Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 15: ANH HAI LÀ "CHÈO"




Có tiếng mở cửa lách cách, Ngọc Phương ngồi bật dậy. Cô nhìn ra cửa hỏi lớn:

-Phục Thăng?

Có tiếng Phục Thăng đáp lại từ ngoài cửa:

-Ừ, anh về tới rồi.

Phục Thăng mở cửa bước vào, nhìn thấy cô đang nằm trên nệm, tóc tai bù xù, đôi mắt mở to nhìn mình. Anh vừa tháo giày cất trên kệ vừa hỏi:

-Em đang ngủ à? Bộ đang trông anh về hay sao mà nghe tiếng mở cửa đã ngồi dậy. Ngủ tiếp đi, anh đi tắm.

Kỳ thật do không có người cảnh giới, nên mọi tiếng động lạ đều có thể đánh thức cô.

Ngọc Phương lắc đầu:

-Ngủ đủ rồi, em dậy đây.

Nói xong, cô đứng dậy, ra bàn bếp rửa mặt trong bồn rửa chén. Nước mát giúp cô tỉnh cả người, đang định cúi người lấy vạt váy lau nước dính trên mặt thì một bàn tay đã ngăn lại.

-Nè, lấy khăn mà lau, em đừng bạ cái gì cũng lấy lau lên mặt được chứ.

Phục Thăng đứng kế bên từ lúc nào, đưa cho cô một chiếc khăn nhỏ. Ngọc Phương nhận lấy lau khô mặt, đợi cô bé lau xong, Phục Thăng chìa tay:

-Để anh phơi trong nhà tắm cho.

Ngọc Phương nhìn anh, cười cưòi:

-Lo cho em đến vậy?

-Sẵn tiện vào nhà tắm để tắm mà. - Phục Thăng nhún vai.

Nói xong anh đi vào nhà tắm, thấy chiếc váy dính máu lúc tối ướt nhẹp vẫn máng trong nhà tắm. Phục Thăng hỏi với ra ngoài:

-Bộ đồ hồi tối em giặt chưa vậy?

-Chưa, mới xả nước, em không biết giặt đồ. - Cô từ bên ngoài nói vọng vào.

Phục Thăng ừ hử rồi không nói gì nữa. Ngọc Phương nghe có tiếng xả nước trong nhà tắm, cô ngồi trước gương vừa xem điện thoại vừa chải mái tóc dài chấm lưng của mình.

Một lát sau, Phục Thăng đã tắm xong, anh mở cửa nhà tắm, trên tay là một chiếc chậu nhỏ và một mớ đồ dơ. Nhìn thấy Ngọc Phương ngồi chải tóc, anh cất tiếng:

-Em lại đây.

Ngọc Phương ngẩng đầu nhìn anh rồi đứng dậy, Phục Thăng mở nắp một cái thùng bằng kim loại khá to, bỏ đồ trong chiếc chậu và đồ dơ vào. Nhìn thấy đồ trong chiếc chậu là cái váy dính máu tối qua của mình, Ngọc Phương mở to đôi mắt nhìn anh:

-Anh giặt cho em luôn à?

Phục Thăng lắc đầu:

-Chưa, anh chỉ mới lấy thuốc tẩy giặt sơ vết máu thôi, giờ mới giặt.

-Anh bỏ đồ vào cái thùng sắt này để làm gì?

Phục Thăng vỗ trán nhìn cô:

-Cái này là máy giặt mà, thùng sắt gì chứ.



-Máy giặt? - Ngọc Phương chồm qua vai anh nhìn vào cái thùng sắt.

Phục Thăng lắc đầu, cười cười:

-Thì ra em không nhớ cả máy giặt, bỏ đồ vào đây, thêm nước giặt vào, nước xả vải thì đổ vào ngăn nhỏ này, đóng nắp lại, nhấn nút kia, đợi nó tự giặt, vắt rồi đem ra ngoài phơi.

-Hay thật, anh giỏi ghê. - Ngọc Phương khen ngợi thật lòng.

-Máy giặt nó giỏi chứ không phải anh, sau này anh đi làm, em cứ cho đồ vào đây để giặt là được. - Phục Thăng cười lớn.

Ngọc Phương mỉm cười, gật đầu:

-Ừ máy nó giỏi, nhưng anh cũng giỏi.

-Giỏi chỗ nào chứ? - Phục Thăng ngạc nhiên.

-Anh là đàn ông mà giặt đồ cho phụ nữ là chuyện không hề có ở chỗ của em, nói anh giỏi cũng đúng mà.

Phục Thăng nhìn cô, anh hỏi lại:

-Trước đây, trong gia đình em, đàn ông không làm mấy chuyện này sao?

-Em không có gia đình, vả lại đàn ông 400 năm trước chỉ biết đọc sách, làm việc khác chứ không làm việc của phụ nữ.

Nghĩ cô lại đùa nên Phục Thăng không nói gì nữa, anh hỏi cô:

-Đói bụng chưa? Anh chở đi ăn.

Nghe anh nói, ngẫm lại sáng đến giờ hình như mình chưa ăn gì, Ngọc Phương hớn hở đáp:

-Đói, mình đi ăn thôi.

