Rất nhanh đầu tuần sau, Nhật Hạ đã nhận được thông báo thể lệ cũng như địa điểm tổ chức vòng chung kết.
Lần này cuộc thi diễn ra ở thành phố A.
Thứ sáu trước khi tan học, Nhật Hạ nói chuyện này cho Vương Hi Nhã.
"Oa, thật đáng ngưỡng một nha!" Vương Hi Nhã giữ chặt lấy cánh tay của Nhật Hạ cảm khái một câu, “Nhật Hạ, cậu lợi hại quá đi! Cuộc thi cũng thật quá đáng sợ rồi, thí sinh chọi nhau sứt đầu mẻ trán cũng chưa chắc có tấm vé vào vòng trong, vậy mà cậu lại được vào thẳng chung kết nha."
Việc tuyển chọn của cuộc thi tài năng bậc trung học này vốn dĩ đã được rất nhiều người quan tâm, vậy nên vừa được công bố đã gây nên làn sóng lớn.
Thống kê hơn 10 vạn thí sinh khắp cả nước nhưng chỉ có 50 người được chọn.
Xem ra mức độ sàng lọc ở vòng đấu loại trực tiếp vô cùng đáng sợ.
Có người còn đùa rằng, được lọt vào chương trình này độ khó tương đương với việc thi vào Bắc Đại, Thanh Hoa...
Hơn nữa, Nhật Hạ nắm giữ số điểm bình chọn ở vòng loại cao nhất, vậy nên được ngay tấm "vé vàng" trực tiếp vào thẳng chung kết mà không cần thi đấu vòng loại tiếp theo.
Nhưng càng tiến vào trong, càng không dễ dàng.
Nhật Hạ đại khái nhớ rằng, sau khi tổ chức vòng loại 2, thí sinh ở vòng chung kết chỉ còn lại 10 người.
Cô không nhớ rõ chi tiết các thi sinh lọt vào vòng chung kết của mùa trước. Nhưng cô lại nhớ rằng Hạ Vũ Điền dù vũ đạo không mấy xuất sắc, nhưng vớt vát đã vào đến tận chung kết vì ban tổ chức muốn giữ nhiệt cho chương trình bởi cô ta cũng được xem là có tiếng trên mạng xã hội.
"Mà tớ nghe bảo số tiền thưởng lớn lắm." Vương Hi Nhã liền cười hì hì: "Nếu như cậu đạt quán quân, thì có thể nhớ đến người bạn già này nơi quê nhà mà chia tớ chút tiền thưởng nhé."
Nhật Hạ bật cười.
Mấy giây sau, cô dường như nghĩ đến gì đó, nụ cười trên mặt dần phai nhạt đi, ngược lại ấn đường hơi nhíu lại.
Mặc dù Vương Hi Nhã có tính cách vô tư, nhưng cũng đã chơi chung với Nhật Hạ lâu như vậy, cô nàng hiểu rất rõ vài biểu cảm nhỏ của cô, nên lúc này nghe thấy bên cạnh yên tĩnh, quay đầu lại nhìn hai giây, liền tò mò hỏi một câu: “Nhật Hạ, sao không thấy cậu vui vẻ, mà giống như có chút rầu rĩ vậy? Cơ hội này không phải rất khó khăn mới kiếm được sao… Chẳng lẽ cậu không muốn đi?”
"Không phải." Cô gái liền phủ nhận, "Chẳng qua là tớ không biết…Nên nói với người đó thế nào.”
“Sao? Nói với ai cơ?”
Cô nàng suy nghĩ, “Mấy người nhà họ Hạ sao? Nhưng không phải cậu đã dọn ra khỏi đó rồi à, chuyện này hẳn là đâu cần nói với mấy người đó? Với lại Hạ Vũ Điền cũng vào được vòng trong, cô ta chắc chắn sẽ muốn cậu không đi. Loại được một đối thủ thì đường đến quang vinh sẽ ngày càng gần hơn mà.”
Nhật Hạ chỉ lắc đầu, “Thôi không có gì đâu."
Vương Hi Nhã: ".....?"
———
Buổi tối, Mặc gia.
Cả hai từ khi ấy vẫn còn đang "chiến tranh lạnh". Bình thường cũng chỉ gặp nhau vào buổi tối, đôi lúc hắn còn đi công tác nên cô cũng không có mấy dịp gặp mặt.
Phòng ăn Mặc gia vừa rộng lại trống trải. Bàn ăn rất dài khiến cho Nhật Hạ có cảm giác giống như mình và thiếu niên đối diện đang ở hai cực khác nhau.
Nếu không phải trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng vang nhỏ do giọt nến nhỏ xuống cũng có thể nghe thấy được, vậy thì cô không hề nghi ngờ, chính mình muốn nói chuyện với đối phương thì phải gào lên mới được.
Cuối cùng, cô gái cũng hạ quyết tâm mở miệng.
"Mặc Hàn, cuốn tuần này tôi muốn đến thành phố A một chuyến."
"Để làm gì?"
"Tham dự chương trình âm nhạc."
Trong chớp mắt, khuôn mặt thiếu niên lạnh lẽo gần như hung dữ...
Tiếp đó, cái nĩa trong tay hắn không biết là do vô tình hay cố ý lại tự dưng rớt xuống đất tạo thành một tiếng vang lớn vô cùng chói tai.
"........"
Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, Nhật Hạ vẫn phải thừa nhận, phản ứng này còn quá khích hơn cả tưởng tượng của cô.
