Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 46: ĐỒ BẨN THỈU




Thế cân bằng này bề ngoài quá ư tốt đẹp, nhưng lại tiềm tàng mầm mống bất ổn trong đó. Đặng Gia như người nghệ sĩ sử dụng sào giữ thăng bằng trên dây vậy, chỉ cần một con chim đủ lớn đậu lên sào có thể làm người ấy cùng cây sào ngã xuống vực bất cứ lúc nào.

"Tiên phát chế nhân, dù ông ấy có phải là nghĩa phụ thật hay không thì mình cũng phải ra tay trước để nắm thế chủ động." Ngọc Phương tự nhủ

Nhìn cô trầm tư, ánh mắt trở nên mông lung. Phục Thăng hỏi khẽ:

-Còn gì muốn hỏi anh nữa không?

Ngọc Phương như sực tỉnh, cô nhìn anh đáp:

-Tại sao anh lại bỏ nhà ra đi?

Gương mặt của Phục Thăng vặn vẹo, trong thoáng chốc biến thành khó coi vô cùng, anh thở dài đáp:

-Năm anh lên 15 tuổi, cha mẹ anh mất trong một vụ tai nạn giao thông, anh bỏ nhà ra đi, cắt đứt mọi liên hệ với Đặng Gia.

Phục Thăng nhìn ra hướng cửa sổ, đôi mắt u uất, đều đều cất giọng:

-Khi đó phía cảnh sát đã kết luận, tài xế của cha anh lạc tay lái nên chiếc xe chở cả ba người đã lao xuống đèo. Ngay cả bà nội phái người điều tra cũng cho ra kết luận như vậy, chỉ duy nhất có anh là không tin vào việc đó. Anh quyết định trở thành một cảnh sát thật giỏi để lật lại chuyện này.

-Tại sao anh nghĩ như thế?

Phục Thăng siết chặt tay, bàn tay anh run run:

-Lúc đó còn nhỏ, anh không thể nhớ chính xác là chuyện gì, nhưng anh biết chắc chắn người cảnh sát phụ trách việc điều tra đó nói dối. Đồng thời ...

Ngọc Phương nắm chặt bàn tay Phục Thăng, anh run giọng:

-... Anh cũng phát hiện ra bà nội biết gì đó nhưng lại không làm đến cùng để tìm ra chân tướng sự thật. Kể từ đó anh không muốn ở Đặng Gia một ngày nào nữa, anh quyết tâm trở thành một cảnh sát thật giỏi để lật lại vụ án năm xưa, tìm ra kẻ đã ám hại cha mẹ mình.



Ngọc Phương ngã đầu dựa lên vai anh.

-Đôi khi có những thứ không thể vạch trần ngay tại thời điểm đó, em chắc chắn bà nội anh nếu đã không muốn tìm ra sự thật thì có thể theo suy nghĩ của bà, vạch trần nó ra tại thời điểm đó có thể gây hại cho cháu mình và cả gia tộc. Anh nên bình tĩnh suy xét, làm người đôi lúc không thể muốn là làm được theo ý mình đâu.

Phục Thăng im lặng một lúc lâu, Ngọc Phương ngồi thẳng dậy, hôn vào má anh một cái, khe khẽ nói:

- Anh làm việc đi, em hứa với anh, chuyện gì anh làm em cũng sẽ cố hết sức để giúp.

Phục Thăng gật đầu.

-Em đi ngủ trước, chắc anh làm việc phải đến khuya mới xong.

Ngọc Phương lấy tay che miệng ngáp dài, cũng lười phải đứng dậy nên cô bò luôn đến nệm, đoạn nằm phịch xuống ngủ thẳng giấc.

Trời tờ mờ sáng, những tia nắng ban mai từ cửa sổ hắt vào má Ngọc Phương. Cô bé lim dim mở mắt, cảm nhận được từng luồng hơi ấm theo nhịp thở của Phục Thăng đang phả nhẹ vào gáy của mình. Ngọc Phương chợt nhận ra anh chàng đang ôm mình từ phía sau theo tư thế úp thìa, còn đầu của cô thì đang gác lên trên bắp tay của Phục Thăng. Cánh tay chắc nịch còn lại của anh ta đang choàng qua bụng cô. Cảm giác này thật bình yên, dễ chịu và cũng có hơi ... khó chịu. Mặt cô bé nóng bừng, đột nhiên Ngọc Phương cảm thấy có thứ gì đó nong nóng, cứng ngắc đang đâm vào thắt lưng của mình và ... rung lên bần bật. Cô giật mình xoay tròn người lăn ra khỏi hai tay của Phục Thăng, đoạn nhổm dậy nhìn trừng trừng vào cái chỗ vừa đâm vào lưng mình.

