Hạ Vũ Điền đã cắt cổ tay.
Máu tươi vấy bẩn khắp giường nhuộm thành một màu đỏ thẫm.
Bởi vì cô ta thuộc loại máu hiếm, một khi bị thương, thì sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu không cầm được máu, thậm chí sẽ nguy hại đến tính mạng.
Hạ Vũ Điền cầm chặt cổ tay sớm đã đầy máu của mình, nghiêng ngả chạy ra khỏi phòng ngủ, sợ hãi lớn tiếng hô: “Cha, mẹ... Cứu mạng!”
Ông bà Hạ vội vội, vàng vàng chạy lên lầu, sợ tới mức hồn phi phách tán: “Con làm cái gì vậy?”
Sau đó, Hạ Vũ Điền sắc mặt trắng bệch, cuộn mình té ngã trên sàn nhà, tựa như một con giun đất đang cố gắng ngọ nguậy.
———
Tối hôm đó, Nhật Hạ nhận được cuộc điện thoại từ Hạ gia, bảo rằng Hạ Vũ Điền bị thương cần truyền máu, bệnh viện hiện đang không có đủ loại máu hiếm đó để cung cấp nên muốn cô đến bệnh viện một chuyến.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt cô gái vẫn điềm tĩnh căn bản như những chuyện khi nãy đều không liên quan đến mình.
Nếu như trước đây khi phát sinh ra loại sự việc này, trong đầu cô chỉ nghĩ rằng phải nhanh chóng chạy trốn, chạy trốn tới một nơi mà tất cả mọi người đều tìm không được, phải đem mình giấu đi để không bị lấy máu.
Nhưng trốn chạy chỉ là biện pháp tạm thời chứ không thể nào là tối ưu.
Chạng vạng, Nhật Hạ đi đến bệnh viện kia, đời trước cô vào bệnh viện này không chỉ một lần, đương nhiên hiểu rõ.
Đây là một bệnh viện tư nhân cao cấp, cơ sở vật chất của loại bệnh viện này so với bệnh viện công lập còn tốt hơn rất nhiều.
Lúc trước sau khi được đem từ cô nhi viện đi, cô đã từng kiểm tra sức khỏa toàn diện ở đây, đám người họ Hạ vẫn sợ trên người cô có bệnh truyền nhiễm.
ads
Nhưng đồng thời, bởi vì chi phí điều trị cao ngất ngưởng nên bệnh viện chỉ phục vụ cho những người có tiền. Và còn một điều nữa đó là, có rất nhiều chuyện bệnh viện không muốn để cho người ngoài biết đến.
———
Tối hôm đó, phòng bệnh của Hạ Vũ Điền vô cùng náo nhiệt.
Trong phòng bệnh sáng sủa, Hạ Vũ Điền nằm trên giường, cánh tay đặt bên ngoài chăn còn đang truyền dịch, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết trên đó.
Sau khi thanh tỉnh lại, cha mẹ và bạn bè biết tin đều vây quanh cô ta hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ.
Nhật Hạ bởi vì bị rút tận 200cc máu nên hơi choáng váng đầu, vẫn ngồi tựa ở sô pha, xung quanh không một người hỏi thăm.
"Chị gái, chị không sao chứ." Nhật Hạ ra vẻ thân thiết hỏi cô.
"Chị không sao, cám ơn em quan tâm."
Mọi người đều bị một màn này làm cho thay đổi suy nghĩ.
Nếu đúng như những gì bài viết trên Tieba kia nói, Hạ Vũ Điền mượn tay Tống Như để "dạy dỗ" chị gái mình như vậy, chắc hẳn tình chị em cơ bản đã có vấn đề. Không thể nào có thể thân thiết như hiện tại, càng nói đến việc chị gái đã hiến máu để cứu em gái mình như vậy.
Dù không nói ra, nhưng các bạn học đều dần gạt bỏ những điều phi lý kia.
Hạ Vũ Điền đạt được mục đích, bên ngoài không tỏ vẻ gì nhưng bên trong hoàn toàn đắc ý.
Bà Hạ ngồi bên cạnh nắm lấy tay con gái, “Vũ Điền à, sao con có thể ngốc đến như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao con lại tự sát, có phải có người nào đã hại con hay không?”
Người nọ ngồi trên giường bệnh, tóc dài thẳng cố ý rủ xuống, hé ra gương mặt trái xoan sau đó nước mắt chầm chậm rơi xuống.
Bạn học bên cạnh liền vỗ nhẹ lên vai, nhỏ giọng an ủi.
"Chúng tớ đều biết cậu không phải là người như vậy, Nhật Hạ, cậu đừng buồn."
"Đúng vậy, mọi người đều tin tưởng cậu mà."
"......."
Từ đầu đến cuối Nhật Hạ đều không tham gia vào, một mặt vẫn dửng dưng ngồi như đang "xem" kịch hay.
Bởi vì cô biết, căn bản Hạ Vũ Điền khóc không phải là do oan ức.
Nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của Hạ Vũ Điền, từ nhỏ đến lớn chỉ cần cha mẹ trách cứ cô ta một chút, cô ta sẽ khóc, khóc đến lê hoa đái vũ làm người người đau lòng, cha mẹ liền sẽ lập tức mềm xuống, an ủi cô ta, chiêu này lần nào dùng cũng hiệu quả.
