Trương Phong Dương định ở Châu Âu trong một thời gian dài, hắn dùng khoảng thời gian này để điều chỉnh chuyện làm ăn ở bên ấy, nhưng mà vừa đến Châu Âu hắn luôn cảm thấy không yên lòng, mắt bên phải nháy liên tục, vừa đến Châu Âu thì hắn đã làm việc không ngừng nghỉ, hắn nghĩ hoàn thành sớm công việc để về nhà chăm sóc cho đại thúc, ở bên cạnh đại thúc, ngay cả việc làm ăn cũng không bằng việc ở bên đại thúc.
Trương Phong Dương họp tới tận đêm khuya, hắn biết bây giờ đã muộn rồi, không muốn quấy rầy giấc ngủ của Tôn Ngữ, vì thế nên hắn gửi tin nhắn, nói cho đại thúc biết mình ở Châu Âu rất nhớ hắn, lúc gần đi,vì muốn bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được giọng của Tôn Ngữ nên Trương Phong Dương đã mua riêng cho Tôn Ngữ chiếc di động, nhưng trong đó chỉ có một số điện thoại là số của hắn mà thôi, hơn nữa ra một mệnh lệnh bá đạo cho Tôn Ngữ là phải luôn luôn mang máy ở bên người, nhưng hắn dợi mãi mà không thấy hồi âm lại, tay bấm số gọi để nghe giọng nói của Tôn Ngữ, nhưng lại nghe được âm thanh “Số máy quý khách hiên tại không liên lạc được”.
Điện thoại cùng tin ngắn đều không liên lạc được với Tôn Ngữ, Trương Phong Dương có chút bất an, nghĩ thầm chắc là đại thúc đi dạo ở hoa viên nên không mang điện thoại theo, Trương Phong Dương kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng đã một giờ trôi qua, Trương Phong Dương lại gửi một tin ngắn nữa, nhưng vẫn không có người trả lời. Rõ ràng đã uy hiếp đại thúc lúc nào cũng phải đem di động để ở trên người, hắn gọi mãi mà không liên lạc được thế này thì thật là lạ, có một dự cảm bất hảo (=không tốt) xuất hiên trong lòng Trương Phong Dương, sau đó hắn gọi điện thoại về nhà nhiều lần mà cũng không có ai nghe máy, ngay cả Lưu mẫu cùng người hầu trong nhà cũng không nghe, Trương Phong Dương tay cầm điện thoại, đầu rối như tơ vò bất an đi tới đi lui như ruồi bọ vậy.(thố thố…ta chết cười với câu này….tác giả không còn con gì để ví TPD nữa ak?hắc hắc)
Trương Phong Dương cảm thấy không thích hợp, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng “Đạp đạp đạp” bất an của giày cao gót giẫm lên mặt đất.
“Tổng tài, ta có chuyện trọng yếu muốn nói với ngài!” Thư ký đẩy cửa ra, vẻ mặt lo lắng, hoang mang rối loạn nói với Trương Phong Dương.
Trương Phong Dương để điện thoại di động xuống quay ra ngoài, ánh mắt lạnh như băng khiến nhìn qua khiến thư ký không khỏi phát run toàn thân.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại kích động như vậy?” Trương Phong Dương lãnh khốc hỏi,
“Cái kia… Cái gì, chính là…” Do khí thế khủng bố lại lạnh như băng của Trương Phong Dương, nên thư ký bị dọa ăn nói lắp bắp.
“Nói vào vấn đề chính đi!” Trương Phong Dương không kiên nhẫn.
“Chính là người mà vẫn bị canh giữ ở nhà đã chạy trốn!” Thư ký khẩn trương dùng hết dũng khí trả lời, Trương Phong Dương nghe thấy lời của nàng, sau đó lẳng lặng mà ngồi xuống, có chút sững sờ, không nói nên lời, cảm thấy lòng của mình đang vỡ nát…
“Ngươi tiếp tục nói, hắn làm sao có thể trốn đi được…” Trương Phong Dương trấn định lại sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Vừa rồi có điện thoại của bodyguard (=bảo vệ) nói, cái nam nhân mà ngài vẫn nhốt, đầu tiên là đem Lưu mẫu người vẫn luôn trông giữ hắn trói lại, sáng sớm thừa dịp người hầu còn chưa dậy, thì đóng giả thành người hầu nhân cơ hội chạy trốn ra ngoài, không có bóng dáng, những người trông coi đã đuổi theo hắn, nhưng mà trước mắt vẫn không có tìm được người…” Thư ký cả gan tim đập thình thịch nói.
