Thế giới mà Moon sống trước đây khác thế này hoàn toàn, không bao giờ có chuyện trước mặt người quản lý mà nhân viên tự do nói chuyện và bày trò, thế nhưng trong cái lớp học này, cô giáo vẫn đang nghiền ngẫm giảng bải, lũ học sinh ngồi học với đủ mọi tư thế, người thì cúi ngằm xuống đọc truyện tranh, người thì nằm dặt dẹo, hay tiếng rung liên tục từ điện thoại của một vài nam sinh. Moon không nghĩ lớp chọn 2 lại thế, biết vậy em đã xin vào chọn 1 cho xong. Mà hình như Moon học lớp chọn Văn, em cũng không chắc, đây là môn học yếu nhất của em từ trước tới giờ...
Moon khẽ mỉm cười, em nhận ra cậu bạn đang nhìn về phía mình, em đã biết lí do sao cậu lại khó chịu khi phải chuyển chỗ. Là vì cô bạn ngồi phía bên tay phải của em. Nhưng có vẻ ánh nhìn của cậu ta không được đáp lại, Moon nhìn ra phía đó, bạn nữ ấy vẫn đang chăm chỉ nghe bài.
Theo trực quan, em biết hai người này không đơn giản chút nào.
- Cạch!- cây bút chì của Yun bị gãy, đây là lúc để em thể hiện sự thân thiện, em lấy ra chiếc bút chì và hướng về phía Yun.
- Dùng của mình nè!- Moon nở nụ cười tươi tắn.
Yun cũng không có ý định dùng, nhưng trong hộp bút cậu chẳng còn cái nào thay thế.
Yun lấy luôn và chẳng thèm nhìn cô bạn.
Moon biết mà, cánh tay cậu ta không giống như những nam sinh khác, nó chắc và khỏe, từng đường ngân nổi lên một cách khỏe khoắn. Ở tuổi này đâu thể có một cơ thể hoàn chỉnh như vậy được, không chỉ cậu mà hai bạn nam ngồi phía trên cũng vậy. Giờ thì Moon đã biết tại sao mình phải vào lớp Văn để học...
Trái lại, Yun chẳng có chút nghi ngờ về cô gái đó. Cả năm tháng tuổi thơ đã tạo cho Moon chiếc mặt nạ hoàn hảo mà ngay cả “những con mắt” tinh tường nhất cũng không thể hiểu.
Đầu học kì có một bài kiểm tra khảo sát sáu môn học cơ bản.
Năm môn Toán- lí - hóa- anh- sinh, Moon đều thực hiện một cách dễ dàng, có khi em còn cố tình làm sai để tránh điểm tối đa. Nhưng môn cuối cùng thì không mấy dễ dàng. Môn Văn.
Nếu là phân tích một tác phẩm văn học thì chỉ cần học thuộc văn mẫu là Moon có thể làm được, vì chuyện đó với em không khó, nhưng cô Hana muốn thay đổi đôi chút, vì những đề cảm hứng của các tác phẩm đã quá quen thuộc, cô ra một đề hoàn toàn cấp 1.
“ĐỀ BÀI: Hãy kể lại một kỉ niệm mà anh (chị) đáng nhớ nhất.” - Cô viết rất to lên bảng.
- Lớp sẽ được làm bài trong 150 phút!
- Cô ơi! Sao đề này mà thời gian lâu thế!- Học sinh nhao nhao lên
- Lâu để các em có thời gian cân nhắc kỉ niệm nào đáng để viết nhất. Bắt đầu tính giờ.- Cô nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, rồi trở về bàn giáo viên.
- Moon à, em không nhìn thấy đề sao?- Cô Hana thấy lạ vì tại sao cô học trò cuối lớp vẫn cứ chằm chằm nhìn cái bảng từ nãy tới giờ.
Moon không có vẻ nghe thấy những gì cô nói.
Cả lớp quay xuống nhìn thành viên mới, cô bạn ngồi trên phải dùng tay lay mạnh, em mới thực sự trở về hiện tại.
- Cô đang nói bà đó!
- Hả, à vâng, em nhìn rất rõ, chỉ là em đang tập trung suy nghĩ.
- Ừ, thế thì làm đi em- Cô Hana tiếp tục soạn giáo án.
Cả lớp ai nấy đều đã đặt bút sau 15 phút đầu tiên. Trừ em.
Em thấy ghen tỵ với họ. Sao ai cũng phải đắn đo để chọn trong số hàng tỉ kỉ niệm, mà em thì chẳng thể.
Tờ giấy chỉ viết gỏn gọn tên của em và hai chữ bài làm. Em biết viết gì đây?
Tờ giấy trắng giống như tâm hồn em, những nét ban đầu là của mẹ em, mẹ đã cho em cái tên- Moon- và những kỉ niệm hạnh phúc, nhưng em còn quá bé, em không thể hình dung ra được. Em không biết mẹ bao nhiêu tuổi, cũng chẳng biết tên mẹ, cũng chẳng nhớ mình đã đủ lớn để gọi lên cái từ “mẹ” chưa?! Rồi thì cái cảm giác được ôm ấp trong vòng tay của người mẹ, em không nhớ nổi, cha em, anh trai em nữa, những khuôn mặt ấy nếu như một ngày nào đó tình cờ giáp mặt, ai chỉ cho em biết được chứ?
Kỉ niệm của em thì nhiều lắm, toàn những kỉ niệm mà chẳng bao giờ em quên.
Nếu em nói, em đã từng ăn cơm của con thú cưng của chủ, ai tin được chứ?
Nếu em nói người bạn duy nhất của em đã bị hành sát một cách thê thảm dưới một tay súng 14 tuổi, chắc em tâm thần mất?
Nếu em nói em đã từng phải sống trong căn nhà kho trật trội và ngày ngày phải ăn cơm có sạn, em đã bị hoang tưởng?
...
Cuộc đời em bắt đầu từ máu, máu của mẹ em.
Giọt mồ hôi mặn chát ướt đẫm tấm lưng mẹ, mẹ ôm em, vô vọng.
Rồi ai đó lấy đi quyền sống của mẹ...
Chỉ vì làm gián điệp mà mẹ chết, cũng chỉ vì gián điệp mà em được sống, để con người đó hành hạ.
Em không muốn lật lại, nhưng trang giấy trắng quá, em ghen tỵ với nó, ...
Em còn nhớ, em đã từng ở cô nhi viện, chịu sự ghẻ lạnh của mọi người, nhưng đó chưa là gì khi em chịu dưới quyền kiểm soát của “sếp”. Em đơn giản chỉ là vật tế cho một con quỷ hung tợn, để nó chà đạp lên mọi quyền sống, cho nó thỏa mãn thú tính...Giống như chủ nghĩa phân biệt chủng tộc trên thế giới, làn da của em như đống than chì, không chút giá trị còn hắn như hàng ngàn viên pha lê kết nối,...
Em làm sao dám quên!
...
- Các em còn 15 phút nữa- Cô Hana dừng công việc soạn thảo và thông báo.
Có lẽ nhờ vậy mà Moon mới thức tỉnh, tờ giấy đã bị bôi bẩn và kín hết cả hai mặt. Em đã làm điều đó, hay chính em đã làm nhơ tâm hồn???