Đúng lúc này tiếng chuông báo thức của điện thoại reo inh ỏi, thì ra thứ đó chính là chiếc điện thoại. Tối qua anh chàng kia khi đi ngủ đã bỏ quên luôn chiếc điện thoại trong túi quần pyjama của mình. Để rồi cứ thế ôm cô ngủ ngon lành đến sáng.

Ngọc Phương thở phào nhẹ nhõm, hai má cô ửng hồng rồi đỏ như gấc chín.

-"Làm hết hồn." - Ngọc Phương nghĩ thầm.

Phục Thăng mắt nhắm mắt mở nghe tiếng chuông báo thức liền với tay mò lên trên đầu để tìm chiếc điện thoại, nhưng mò mẫm mãi không thấy nó đâu. Đến khi đã hơi tỉnh táo, cảm nhận được điện thoại đang rung trong túi quần của mình. Anh chàng lừ đừ ngồi dậy móc chiếc điện thoại ra, tính tắt báo thức thì phát hiện ra cánh tay còn lại đã mất cảm giác, không thể điều khiển được. Ngọc Phương cười lớn:

-Cánh tay kia sau khi bị em gác đầu lên cả đêm đã bị tạm thời tàn phế rồi.

Phục Thăng ngơ ngác nhìn vào cánh tay trái của mình. Quả thật cánh tay trái của anh giờ chẳng khác nào phế vật. Nó cứ lỏng thỏng trên vai anh hệt như một cánh tay áo vô dụng. Phục Thăng cười khổ lấy tay phải lắc lắc cánh tay trái. Ngọc Phương sà xuống cạnh anh.



-Để em xoa bóp cho máu huyết nhanh lưu thông.

Cô mau mắn xoa xoa, vuốt vuốt cánh tay trái của Phục Thăng. Vậy mà cũng phải hơn năm phút sau, anh mới hoàn toàn lấy lại cảm giác. Phục Thăng giơ cánh tay trái lên trời, làm vài động tác thể dục.

-Ngon lành, anh đi rửa mặt đánh răng trước, lát dẫn em đi ăn hủ tiếu. - Phục Thăng nhìn Ngọc Phương cười bẻn lẽn.

-Để em gác đầu lên làm chi để rồi khổ sở. - Ngọc Phương chọc ghẹo.

Phục Thăng lắc đầu cười khổ sở:

-Anh vừa nằm xuống thì bị em quặp lấy, rồi em kéo tay anh ra để gối đầu lên đó chứ.

-Sao không đẩy ra?

-Anh không nỡ làm em thức giấc. - Phục Thăng hôn lên má Ngọc Phương đánh chụt một cái. - Trả lại cái hôn đêm qua.

Nói xong anh cười ha hả, bật dậy đi vào nhà tắm. Ngọc Phương lấy tay chùi má bực bội quát to:

-Chưa đánh răng đã hôn em, đồ bẩn thỉu.

Phục Thăng mồm ngậm bàn chải thò đầu ra từ nhà tắm đáp trả:

-Cái đó là để trả lại vụ cánh tay tàn phế của anh.

Nói xong liền sập cửa nhà tắm lại, không quên bấm chốt khoá cửa lại đề phòng cô nàng nổi giận. Nhưng chợt nhớ lại, chỉ cần muốn, Ngọc Phương có thể sút bay cánh cửa này bất cứ lúc nào. Anh chàng vội vàng mở cửa, thò đầu nói vọng ra:

-Có cáu cũng đừng phá nhà phá cửa, anh chưa lãnh lương đâu.

Ngọc Phương cười khanh khách, tiếng cười hoà lẫn với tiếng chim hót ngoài khu vườn nhỏ tạo nên một không khí ấm áp cho ngôi nhà này.