Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 69: KHỞI SỰ




Xe chở bà nội và Kim Chi quay về biệt thự của Đặng Gia. Ngồi trên xe bà nội chốc chốc lại lấy vạt áo lau chiếc kính lão, được một lúc, bà cất luôn chiếc kính vào giỏ xách rồi quay qua hỏi Kim Chi:

-Cháu thấy thế nào?

Câu hỏi này của bà nội đối với Kim Chi đã quá quen thuộc, khi hỏi câu này có nghĩa là bà đã có câu trả lời nhưng vẫn muốn xác nhận lại với cô. Kim Chi nhẹ nhàng đáp:

Thì như cháu phán đoán, con bé này tuy tuổi nhỏ nhưng đầu óc không hể đơn giản. Nó có cả một hệ thống cảnh giới từ bên ngoài, đối đáp với chúng ta rất bình tĩnh mặc dù con bé chính là tử địch của Đặng Gia...Chuyện đó là trong quá khứ. - Bà nội hắng giọng nói.Kim Chi phì cười:

Nói chung tạm thời cứ tin vào việc nó không đối xử tệ với Phục Thăng là ổn rồi.Ngọc Phương bảo vệ thằng bé nhà mình là chuyện vô cùng tốt. - Bà nội cũng cười đáp lại.Bà đã sớm coi con bé là cháu dâu, chẳng qua phát hiện ra điều này khiến tâm trạng có chút ít hụt hẫng, sáng nay nói chuyện với nó rồi thì tâm trạng tốt hơn hẳn nhỉ? - Kim Chi lấy tay xoa vai bà vừa cười vừa nói.Làm gì có chuyện đó. - Bà nội cau có đáp, quay mặt ra nhìn đường phố qua cửa sổ của xe hơi.Mình đi ăn bún bò O Mỹ nhé? - Kim Chi hỏi.Bà nội quay qua gương mặt tươi như hoa nở dù đã có không ít nếp nhăn trên đó:

-Được đó, bà cũng thấy hơi đói.

Kim Chi che miệng cười khúc khích:

-Còn nói không phải, vui đến mức bỏ chay buổi sáng để ăn mặn mà còn giấu giấu diếm diếm.

Bà nội cốc đầu Kim Chi, cười ha hả thành tiếng.

****************

Kim Chi không hề đoán ra Ngọc Phương đã nhận được tin hai người rời nhà từ sớm thông qua Đệ Bát Quỷ. Cô cố

ý để giỏ đồ phơi dở dang ở đó chỉ để chị hai của Phục Thăng nghĩ rằng mình chỉ có cảnh giới từ ngoài đầu đường vào. Dù sao cũng không nên cho người khác biết chính xác thực lực của bản thân, cho dù là người thân đi nữa.



Việc này cực kỳ quan trọng để tồn tại trong thế giới mà mọi người luôn tìm cách tiêu diệt, triệt hạ lẫn nhau.

Buổi trưa nắng khá gắt, xe cộ chạy thỉnh thoảng lại tung một ít bụi vào cửa kính của một nhà hàng ở mặt tiền đường. Tay quản lý nhà hàng ngồi sau quầy tính tiền, gương mặt cau có vì hôm nay xuất hiện hai thằng cốt đột vào ăn uống. Hai thằng này nhìn mặt có vẻ lôm côm, một thằng sún răng, một thằng cứ phì phèo điếu thuốc trên môi, mặc dù người phục vụ liên tục nhắc nhở trong nhà hàng mở máy lạnh và có quy định không hút thuốc bên

trong.

Gã sún răng bực bội quát tay phục vụ:

Mẹ mày, trong này có khách đ... đâu mà cứ lằng nhằng nói hoài.Nhưng đây là quy định ạ. - Người phục vụ bình tĩnh trả lời với khách.Gã đang hút thuốc cười xoà, nhấc điếu thuốc ra khỏi mồm, đứng dậy cười cười:

-À, quy định của nhà hàng thì anh đây xin lỗi nha, để anh dập thuốc.

Người phục vụ thở phào nhẹ nhõm, vừa há miệng định nói cảm ơn quý khách đã thông cảm thì bị thằng cốt đột ấy nhét luôn điếu thuốc vào mồm, anh ta đau đớn vì bị tàn thuốc nóng đỏ làm bỏng miệng, hét lên một tiếng rồi nhảy lùi lại, cúi người khạc điếu thuốc ra. Tay quản lý hết nhịn nổi, nhảy ra khỏi quầy hét lớn:

-Tụi bây quá đáng thật, tao sẽ báo cảnh sát, khôn hồn thì cút khỏi đây.

