Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 72: PHẬN CÓC NHÁI




Sau hôm đó, băng của Mười Khó bị Ngọc Phương cải tổ triệt để từ trên xuống dưới hệt như băng Xóm Mả. Lần đầu tiên Mười Khó mới thấy toàn bộ thu nhập từ các nguồn thu của mình đã bị phung phí bao nhiều năm nay lớn đến thế nào. Chỉ có điều khác với Tuấn Mã, Mười Khó không hề ghi chép lại bất kỳ khoản thu chi nào, mọi thứ hắn chỉ kể bằng miệng cho Ngọc Phương nghe. Tuấn Mã hỏi hắn:

-Vì sao anh Mười không làm sổ sách thu chi cho dễ kiểm soát?

Mười Khó bật cười:

Băng của mày nhỏ, cảnh sát họ không để ý đến, chứ như cỡ cái cảng cá Bình Sơn này mà ghi chép lại, lỡ như có ngày ngã ngựa, tụi nó chụp được sổ sách là đi "trường" tới lúc đầu bạc cũng chưa ra.Đi "trường" là gì? - Ngọc Phương tò mò hỏi hai người.Tuấn Mã cười hềnh hệch đáp:

Dạ, là tiếng lóng chỉ việc bị đi tù đó chị Hai, trong giới giang hồ đi tù cũng như đi học vậy....Cho nên gọi là đi "trường", vì nếu biết điều giữ kín mồm miệng, ra tù sẽ được lên số, được đàn anh sắp xếp cho nhiều mối ngon hơn, kiểu như đang học trung học mà trúng tuyển vào đại học...- Mười Khó tiếp lời.Ngọc Phương gật đầu, chuyện này khá mới mẻ với cô. Ở thời đại của Ngọc Phương, tù tội chỉ dành cho dân cùng đinh mạt hạng, hết thời hạn giam giữ, dù được thả ra nhưng xem như cuộc đời đã nát bét. Chỉ có nước bỏ đi xứ khác mà kiếm sống, chứ làm gì có chuyện vào tù lại được thăng cấp như thế này. Còn đối với bọn có tiền, họ sẽ dùng tiền đút lót cho quan viên để chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành ra không có. Cả một hệ thống triều đình Đàng Trong trở nên nát bét vì tiền này cũng chính là tác phẩm do nghĩa phụ Trương Phúc Loan của cô tạo lúc bấy giờ.

Ngọc Phương hỏi Mười Khó:

-Anh có mối quan hệ gì với Thất Gia hay không?

Mười Khó thở dài:

-Em làm gì có được đẳng cấp đó, tuy nhiên Tô Gia và Trần Gia lâu lâu vẫn hay sử dụng cảng cá của em để chuyển hàng, nên cũng gọi là có chút ít quen biết. Còn như nói về quen biết sâu hơn, lý ra chị Hai phải hỏi thằng Tuấn mới đúng, nó là người được đích thân lão Hồng của Trần Gia gửi xuống đây ...

Tuấn Mã giật mình đánh thót, gã cúi gầm mặt, len lén nhìn Ngọc Phương. Chạm phải ánh mắt của cô, Tuấn Mã gãi gãi đầu, ấp úng nói:

-Do ... Do... chị Hai không hỏi đến, nên em cũng quên không nói.

Ngọc Phương nghiêm nghị nhìn hắn, cô hỏi:



-Mối quan hệ của anh với Trần Gia là như thế nào?

Sắc mặt của Tuấn Mã chợt biến thành thê lương khôn tả, đôi mắt của hắn đỏ ngầu, gần như sắp nhỏ lệ đến nơi.

Tuấn Mã buồn bã trút hết nổi lòng của mình ra với hai người:

-Khi còn trẻ, em quen với tiểu thư của Trần Gia, bên họ nói em không xứng, không cho phép qua lại. Lúc đó còn trẻ còn trâu, ngựa non háu đá nên em phản ứng có chút dại dột. Cuối cùng thì lão Hồng của Trần Gia ép em xuống nơi này, nằm im một chỗ.

Thấy Tuấn Mã kể đến đó rồi im bặt, không mở miệng nữa, Ngọc Phương và Mười Khó mở to đôi mắt nhìn hắn chồng chọc, chực chờ nghe Tuấn Mã kể cho hết câu chuyện. Mãi mà vẫn thấy hắn im thin thít, Mười Khó sốt ruột hỏi:

-Rồi sao nữa? Chi tiết thê nào? Kể tiếp đi chứ thằng ông nội.

Tuấn Mã trưng ra bộ mặt ngạc nhiên nhún vai đáp:

-Hết rồi, còn gì nữa đâu mà kể.

Ngọc Phương và Mười Khó chưng hững nhìn nhau. Không nhịn được nữa, Mười Khó cười phá lên:

-Ê Tuấn, mày có khiếu kể chuyện lắm đó, câu chuyện đời mày nghe thật cảm động, tao suýt nữa thì rơi nước mắt luôn rồi.

Ngọc Phương che miệng cười khúc khích hưởng ứng lời nói đùa của Mười Khó. Tuấn Mã gãi gãi đầu phân bua:

-Chị Hai thông cảm, em không có khiếu ăn nói cho lắm.



Ngọc Phương vừa cười vừa nói với hắn:

-Ừ tôi biết rồi, giờ tôi phải về nhà, anh cứ hướng dẫn cho lính của anh Mười Khó tập luyện, trong tháng này nhớ trích tiền mua cho xong số giáp chống chém, cũng sắp đến lúc phải dùng nhiều.

Nói xong cô đứng dậy đi về, Mười Khó nhìn theo cho đến khi Ngọc Phương đóng cửa đi mất. Mười Khó quay qua nhìn Tuấn Mã, cảm thán thốt ra miệng:

-Nhìn người nhỏ nhắn, mà sức mạnh thì...

Tuấn Mã cười cười:

Anh mà chứng kiến được cảnh bả đập một lúc gần chục thằng trong băng của thằng Tám Keo nằm thẳng cắng, thì còn thấy đáng sợ hơn nữa.Tám Keo mất xác rồi, không biết ôm bình hơi lặn đâu nữa. Địa bàn của nó mình gom rồi hả? - Mười Khó hỏi.โนลีท Ma lac daน:

-Trương Gia lấy hết rồi anh, mình phận cóc nhái sao dám rớ vô đó.

Mười Khó hít sâu môt hơi:

-Cái chí của bà chị này không phải nhỏ, xem ra ngày mà tụi mình cởi bỏ cái vỏ cóc nhái này không còn xa nữa đâu.

Tuấn Mã gật đầu, tự lẩm bẩm với chính mình:

-Trần Gia...

Hắn siết chặt nấm đấm nghe răng rắc.