Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 3: CON NGỰA SẮT




Ngọc Phương nằm yên đó, nhắm mắt định thần. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, trong một lúc không thể nào tiếp nhận hết tất cả. Đặng Phục Thăng mà mình đã hạ sát giờ lại xuất hiện, nhìn rất giống anh ta nhưng lại không phải. Chắc chắn là hai người khác nhau, nhưng hình dáng, gương mặt lại giống nhau như đúc. Quan trọng nhất là khi đối diện, cái cảm giác ấm áp ấy lại ùa đến.

-"Nơi này là nơi nào? Không phải Âm Ty, cũng không phải Thiên Giới và mọi người ở đây vẫn sử dụng cùng một ngôn ngữ với mình. Chỉ có khác đôi chút về ngữ điệu và cách dùng từ. Khó hiểu thật." - Ngọc Phương thở dài, chợt nghe tiếng nói bên tai.

-Cô lo lắng việc gì sao ?

Là giọng nói của Phục Thăng, Ngọc Phương mở to đôi mắt. Thấy anh đang đứng cạnh giường, trên tay cầm một bọc vải màu trắng. Cô ngồi dậy nhìn bọc vải, khẽ đáp:

-Không có gì, tôi chẳng qua không nhớ được gì thêm, có lẽ như lời của anh áo trắng nói khi nãy, vì chấn thương mà bị mất trí nhớ tạm thời.

Phục Thăng gật đầu, chìa bọc vải về phía Ngọc Phương:

-Đừng lo lắng quá nhiều, từ từ thì trí nhớ của cô cũng sẽ hồi phục. Cứ thư giãn, còn đây là chiếc đầm tôi mua cho cô, cô thay đồ đi rồi về.

-Về đâu ? -Cô mơ màng hỏi anh.

Phục Thăng cười:

-Có lẽ nên về đồn cảnh sát nơi tôi làm, ở đó chúng tôi sẽ tra cứu dữ liệu nhân trắc học để tìm ra danh tính của cô và người thân.

Ngọc Phương hỏi dồn:

-Cảnh sát là gì ?

Nghe cô bé hỏi, Phục Thăng giật mình. Mất trí nhớ đến mức này thì hơi phiền rồi đó, nhưng anh vẫn giữ thái độ từ tốn trả lời:

-Cảnh sát là những người phụ trách bảo vệ an ninh cho người dân.

Ngọc Phương ngẫm nghĩ:

-"Vậy là giống người của Bộ Hình."

Cô đưa tay ra giật lấy chiếc đầm trên tay Phục Thăng làm anh hơi bất ngờ. Anh mỉm cười:

-Dù có mất trí nhớ thì cũng phải biết nên cảm ơn người đi mua rồi cầm về đồ cho mình chứ.

Ngọc Phương không thèm đáp lời, giật chiếc kẹp đo nhịp tim ra khỏi ngón tay, quăng qua một bên rồi nhảy xuống giường. Máy theo dõi nhịp tim lại réo inh ỏi. Cô y tá lật đật chạy vào, thấy cảnh đó thì cằn nhằn:

-Cô lại bỏ nó ra để làm gì ?

Phục Thăng cười ha hả, cúi xuống nhặt chiếc máy đo nhịp tim rồi đưa cho cô y tá:

-Xin lỗi, tôi nói cô ấy đi thay đồ, thế là cổ giật phăng ra.

-Đeo vào tay vẫn đi thay đồ được mà. - Cô y tá nhăn nhó.

Ngọc Phương nhìn cô y tá, lạnh lùng hỏi:



-Thay đồ ở chỗ nào ?

Cô y tá nghe giọng điệu nhàn nhạt của bệnh nhân thì hơi bực bội, nhưng cố nén giận hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng trả lời:

-Cô có thể vào nhà vệ sinh trong phòng để thay đồ.

Ngọc Phương cầm chiếc đầm, thắc mắc:

-Nhà vệ sinh phải ở bên ngoài chứ, sao lại để trong phòng, không sợ hôi à?

Cả hai người một nam một nữ nghe cô gái lạ lùng này hỏi thì ngớ cả người, Phục Thăng đáp:

-Làm sao có mùi hôi được.

Cô y tá tiếp lời:

-Bệnh viện có lau công lau dọn thường xuyên, hơn nữa đội bảo trì làm việc thường xuyên, sao có thể để có mùi hôi thối chứ.

Càng hỏi càng không ổn, Ngọc Phương im lặng một lúc rồi nói:

-Anh chỉ cho tôi nhà vệ sinh ở đâu.

Phục Thăng đi đến phòng vệ sinh, mở cửa ra rồi đáp:

-Ở đây, cô vào đi.

