống rất giản dị, những người đi đường nhận ra cô sẽ lịch sự giữ sự riêng tư cho cô, hoặc cùng lắm sẽ là bàn tán chỉ trỏ một chút. Nhưng đôi lúc sẽ có gặp những người quá khích mà lấy máy ảnh ra chụp.
"Chắc là do có người nhận ra tớ thôi." Cô cũng không để ý lắm.
"Chắc là vậy rồi."
Nói như vậy nhưng trong lòng Vương Hi Nhã nghĩ mình chắc chắn không nhìn nhầm...