Chỉ có cô mới có thể nhìn thấu những trò hề nhàm chán mà Hạ Vũ Điền diễn.
Dựa vào kinh nghiệm không biết xấu hổ cùng với kĩ thuật diễn thượng thừa đã được tích góp nhiều năm, Hạ Vũ Điền cũng vẫn chỉ có thể dễ dàng đùa giỡn với những người bạn đần độn cùng lứa tuổi.
Hoàn toàn không biết gì về chân tướng, chỉ bằng những lời ngon tiếng ngọt cùng với vài giọt nước mắt, có vài người liền tự cho mình đứng ở đỉnh cao của chuẩn mực đạo đức và chính nghĩa, một hai phải đi làm cái vị trí "thần" nắm giữ quyền lực phán xét, chỉ tay năm ngón.
Người vui vẻ vẫn là người vui vẻ, người ngu dốt vẫn là người ngu dốt.
Trùng sinh trở về, Nhật Hạ khắc sâu một cái đạo lý trong đầu, người nói mình ủy khuất, thì không được gọi là ủy khuất, mà là biện giải. Chỉ khi có người khác cảm nhận được ủy khuất của mình, thì mới thật sự là ủy khuất.
Cho nên cô sẽ không giống như kiếp trước tự đào hố chôn mình.
Ông Hạ ở bên cạnh, lờ mờ đoán được ra chuyện gì bèn nói: "Nhật Hạ, có chuyện gì thì con có thể cùng chị thương lượng giải quyết, cớ sao lại khiến chị con ra nông nỗi này?"
Từ người bị hại, Nhật Hạ bỗng chốc biến thành "tội đồ" khiến ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.
Mà "Nạn nhân" kia một bên giả vờ ủy khuất.
"Không phải do chị gái đâu, cha đừng trách lầm. Tất cả là do con quá tin người, đi tin lời của Tống Như. Bởi vì cùng là bạn học với chị gái, mà thân thể chị gái lại không tốt, con lại học trường khác nên không tiện. Muốn có người quan tâm chị nên con đã giúp đỡ gia đình Tống Như để cô ấy có thể chăm sóc chị gái một chút ở trong lớp..."
Một màn đổi trắng thay đen quá hoàn hảo, Hạ Vũ Điền nhập tâm đến mức quay sang cô gái đang ngồi đối diện, thút thít nói.
"Chị, em biết chuyện này là em sai. Nhưng em thật sự không nghĩ tới, Tống Như sẽ làm như vậy..."
Đang nói chuyện, nước mắt Hạ Vũ Điền dường như lại bắt đầu chảy xuống.
Cô ta cũng không lau, để mặc cho nước mắt chảy thẳng xuống theo khuôn mặt nhọn.
....Thoạt nhìn đúng là một bộ dạng nhu nhược đáng thương.
không hổ danh là hậu sinh khả úy. Kẻ tung người hứng quả là một màn kịch hay.
Cô gái cười nhạt một chút.
Nếu bọn họ muốn diễn, cô cũng không ngại diễn cùng.
"Em gái, chị hiểu được ý tốt của em. Vì em, chị còn có thể tặng máu, đấy là tình thân, nhưng chị không biết tại sao lại vì lỗi của em mà chị phải chịu thay."
"Chị cũng không biết bản thân đã làm sai chuyện gì với em mới khiến em hận chị đến như vậy. Chỉ cần nghĩ đến suýt nữa danh dự và nhân phẩm của bản thân cũng đã bị hủy hoại..."
Cô nói đến đây, liền oà khóc lên.
Cô vừa khóc, Hạ Vũ Điền ngược lại là cả kinh quên cả khóc.
Theo trí nhớ của cô ta, Nhật Hạ không bao giờ khóc, cho dù chịu ủy khuất lớn thế nào cũng sẽ không khóc.
Bạn học trong phòng cũng vì vậy hoang mang.
Chẳng phải vừa nãy còn đóng vai chị em tình thâm sao?
Hoá ra cũng chỉ là cái mã.
Hạ Vũ Điền không phải đèn cạn dầu, khi cô ý thức được hướng gió không đúng, liền sẽ kịp thời phanh lại, dừng lại việc khóc ầm ĩ.
Cô ta cảm thấy, dường như đã xảy ra chuyện gì đó mà cô ta không biết đã khiến cho người chị khờ khạo này thay đổi. Cô ta cho rằng có thể hoàn toàn khống chế Nhật Hạ trong tay mình, nhưng việc đó dần dần sắp vượt khỏi tầm kiểm soát của cô ta...
Nhật Hạ ngược lại thẳng thắn vô tư cùng cô đối diện. Hiện tại, cô biết rằng trẻ nhỏ biết khóc mới có kẹo ăn.
Một đứa trẻ quá hiểu chuyện, thì sẽ không bao giờ có kẹo để ăn.
Cô tất yếu phải làm cho Hạ Vũ Điền hiểu rõ, cô đã không phải là cái bánh bao mềm tùy ý để cô ta nắn bóp như xưa nữa.
Có vay ắt có trả.
Nợ máu phải dùng máu để trả.