Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 93: HÀNG ĐÃ BỐC




Em về khuya, anh đừng chờ. - Ngọc Phương gọi cho Phục Thăng xong liền cúp máy, cô đặt chiếc điện thoại xuống bàn, đưa mắt nhìn Tuấn Mã đang ngồi phía đối diện. Gã giang hồ bắt ngay tín hiệu liền hào hứng báo cáo:Chị Hai, tất cả đã làm đúng như lời chị và quân sư căn dặn, bên mình có bốn người bị thương nặng, mười người bị thương nhẹ. Những kẻ trọng thương đã được đưa đến gặp bác sĩ Quỳnh Như, nhẹ hơn thì tụi nó tự chăm sóc được, không phải phiền đến cổ.Lê Bá Tân ngồi kế bên Tuấn Mã, nở một nụ cười duyên dáng vỗ nhẹ vai hắn, ra chiều khen ngợi rồi cất tiếng:

-Anh không quên điện thoại của đám khách khứa đó chứ?

โนลีก Ma gat manh dau dap:

-Quân sư yên tâm, tụi em đã lấy hết sạch, gom lại rồi vứt xuống sông như lời quân sư đã căn dặn.

Tuấn Mã hết sức nể phục anh chàng đẹp trai trước mặt, sau trận chiến hôm nay, hắn lại càng kính phục Lê Bá Tân hơn nữa, người đâu mà thông minh quá thể, tính toán như thần, trong mắt hắn, Bá Tân có thể sánh ngang với Gia Cát Lượng cũng không phải nói quá. Thêm nữa anh chàng này lại rất thân thiện và dễ gần hơn Chị Hai Ngọc Phương nhiều.

-Anh xuống tầng dưới nghỉ ngơi đi, không được lới lỏng phòng bị. - Ngọc Phương lên tiếng.

Nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc, nhưng Tuẩn Mã biết đầy là lúc rời khỏi văn phòng của Ngọc Phương. Hẳn liền đứng dậy cúi đầu chào hai người rồi đi ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Ngọc Phương đợi cho tiếng bước chân của

Tuấn Mã dời xa mới cất tiếng nói với Bá Tân:

-Xem ra hắn rất mến ngươi, tam đệ.

Lê Bá Tân mỉm cười đáp:

-Ai mà chẳng mến đệ chứ.

Ngọc Phương lắc đầu, cười cười đáp:

Đó là do họ không hiểu tam đệ như ta, ngươi vốn dĩ đâu xem ai là người. Kẻ nào trong mắt ngươi cũng đơn giản chỉ là một quân cờ mà thôi.Cha mẹ sinh ra đệ, nhưng người hiểu....Ngọc Phương chau mày nạt ngang:



-Im, đừng nói mấy lời phỉnh nịnh, tỷ nghe nhức tai lắm. Ở phủ của đại nhân đã phải nghe quá nhiều những lời thối tha này rồi, ngươi nói vào việc chính đi.

Lê Bá Tân liền tắt ngang nụ cười trên môi, gã quẹt mũi mấy cái rồi nói:

-Đại tỷ, bây giờ xem như chúng ta đã dọn hết những bụi gai xung quanh cái ổ rắn của bà Trúc rồi. Bước tiếp theo như đã bàn phải nhờ đến Đại Tỷ ra tay. Mấy chuyện ám sát ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà không lộ vết tích chỉ có mình Đại Tỷ làm được...

Ngọc Phương khoác tay đáp:

-Chuyện đó không cần đệ nói, tỷ tự sắp xếp được. Tung tích của hai đứa con trai nhà họ Bùi đệ đã tìm ra chưa?

Lê Bá Tân gật nhẹ đầu:

-Dạ, đã tìm ra, hai thằng này óc toàn phân heo, tật nghiện gái gú, biến thái không bỏ được. Lén trốn lệnh cấm của bà Trúc, ra ngoài tìm gái, mà phải là gái đẹp, tuổi sồn sồn, trí thức và phải "chịu" một lúc hai anh em nó...

Ngọc Phương nhăn mặt:

-Tớm quá, đừng tả chi tiết...

Nói đến đây Ngọc Phương đột nhiên bật cười thật to:

-Đừng nói với ta ngươi nhờ ngũ muội đi làm việc này nhé.

Lê Bá Tân đưa ngón tay cái lên:

-Đại Tỷ đoán chuyện như thần, đệ nhờ ngũ muội đi "tiếp" hai thằng đó, vụ này đệ đã nhờ Lưu Ly tiếp cận anh em nó qua mấy ứng dụng chat s... à chat bậy cách đây năm hồm, đúng hôm nay thì thả lưới bắt cá.



Đúng lúc này có tiếng điện thoại reo, Lê Bá Tân nhìn thấy số gọi đến, vội vàng với lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, mở loa ngoài rồi cất tiếng:

-Anh nghe.

Giọng trong điện thoại vang lên, là giọng của Đệ Ngũ Quỷ- Sát Nhân Y Trình Lưu Ly:

Tam ca, hàng đã bốc xong.Ngũ muội mệt không? Tam ca lo cho....Mới nói đến đây thì tín hiệu đã ngắt ngang, rõ ràng Lưu Ly cũng chẳng ưa gì giọng điệu quan tâm giả tạo của hắn nên cúp máy luôn. Lê Bá Tân cười ngượng ngùng trước ánh mắt giễu cợt của Ngọc Phương đang nhìn mình, gã ấp úng cất tiếng:

Đại ... Tỷ, xong..Ta biết rồi.- Ngọc Phương nhìn đồng hồ trên tay đã điểm một giờ rưỡi sáng, cô đứng dậy, với lấy chiếc áo măng tô đã chuẩn bị sẵn trên bàn, mặc vào rồi bỏ mặc Bá Tân ở đó đi ra ngoài.Tam quỷ nói với theo:

-Đại Tỷ nhớ hết thông tin chuyến bay chưa?

Ngọc Phương quắc mắt nhìn Bá Tân, khiến hắn phải rùng mình ớn lạnh hết sống lưng:

-Việc của tỷ làm không cần tam đệ nhắc nhở.

Bá Tân đứng dậy gãi đầu gãi tai rồi hỏi tiếp:

-Hai thằng đó, giữ lại đứa nào hả Đại Tỷ?

Ngọc Phương mỉm cười đáp:

-Đó là việc của đệ, ngươi là Vạn Sự Thông mà, ta không can thiệp vào việc ngươi làm.

Nói xong cô bước hẳn ra ngoài, đi thẳng xuống dưới nhà bằng cầu thang bộ, Ngọc Phương không thích dùng thang máy, bởi nơi đó quá nguy hiểm đối với cô. Lê Bá Tân đứng đó ngơ ngẩn mất một lúc rồi mới đứng dậy tắt hết đèn trong phòng, đi ra ngoài khoa cửa lại.