Mặc gia.
"Mặc thiếu gia, Mặc lão gia tử hiện tại không muốn gặp ai, xin ngài hãy quay về!"
"Mặc thiếu gia!"
Bên trong phòng khách, Nhật Hạ và ông cụ Mặc cơ hòi đều nghe được tiếng ồn ở bên ngoài.
Mặc lão gia tử lúc này mới nói, "Được rồi, mở cửa."
Người làm đứng bên cạnh gật đầu một cái nhận lệnh.
Một lát sau.
Rất nhanh chóng, cửa phòng trực tiếp bị người ta đẩy ra, sườn mặt trắng trẻo lạnh nhạt của thiếu niên xuất hiện.
“Chủ tịch Mặc, ngài chưa hỏi ý tôi mà đã kéo người của tôi đi, phép tắc ở đâu hả ngài chủ tịch?”
Giọng nói trầm thấp vang lên mang theo hơi thở và nhiệt độ quen thuộc.
Tuy rằng câu nói hàm chứa ý cười nhưng cũng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Nhật Hạ giật mình.
"Mặc... Sao anh lại tới đây?"
Thiếu chút nữa Nhật Hạ đã gọi thẳng tên Mặc Hàn ra, cũng may một giây trước khi ra khỏi miệng, đột nhiên nhớ tới kiếp trước có một lần cô ở trước mặt Mặc lão gia tử gọi thẳng tên hắn, đã bị ông cụ dạy dỗ một trận.
ads
Nhật Hạ chỉ có thể nửa đường nuốt lại tên của thiếu niên vào trong họng.
Thiếu niên không trả lời.
So với sự kích động của thiếu niên, ông cụ Mặc bình tĩnh nhấp một ngụm trà trên bàn: "Cũng đã trễ rồi, hai đứa có muốn ở lại dùng bữa tối không?"
Nhật Hạ định mở miệng, lại bị thiếu niên cướp lời: "Không cần, có tôi ở đây chắc ông cũng nuốt không trôi."
Hắn hoàn toàn không để ý đến ai, trực tiếp kéo cô gái nhỏ đứng dậy, bước ra cửa, rồi nói với ông cụ: "Đừng động tới chuyện của tôi, cũng đừng động tới người của tôi, tôi chỉ nói một lần."
"......."
———
Chiếc Bentley màu đen lướt trong mưa.
Mưa quất vào cửa kính, mặc dù trong xe rất ấm nhưng hơi ẩm ướt khó chịu vẫn hiện hữu.
Ngoài cửa sổ một tia sét xé trời.
Sấm rền vang.
Nước mưa dồn dập tuôn như xối trên kính cửa sổ.
Trên đường về nhà, thiếu niên hoàn toàn im lặng không nói chuyện. So với dáng vẻ khi nãy thì thật sự giống như hai người khác nhau vậy.
Nhật Hạ không biết phải làm sao, thấp giọng, “… Mặc Hàn.”
“Loại thời điểm này tốt nhất em đừng kêu tên tôi.”
Nhật Hạ: “.........?”
Cũng bởi vì không nhìn thấy nên cô không phát hiện được cảm xúc của người bên cạnh đang thay đổi. Mặc Hàn nãy giờ vẫn lẳng lặng nhìn cô, một lúc sau, hắn tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, chậm rãi ép cô nằm dưới thân mình.
Cơ thể thiếu niên bao quanh lấy cô gái nhỏ, đè cô nằm xuống ghế, ánh mắt thâm thúy mang theo một chút lạnh lùng, nhìn qua hoàn toàn không bình thường.
"Vì sao không từ chối? Tại sao lại đi cùng với bọn họ?”
“……”
Nhật Hạ im lặng không nói gì.
Qua vài giây, thiếu niên trước mặt không nghe thấy cô gái trả lời, định tiếp tục hỏi thì cô gái lại nói.
“Mặc Hàn, tôi không phải.... là người của anh.”
Hắn khựng lại một chút, sau đó cười nhẹ.
"……Em lặp lại lần nữa?”
Không cần nói cũng biết cảm xúc trong giọng nói ấy lạnh lẽo đến mức nào.
Trong lòng cô gái run lên.
Nhật Hạ có chút sợ hãi, nhất là khi tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, lại bị hắn một mực nhốt chặt trong ngực.
Cô cũng hiểu bây giờ không phải lúc để sợ hãi, cô phải đối mặt với kẻ điên đáng sợ này.
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước cộng với kiếp này, khi đối mặt với Mặc Hàn, cô biết nếu như cô càng sợ hãi...
Thì hắn càng hưng phấn, càng thích thú.
Đối mặt với loại người không bình thường như hắn, cô phải ép buộc bản thân bình tĩnh.
Cô mở miệng: "Tôi không phải là người của..."
Hắn duỗi tay nắm cằm cô gái, xúc cảm trơn trượt đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng.
Người con gái bởi vì trước đó khẩn trương mà mím môi nên lúc này đôi môi ấy đỏ tươi đầy xinh đẹp.
Thiếu cúi người xuống.
Hô hấp của hai người kéo lại gần nhau, vô cùng nóng bỏng, hơi thở gần trong gang tấc khiến hắn muốn nổi điên.
Thiếu niên duỗi tay đỡ lấy phần sau cổ dễ dàng bị bẻ gảy của cô gái, cúi đầu mút hôn đôi môi hồng phấn kia.
Trong nháy mắt liền buông ra.
"......!"
Mặc dù cô không nhìn thấy nhưng mà cảm giác đó, tư vị đó...
Nhiệt độ tức khắc xông thẳng lên mặt.
Nhật Hạ cảm thấy cả người mình như bị ném vào bếp lò đang nóng, nướng chín toàn thân cô.
"Anh...anh...anh vừa mới……”
“Là em cố ý…”
Thiếu niên hơi nhích khỏi cô, lý trí dần dần khôi phục, mắt nhìn đôi môi cô đỏ mọng sưng lên với cái nhìn kỳ quái, hắn hạ giọng nói.
“Em cố tình nói như vậy để khiêu khích tôi, đúng không?"
Thiếu niên thì híp tròng mắt đen như mực, khóe miệng nhếch lên.
Chính là vào những lúc này.
Trong lòng hắn chậm rãi trào lên một loại khát vọng, chính là loại đen tối hệt như lòng tham không đáy.
Mỗi lần cô nhìn hắn như vậy, hắn không nhịn được muốn bắt nạt cô nhiều thêm một chút, tốt nhất là khiến cho cô ấm ức nắm chặt góc áo hắn, con ngươi đen nhánh chỉ cất chứa hình bóng hắn, sau đó rưng rưng nước mắt……
Đối với cô, hắn mãi mãi càng muốn lại càng muốn.
Càng muốn lại càng thấy không đủ.