Gã sún răng nhe hàm răng rụng mất răng cửa cười nham nhở:

-Mày kêu cảnh sát tới đây, tụi tao cho quán này nghỉ khỏẻ luôn, kêu đi, tao ngồi chờ.

Người quản lý mồ hôi đổ đầy trán, xem ra hai thằng này cố ý đến phá để làm chuyện nhỏ hóa chuyện to, chuyện to trở thành chuyện không giải quyết được, khả năng lớn là giang hồ ở đâu đến quậy để đòi bảo kê. Nhưng xui cho hai thằng này, ranh con mới lớn chắc không biết chỗ này đóng tiền tháng cho ai. Nghĩ đến đó gã bình tĩnh lại đổi giọng, buông lời châm chọc:



-Hai ông nhóc chắc muốn đến đây kiếm ít tiền, có biết quán này của ai không?

Gã to cao vừa nãy không nói không rằng cầm chai rượu trên bàn ném thẳng vào mặt quản lý. Choang một tiếng, cái chai thủy tinh va chạm với gương mặt của anh ta, máu chảy đầm đìa. Tay quản lý hét lên đau đớn chạy vào gian bếp đóng chặt cửa lại. Đám phục vu, tiếp tân mặt xanh như đít nhái, run như cầy sấy sợ hãi lùi lại. Hai ông cốt đột thong thả ngồi xuống bàn, gã sún răng cười nhăn nhở lấy tay vẫy vẫy cô bé phục vụ đang đứng đằng xa:

-Em gái xinh đẹp, lấy cho hai anh chai rượu khác, tính tiền cho thằng ẻo lả khi nãy, nó lấy mặt làm bể chai rượu của anh rồi.

Cô bé sợ hãi, răm rắp làm theo, lúc đặt rượu lên bàn, hai bàn tay run rẩy như bị giật kinh phong. Hai gã giang hồ thản nhiên rót rượu ngồi uống, nhấm nháp ít thức ăn. Khi chai rượu mới vơi được một phần tư thì từ ngoài hơn mười thẳng ở trần xăm trồ đầy mình, tay lăm lăm mã tấu sáng loá đã xông vào tới tận bàn của hai gã này. Một thẳng to con nhất, gương mặt còn mang vết sẹo dài chưa liền hết da, vỗ vai gã sún răng cười gắn:

-Hai thằng bây tới đây kiếm chuyện, có biết chỗ này của anh Mười Khó không?

Gã hút thuốc khi nãy cười ha hả:

-Mười Khó hả, biết chứ, tụi tao không kiếm chuyện, do chỗ này không biết phục vụ khách nên mới xảy ra cớ sự này.

Gã mặt sẹo gương mặt đanh lại, quát:

Đã biết chỗ này của anh Mười thì đền tiền rồi bấm bút biến, không thì tao cho hai thằng bây lết từ đây đến bệnh viện.Có tiếng gì đó hả anh Tư? - Gã sún răng nói.Tao nghe như tiếng chó sủa. - Gã được gọi là anh Tư cười lớn.Gã mặt sẹo gương mặt xám xịt, không nói nữa lời vung thanh mã tấu chém về hướng cái thằng đang cười kia. Chỉ có điều không trúng vì thằng đó đã ngả người ra sau chung với chiếc ghế, lộn một vòng rồi đứng dậy. Vai của gã mặt sẹo đau buốt, thì ra cái tên sún răng đã luồn xuống cánh tay của hắn, thuận tay đâm một dao rồi chạy ra phía xa, đứng cười nhăn nhở. Gã mặt sẹo đau đớn gầm lên:

-Má nó, chém chết mẹ tụi nó cho tao.

Hơn chục thằng đàn em lập tức chia hai hướng, xông vào hai thằng đối thủ. Những tưởng hai thằng này sẽ bị băm thành từng miếng, nhưng không ngờ trước mặt gã mặt sẹo, từng thằng đàn em từ từ rơi rụng, nằm lết dưới đất la như heo bị chọc tiết, thằng nào thằng nấy chân tay mình mẩy cũng bị ít nhất vài vết đâm và chém. Hai mươi giây, chỉ hai mươi giây mà thôi, toàn bộ đàn em của gã đều bị hạ gục. Gã mặt sẹo sợ hãi, hai thằng này là thứ gì vậy, hạ toàn bộ hơn chục lính chiến của mình, chắc chắn là cao thủ, hôm nay lớn chuyện rồi. Gã như bị đông đá, đứng im một chỗ như tượng. Hai thẳng cốt đột đi ngang qua hẳn xem như không có. Lúc ra đến cửa, gã được gọi là anh Tư quay lại nói với hắn:

-Mày về nói với Mười Khó, nếu không đủ sức để giữ địa bàn thì để lại cho anh Tuấn Mã.