Ngọc Phương vội vàng đi vào trong đóng cửa lại. Nơi này không có bệ xí như chỗ của cô, mọi thứ đều sáng loáng sạch sẽ, mùi lại khá thơm. Nếu nằm ngủ ở đây cũng còn được. Ngọc Phương lắc đầu lẩm bẩm:

-Nơi này thật lạ lùng, còn hơn cả nơi ở của phụ thân.

Chưa đến năm phút, hai người thấy Ngọc Phương mở cửa vẫy tay với cô y tá:

-Cô vào đây, tôi cần giúp.

Cô y tá thoáng cau mày, không hiểu con bé này lại muốn gì, mất trí nhớ gì mà ghê vậy. Cô đi vào phòng vệ sinh. Lát sau trở ra, đóng cửa lại. Phục Thăng ghé sát tai cô y tá hỏi nhỏ:

-Cô bé ấy cần gì vậy?

Cô y tá che miệng cười khúc khích rồi khẽ đáp:

-Cô ta quên mất cách sử dụng bồn vệ sinh, mở nước, thay đồ, y như em bé mới lớn.

-Ồ, chắc do mất trí nhớ.

Cô y tá gật đầu đồng ý, Có tiếng dội nước mấy lần, mười phút sau, Ngọc Phương mở cửa bước ra.Trông cô như một thiên thần mặc váy trắng với mái tóc dài chấm lưng đen nháy. Phục Thăng nhìn cô, tâm trạng ngẩn ngơ. Cô y tá lại cười khúc khích:

-Cô bé này chắc là diễn viên của đoàn phim nào đó rồi, đẹp thật, nhưng anh quên mua giày cho cô ta kìa.



Phục Thăng gục gặc đầu, đúng thật, anh lo mua chiếc đầm mà quên mất đôi giày cho cô ta. Anh gãi đầu nhìn cô y tá:

-Tạm thời cho cô ta đôi dép của bệnh viện nhé, tôi vô ý quá.

-Không sao, để bệnh viện phụ với anh đôi dép này. - Cô y tá lại cười.

Phục Thăng mở cửa phòng bệnh, quay lại nhìn Ngọc Phương:

-Đi thôi cô bé.

Ngọc Phương không nói nữa lời, lẳng lặng gật đầu rồi đi theo anh. Thanh toán hết viện phí, Phục Thăng đau cả ví:

-"Toi hết nữa tháng lương, xem ra tháng này phải ăn mì gói trừ cơm rồi."

Anh dẫn cô bé ra khỏi cổng bệnh viện, cẩn thận dặn dò cô:

-Phương đứng ở đây chờ tôi, tôi lấy xe chở cô về đồn.

Ngọc Phương gật đầu, đứng đó nhìn mọi thứ xung quanh với ánh mắt của đứa bé 3 tuổi. Phục Thăng dắt xe gắn máy ra khỏi cổng, cô gái vẫn đứng đó, chăm chú nhìn dòng xe tấp nập qua lại trên đường. Anh đến gần, lên tiếng:

-Đội nón bảo hiểm vào, tôi chở cô đi.

Ngọc Phương nhận lấy nón từ tay Phục Thăng đội lên đầu. Nón cứng nhưng lại rất nhẹ, cứng như nón sắt, nhưng lại nhẹ hơn nhiều. Thấy cô bé loay hoay không biết cách gài nón. Phục Thăng đạp chống xe rồi gài giúp cô, đoạn anh ngồi lên xe nổ máy, anh giục:

-Lên xe đi.

Ngọc Phương lóng ngóng leo lên xe. Nãy giờ cô bé chăm chú quan sát xe cộ. Cô cũng đã thấy cách người ta cưỡi lên những con ngựa sắt nổ ầm ầm này. Thế nhưng khoản cách giữa thực hành và lý thuyết quá lớn, cô bé cuối cùng cũng ngồi chàng hãng ở yên sau của chiếc xe máy. Phục Thăng phì cười:

-Con gái mặc váy thường ngồi một bên, chứ ai đời lại như cô.

Ngọc Phương lạnh lùng đáp:

-Miễn ngồi chắc là được, anh cho ngựa sắt chạy đi.

-Là xe máy, ngựa nào ở đây? - Nghe cô nói chuyện một cách ngô nghê, Phục Thăng không nhịn được cười.

-Cười gì mà cười lắm thế. - Ngọc Phương phát cáu.

-Rồi rồi, tôi chạy đây, ôm vào đi cô. - Phục Thăng cố nín cười rồ ga.

Cô bé giật nảy cả người, theo quán tính thân người cô ngã ra phía sau. Ngọc Phương phản xạ vong tay ôm lấy eo Phục Thăng, cô quát:

-Con ngựa sắt này chạy gì nhanh vậy? Làm giật cả mình.

-Nhanh gì mà nhanh, còn chưa đến 30 cây số một giờ. - Phục Thăng nói mà không ngoái đầu lại.

Ngọc Phương lại im lặng, càng nói càng phức tạp. Thôi thì im lặng là vàng.