Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 19: Mơ về kiếp trước




Tiếng chuông reo lên.

Học sinh liền vào chỗ ngồi ngăn nắp.

Giáo viên môn Lý vừa định hô một tiếng vào học, sau đó lơ đãng quét mắt về phía vị trí trống ở phía góc không ai ngồi, chỉ chỉ, “Còn có bạn chưa tới sao, xin nghỉ hay là đến muộn?”

“Cô ơi.” Vương Hi Nhã giơ tay phát biểu: “Nhật Hạ tới lớp từ sớm, đi vệ sinh đến bây giờ vẫn chưa trở lại.”

Khi nãy cô nàng có cuộc họp của các bí thư nên không ở trong lớp, lúc đến lớp vừa hay chuông vào lớp reo lên. Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Nhật Hạ đâu, hỏi mọi người mới biết cô đi vệ sinh cũng hơn nửa tiếng rồi mà chưa ra.

"Vậy em đi tìm Nhật Hạ đi."

"Vâng."

Vương Hi Nhã vừa đứng lên, bên cửa liền bị kéo ra.

Mọi người quay đầu, sau đó đều ngỡ ngàng.

Cô gái nhỏ đang đứng đó. Từ đầu đến chân không có lấy nổi một chỗ khô ráo.

Sắc mặt cô gần như là trắng bệch không còn chút máu.

Trước mắt cô tối sầm.

Ý thức Nhật Hạ rơi vào trong bóng tối.


ads

Thân thể mềm nhũn vô lực không chống đỡ nổi, trong một tràng tiếng la sợ hãi ngã xuống.

———

Đêm đó Nhật Hạ lại nằm mơ.

Trong không gian nhỏ hẹp, lạnh đến nỗi trái tim cô cũng thắt lại và rùng mình thống khổ.

Cô không biết mình đang ở chỗ nào, mọi thứ xung quanh dường như trở nên hết sức hỗn độn. Cảm giác lúc nóng lúc lạnh ấy không ngừng di chuyển trong người cô. Cho đến khi gần mất đi ý thức, cô mới có thể nghe được một giọng nói quen thuộc.

"Nhật Hạ..."

Là ai đang gọi cô vậy?

Nhật Hạ thấy người đàn ông ấy đem thi thể cô ôm vào ngực, dường như muốn dung nhập cô vào thân thể mình.

"Nhật Hạ..."

Mặc Hàn kêu lên nghẹn ngào, sớm đã không còn phát ra tiếng nói, bây giờ lại liều mạng khàn khàn mà kêu.

"Nhật Hạ..."

Ngón tay hắn gắt gao ôm chặt lấy thi thể cô gái, muốn hòa tan cô vào máu thịt, máu tươi đã chảy xuống đỏ thẫm trên sàn nhà.

Tiếng khóc làm lục phủ ngũ tạng hắn phá tan thành từng mảnh.

Như xé rách linh hồn.

Như xé rách cõi lòng này.

Không biết phải có bao nhiêu thống khổ, mới có thể làm cho người nghe được lòng đều run rẩy.

"Chúng ta cùng về nhà, được không?"

Hắn nhẹ giọng nỉ non, thanh âm trầm và thấp như vậy, dường như có vô số người tê tâm liệt phế mà khóc, trái tim tựa xé toạc ra trăm ngàn mảnh.

Sau đó chỉ có sự yên tĩnh.

Sự yên tĩnh của cái chết.



Kẻ điên chưa từng bao giờ yên tĩnh đến thế.

Hắn vẫn sống.

Nhưng chỉ còn cái xác.

Còn hồn của hắn cũng đã chết vào giờ khắc ấy.

———

Giây đầu tiên khi ý thức trở lại trong cơ thể, cô gái liền ngồi thẳng người dậy.

"Mặc Hàn....!"

Đang ở đâu, lúc này là lúc nào, Nhật Hạ đều không thể phân biệt được. Mà cái kia lại chân thật không giống như là mơ, làm cả người cô bây giờ đều mệt mỏi tuyệt vọng.

“Tiểu thư đã tỉnh!”

“……”

Nhật Hạ quay mặt về nơi phát ra tiếng.

Nơi xa là khuôn mặt mừng rỡ xen lẫn lo lắng của dì Tiêu, sau đó lập tức bị che lại, tiêu điểm trong mắt cô cố định lại một chỗ.

"Tôi đây...Không sao, không sao rồi.”

Giọng nói quen thuộc ấy....

"Mặc Hàn...."

Âm cuối mềm nhẹ xen lẫn run rẩy bất lực cùng tiếng khóc nức nở đang bị nỗ lực đè nén.

Nhật Hạ còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ví dụ như đời trước cô và hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với nhau lâu như vậy, nhưng đến lúc chết, vòng ôm lạnh buốt kia, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên gò má của cô, hết thảy những thứ ấy là gì chứ? Tại sao đến lúc chết cũng chỉ có một mình hắn thương xót cho cô chứ?

Từ đầu đến cuối cái gì hắn ta cũng không nói, cái gì cũng chôn hết ở dưới đáy lòng.

Cho nên kiếp trước đến khi chết, Nhật Hạ cũng không thể hiểu được, người nọ đến tột cùng là thật sự thích cô, hay chẳng qua chỉ xem cô là đồ chơi chiếm cho riêng mình mà thôi.

Nhưng cô không tài nào phát ra bất kì một âm thanh gì được.

Lòng nghẹn ngào của cô gái càng lúc càng dâng cao.

Dần dần, hai vành mắt cô đỏ hoe.

Thật ra Nhật Hạ không có khóc, nhưng khi đó mắt của cô rất đau, theo lý mà nói đương nhiên sẽ bị chảy nước mắt.

Trái tim thiếu niên đã bị tiếng khóc này xé nát.

Cảm xúc cực đoan đã sắp hỏng mất điên cuồng lan tràn trong lòng hắn.

Khuỷu tay hắn chống trên mép giường, nâng nhẹ khuôn mặt, chống đầu chậm rãi hôn lên chỗ máu bầm trên gương mặt.

Thật nhẹ thật nhẹ, không mang theo lực độ hay tiếng động gì.

Anh thấp giọng, ngữ khí không chút dao động.

“Ai làm?”

Hắn hỏi cô.

“……”

“Mặc dù tôi rất thích dáng vẻ khi em khóc, nhưng chỉ có tôi mới có thể bắt nạt em.”

"Trừ tôi ra, ai cũng không thể."