-OK, mình đi thôi.

Ngọc Phương nhìn anh :

-Sao lại nói em là con gà đen.

Phục Thăng ngạc nhiên:

-Anh nói em là con gà đen khi nào ?

-Thì anh nói ô kê mà, ô kê chính là con gà đen.

Phục Thăng bật cười:

-Cô bé ơi, đó là tiếng Anh, OK có nghĩa là "Được, ổn, tốt".

-Ờ, hiểu rồi, không phải con gà đen là được, đi thôi.

Phục Thăng tắt đèn trong nhà, lấy chùm chìa khóa cầm trên tay. Ra đến cửa, nhìn thấy Ngọc Phương mang dép, Phục Thăng hỏi cô:

-Ngày hôm nay em đi đâu mà đôi dép dơ hầy vậy?

Nhìn lại thì đúng thật, đôi dép trắng đã dính đầy bụi bẩn, thậm chí còn vương vài vệt máu nhỏ do khi sáng cô đã đá gãy răng tên đàn em của Tuấn Mã. Ngọc Phương bẽn lẽn chữa thẹn:

-Sáng nay em đi lang thang lung tung khắp chỗ, hơi bẩn thật.

Phục Thăng cười:



-Không sao, anh chở em đi mua giày trước rồi đi ăn sau cũng được.

Nói xong anh dắt xe ra khỏi cổng, Ngọc Phương khóa cổng lại rồi leo lên xe anh. Phục Thăng đưa nón bảo hiểm cho cô:

-Em đội lên đi.

-Không đội có được không, dù sao cũng đâu có nắng nôi gì.

Phục Thăng nhẹ nhàng đáp lại:

-Mũ này để đề phòng té ngã khi chạy xe, đi xe máy mà không có nón bảo hiểm sẽ bị phạt, hơn nữa dù sao anh cũng là cảnh sát mà, vi phạm luật giao thông thì còn ai coi mình ra gì.

Ngọc Phương không nói gì, ngoan ngoãn đội nón vào rồi leo lên xe, ôm chặt anh. Mùi mồ hôi đàn ông từ lưng của Phục Thăng xộc vào mũi của Ngọc Phương, nhưng cô lại thấy rất dễ chịu.

Chỉ có một người đang khó chịu, đó là Phục Thăng. Bị cô bé ôm sát rạt, anh chàng có cảm giác vô cùng "mềm mại", tim đập rộn ràng. Sự khó chịu này xem ra vô cùng ấm áp và thoải mái. Phục Thăng cười mỉm chi, rồ ga rồi phóng đi.

Ngang qua xóm Mả, Ngọc Phương thấy Tuấn Mã cùng hai tên đàn em bị cô đánh khi sáng đang đứng bên ngoài hẻm. Cả ba đang hút thuốc, thấy Phục Thăng chở Ngọc Phương đi ngang qua thì há hốc nhìn theo. Ngọc Phương thấy cả ba nhìn mình liền đưa một ngón tay lên môi, ra dấu giữ im lặng. Tuấn Mã cùng hai tên đàn em rất nhanh nhạy, vừa nhìn thấy liền ngó lơ đi chỗ khác.

Đợi hai người đi khỏi, thằng Tâm quay qua nói với Tuấn Mã:

-Hình như chị Hai đi với anh Hai.

Tuấn Mã gật đầu, cười lớn:

-Ôm sát rạt thế kia thì chắc đúng rồi.

Hắn nhìn thấy thằng Bin im lặng, vẻ mặt đăm chiêu ra chiều đang nhớ lại gì đó, Tuấn Mã liền hỏi:

-Mày sao vậy Bin?

Thằng Bin nghe hỏi liền đáp:

-Em thấy anh Hai quen lắm, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Nói đến đây hắn vỗ tay đánh bốp khiến cả hai người kia giật mình, Tuấn Mã nhăn nhó:

-Gì vậy thằng quỉ?

-Em nhớ ra rồi, anh Hai là "chèo", ở cái nhà cách đây có mấy trăm mét, bên ngoài trồng cây bông giấy lớn lớn, lâu lâu thấy thằng chả mặc đồ "chèo" chạy ngang đây hoài.

-"CHÈO" ??? - Tuấn Mã và thằng Tâm giật mình.

Thằng Bin cũng giật mình:

-Ờ ha, sao chị Hai lại cặp bồ với "chèo".

Cả ba nhìn nhau lắc đầu khó hiểu, Tuấn Mã thở dài:

-Để mai tao hỏi thẳng chỉ, lạ lùng thật.

Cả ba dụi tàn thuốc rồi đi vào bên trong, Tuấn Mã quay qua nói nhỏ với hai tên đàn im:

-Hai thằng bây đừng có mà nhiều chuyện lung tung đó.

-Anh yên tâm, em vẫn còn muốn có răng để nhai cơm. - Thằng Tâm nhe hàm răng sún ra trả lời.

Thằng Bin chỉ dạ một tiếng, nhìn lại cánh tay đang bó bột, hắn rùng mình ớn lạnh, ai mà dám nhiều chuyện chứ. Lỡ mà có gì, chị Hai bẻ thêm một tay thì lúc ngứa lấy gì để gãi chứ.