Nó không có tên, người ta gọi nó là “Không”. Cuộc sống ở cô nhi viện thật buồn tẻ. Nó không có bạn.
Những cô cậu bé kia chỉ hơn nó 1, 2 tuổi. Chúng không cho nó chơi cùng. Chúng cũng mồ côi, không cha không mẹ, nhưng chúng được đối xử tử tế. Bố mẹ chúng đều là những chiến binh trung thành cho DEVILS, còn mẹ nó… bà là gián điệp cho tổ chức của chính phủ.
Nó thường xuyên bị bỏ đói, nó bị cách li, nó không được ai tiếp chuyện và cũng chẳng được lên tiếng. Ánh mắt họ nhìn nó thật sắc lạnh.
- Không, ai cho mày ăn cơm chung với bọn tao!- Một đứa bé xinh xắn quảng bát của nó xuống sàn. Chiếc bát rơi xuống vào chân nó. Cơm vung *** tung tóe. Mấy bé khác vất xuống mấy miếng thịt rán và khúc cá xuống cạnh chỗ nó đứng.
Nó cũng quen với những kiểu như thế rồi, bọn trẻ thi thoảng cho nó ăn cùng bàn, rồi thi thoảng lại ném bát nó xuống. Nó không ăn thì nó sẽ bị đói, và sẽ có cớ để tối lũ trẻ không cho nó ăn. Chúng bảo nó kén chọn thức ăn mà. Vậy nên nó lại cúi mặt xuống, bốc từng miếng lên bát, và ra gốc cây ngồi ăn. Nó vừa ăn vừa an ủi bản thân, dù sao sàn nhà nó đã lau suốt ngày, đâu có bẩn lắm. Và cũng có thịt rán ngon lành đấy chứ. Ngốc thật, thức ăn ở trên bàn ăn đó toàn những thứ ngon lành, miếng thịt này chẳng đáng là gì, nhưng nó biết làm gì hơn, khi mà mẹ nó là gián điệp.
5 năm trời nó sống ở cô nhi viện nhưng chưa một ngày có được bình yên. Lũ trẻ mỗi khi đầu tháng lại được phát đồ chơi, toàn những thứ hay ho và đắt tiền. Nó không có xuất. Hoặc là có nhưng không ai thèm để ý đến nó. Mấy thằng bé hay thích trêu nó bằng những trò chơi bạo lực. Ô tô điều khiển từ xa, toàn những loại xa xỉ. Chúng hay gọi nó ra, mấy lần nó ngưỡng tưởng được chơi cùng, ngờ đâu, chúng lấy nó làm manocanh, bắt nó đứng yên một chỗ để chúng dùng điều khiển lái xe đâm vào nó. Nó càng chạy, chúng càng thích trêu, nhiều lần đôi chân nó bị rách toạc vì những cú đâm thẳng trực tiếp. Cũng là cái kiểu dồn con mồi vào đường cùng, nó lép mình nào chân tường, rồi chiếc xe đồ chơi sáng đèn, lao thẳng mình vào chỗ nó. Khoảng thời gian nhanh chóng và đôi chân ứa máu. Giống như một kỉ niệm buồn nào đó.
Nó không có cha. Người ta bảo nó là con hoang. Thực sự không phải thế, chỉ vì cha nó ghét nó nên đã bỏ rơi mẹ nó ra đi. Tại sao ư? Nó không biết.
Hôm nay cô nhi viện được cấp thêm đồ chơi cho bọn trẻ. Đây là hình thức trả ơn cho những nhân viên trung thành đã qua đời của DEVILS, đồng thời cũng chuẩn bị cho một thế hệ những người trẻ tuổi sẽ tiếp nối kế hoạch còn dang dở của cha mẹ chúng. Nhưng nó không được đồ chơi. Cô trông trẻ không quan tâm đến nó, vì còn có nhiều đứa trẻ xứng đáng được hơn. Nó lại né vào một góc dõi theo những niềm vui của bạn trang lứa. Biết bao giờ nó mới có được một món đồ như thế.
Đồ chơi của nó là gì nhỉ? Đúng là những thứ xa xỉ kia, nhưng chúng đâu còn nguyên vẹn. Bọn trẻ chơi chán lại tìm đến nó để bố thí, những thứ đồ chơi đều đã bị làm hỏng. Mấy cậu bé thì phá hỏng bộ điều khiển từ xa, vất đi một vài chi tiết như bánh xe, đường ray tàu hỏa,… mà thiếu những thứ ấy, nó còn chơi được ư? Còn những con búp bê xinh xắn của những quý cô tiểu thư, chẳng còn lành lặn, không bị vất tay, chân thì cũng có kẻ cố tình cắt rời,… Và chẳng bao giờ ghép lại được. Đồ chơi của nó là như thế.
Đối với một đứa trẻ con, chúng thường giận dỗi bố mẹ mỗi khi chúng không vừa ý. Bậc làm cha mẹ chắc chắn sẽ chiều lòng những suy nghĩ trẻ con đó, họ để cho các bé được nũng nịu, nhõng nhẽo, rồi lại ôm trầm lấy chúng mà bảo ban. Nhưng những đứa trẻ ở đây thì làm gì có tình thương từ gia đình. Chúng đều mồ côi cả mà. Đặc biệt là nó, bọn chúng còn có bạn bè, cô giáo, còn nó thì chỉ có cái bóng đen ngòm sau lưng. Nó muốn khóc cũng chỉ có cái bóng khóc cùng, nó muốn chơi thì cũng chỉ có cái bóng, và mấy thứ đồ chơi mang đầy thương tật. Nó trân trọng mỗi cô búp bê ấy, nó thường chải mái đầu cho chúng, dù có những cô bé búp bê bị cắt trụi hết tóc, hay bị sơn một màu đen xì, rồi tối đến lại đem ra kể chuyện cho chúng nghe. Nó thì có chuyện gì chứ, ngoài mấy câu chuyện cổ tích không đầu đuôi nó nghe lỏm được từ các bạn.
Trời vào đông, tiết trời hôm nay đột nhiên lạnh. Mấy đứa trẻ rúc mình vào tấm chăn lông ấm áp, chúng kể chuyện cho nhau nghe. Mấy đứa khác tụ tập bên lò sưởi ấm cúng, để cô giáo dạy chữ. Còn nó thì đơn độc. Ai đã làm đổ nước vào tấm chăn của nó rồi. Lạnh lẽo. Cơn gió ghê gớm ùa vào bên giường, cái chốt cửa bị hỏng từ lúc nào. Nó không biết phải làm sao cho đỡ lạnh. Bơ vơ, buồn tẻ, một cơn ác mộng dai dẳng với một đứa trẻ con tội nghiệp.
Nó nhớ…