"Nói đi, rốt cuộc là vì sao mà em lại cố chấp phải thi cái chương trình ấy?"
Những lời này, từng từ từng chữ một như nặn ra từ kẽ răng.
Mặc Hàn vẫn nghĩ không thông, rõ ràng mọi thứ vẫn rất tốt, cô muốn tương lai, anh đều có thể giúp cô, anh không hiểu vì sao cô lại chọn một con đường gian nan như vậy.
Nhật Hạ bất đắc dĩ thoả hiệp.
“Nếu anh sợ tôi trốn đi, thì yên tâm, hiệp ước của chúng ta vẫn tính, những gì đã đáp ứng anh tôi sẽ làm được."
"Nếu tôi không cho em đi thì sao?”
“….......”
Lần này Nhật Hạ im lặng rất lâu.
Giây sau, cô ngước mắt, ánh mắt nghiêm túc lại trong suốt.
"Mặc Hàn, tôi thừa nhận tôi bị anh làm rung động, bắt đầu thích anh, nhưng cho dù tôi thật sự là của anh, thì tôi vẫn không hy vọng mất đi tự do của mình."
"..........."
Thiếu niên không lên tiếng chỉ rủ mắt nhìn cô.
Cô gái liếm môi, không muốn mình tỏ ra yếu ớt. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói tiếp: "Cho nên tôi cần phải có không gian của mình, có quyền được cân nhắc và quyết định của bản thân, tôi hy vọng đây là thứ anh có thể cho tôi."
“Thật sao?” thiếu niên cười cười tiến tới phía sau cô gái, môi mỏng khẽ hôn lên vành tai trắng nõn của cô, “Vậy em chứng minh đi.”
Thân thể Nhật Hạ cứng đờ, giọng nói có chút run rẩy.
“Chứng minh…cái gì?"
"Em thích tôi."
"Chứng minh như thế nào?”
“Hôn tôi.”
Nhật Hạ không thể giấu được sự kinh ngạc.
“Sao? Không làm được hả?”
“…....”
Thần kinh cô gái căng hết mức, cô bối rối ngẩng đầu.
Hắn còn đang cười, thần sắc cũng không giống như đang tức giận, cô không nhìn thấy tất nhiên cũng không rõ anh đang ở trong trạng thái nào.
Là giận tới cực đỉnh mà vẫn phản ứng như bình thường, hay hắn quả thật không hề tức giận.
“Tại sao không nói chuyện, hửm?"
Một tay thiếu niên nắm lấy cằm cô gái gương mặt tuấn tú thân mật tiến sát gương mặt cô, hơi thở ấm áp mang theo chút nguy hiểm, từng chút từng chút phả vào mặt cô.
Cô biết bây giờ cô nói gì kẻ điên cũng không tin. Nhưng nếu như không nói thì hắn chắc chắn không bỏ qua cho cô.
Nếu như cô thừa nhận mình nói dối, thì hắn sẽ làm gì cô?
Cô không dám nghĩ nữa, nhưng cô biết, hậu quả còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần chuyện hôn hắn.
Không biết dũng khí từ đâu ra, trong thoáng chốc cô gái đã nhẹ nhàng nhướn người hôn lên môi thiếu niên một cái.
Xung quanh là mùi hương mềm mại của cơ thể cô tỏa ra.
Mùi hương của thiếu nữ đã bắt đầu phát triển được trộn lẫn với mùi của dầu gội hương hoa lan thoang thoảng.
Cơ thể thiếu niên cứng đờ.
Môi chạm môi, rất nhanh sau đó đã rời đi.
Sau tai cô gái đã nổi lên một màu hồng nhàn nhạt.
Một khắc sau, Mặc Hàn nắm lấy cổ tay cô, giữ trước ngực mình, đồng thời hắn hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Trong chốc lát, trời đất như đảo lộn.
Một cái tay khác lại không ôn nhu lắm, nắm cằm cô, bóp nhẹ. Cô gái thuận theo lực đạo của hắn, mở cánh môi. Chiếc lưỡi mềm mại của hắn khẽ luồn qua hàm răng của cô, đưa sâu vào trong… Đầu lưỡi vừa chạm, nụ hôn khi nồng nàn như lửa cháy, lúc nhẹ nhàng tựa như mưa phùn.
Nụ hôn của thiếu niên vừa dịu dàng vừa mãnh liệt lại cảm giác chiếm hữu không thể cưỡng lại, cứ như vậy khơi lên ngọn lửa dục niệm, dần dần nụ hôn biến thành thế chiếm thành đoạt đất không thương tiếc như muốn khảm cô vào cơ thể.
Trong không khí nóng bức nặng nề, gió đêm thổi qua cũng chỉ giảm bớt được chút nhiệt độ bên ngoài, cả thân mình đều như bị rang khô. Mà trong phòng đang mở điều hòa, bầu không khí vẫn cực kỳ nóng.
Cảm giác như toàn bộ thân thể và lý trí... đều bị đối phương chiếm đoạt.
Một lúc lâu sau, thiếu niên mới buông môi cô ra.
"Mặc Hàn." Trong giọng nói cô mang theo chút cầu xin.
Thiếu niên ngắm nhìn ánh mắt cô gái, đôi mắt đen chứa sợ hãi, như con thú nhỏ bị làm hoảng loạn. Đôi mắt kẻ điên đục ngầu vì dục niệm, vô cùng mê hoặc, công khai câu dẫn cô. Hắn mở miệng, thấp giọng than.
"Nếu em còn như vậy anh sẽ phạm pháp mất."