“Chạy trốn…”
Người kia, cái người nam nhân đã là của mình kia, bị mình khóa gắt gao ở trong phòng, thế nhưng lại chạy trốn, ta đã nói, Tôn Ngữ vì cái gì mấy ngày này biểu hiện lại ôn nhu(=dịu dàng) như vậy, thì ra là đang lừa dối ta, đem ta trở thành người ngu ngốc mà trêu đùa, làm cho ta mở khóa thiết liên trên cổ hắn ra, sau đó thừa dịp ta không có ở nhà mà chạy trốn, thật sự là đáng giận đến cực điểm! lông mày Trương Phong Dương nhíu chặt lại, hai tay nắm chặt lại.
“Tôn Ngữ ngươi lại chạy” Trương Phong Dương chậm rãi ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi mà nhìn ngoài cửa sổ nói. Trong mắt xẹt qua sắc thái khác thường, nhìn như bình tĩnh như nước kỳ thật là đang dậy sóng vô cùng, thẹn quá thành giận.
“Chạy trốn, đúng không… Tôn Ngữ ngươi trốn không thoát đâu! Ngươi là của ta, ngươi chạy, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển ta đều có thể đem ngươi bắt về!” Trương Phong Dươn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một. Nhưng mà lần này ta bắt được ngươi, ta sẽ không ngu ngốc như lần trước để cho ngươi đùa giỡn ta, ngươi không phải muốn chạy sao? Tốt lắm! Chờ bắt ngươi trở về, ta sẽ dùng thiết liên trói tay chân của ngươi vào giường, sau đó đem chân của ngươi đánh gãy như vậy thì ngươi chạy thế nào được, dù sao ở bên cạnh ta ngươi không cần đi đường…
Trương Phong Dương ngồi dậy chuẩn bị đi máy bay về, vừa nghĩ tới Tôn Ngữ hắn tức giận đến điên cuồng,
Tức giận đến tận trời mà trở về nhà, mở cửa tiến vào, vừa đi vừa nghĩ đại thúc ngu ngốc đã trốn đi, mà chưa tìm được, vừa bước vào phòng khách nhưng trong phòng không có ai, đi vào phòng bếp, đó là nơi Tôn Ngữ thường xuyên nấu cơm cho mình, nơi đó cũng không có Tôn Ngữ, Trương Phong Dương đi tìm tất cả các gian phòng trong nhà, nhưng hết thảy đều không thấy bóng dáng của Tôn Ngữ.
Trương Phong Dương chạy vội đến phòng ngủ, nơi này tối nào mình cũng ôm Tôn Ngữ ngủ, tại cái giường này mình đã từng tiến vào thân thể hắn, ở trong này làm tình, mấy ngày trước còn ở bên tai Tôn Ngữ thì thào nói thích hắn, Tôn Ngữ sau khi nghe được mặt đỏ giống như một quả táo, hôm nào đi ra ngoài mình cũng sẽ hôn mặt Tôn Ngữ, phát hiện y phục của mình bị rối loạn, Tôn Ngữ cúi đầu cẩn thận giúp mình sửa sang lại cho tốt… Hình ảnh khi ở cùng Tôn Ngữ như một thước phim quay chậm đang không ngừng hiện về trong óc Trương Phong Dương, chính là hiện tại đã không có Tôn Ngữ.
Trương Phong Dương bị chọc giận đến nổi điên một cách mãnh liệt, hắn không biết mình đối với chuyện của Tôn Ngữ lại có thể quan tâm sâu đến vậy, chẳng lẽ ý chí của Tôn Ngữ là sắt đá thế nên mới không thể chấp nhận tình cảm của mình? Vì cái gì Tôn Ngữ lại có thể trốn đi! Vì cái gì?
Trương Phong Dương cho rằng chỉ cần thứ mà mình đã nhận định thì nó nhất định phải là của mình, không thể thay đổi… Hắn cho rằng Tôn Ngữ đúng là không biết tốt xấu, mình có thể cho hắn tất cả mọi thứ, nhưng vì cái gì mà Tôn Ngữ lại không muốn, không có một chút động tâm nào?
Nhất định là gần đây mình nuông chiều Tôn Ngữ quá mức, người nam nhân này nhất định phải dùng roi và quyền pháp (=đánh đập) mới ở bên cạnh mình!
Trương Phong Dương quyết định chờ bắt được Tôn Ngữ sau đó phải khiển trách hắn thật mạnh, làm cho Tôn Ngữ biết mình lợi hại như thế nào… Mình thương hắn đến trái tim đều có thể bị bay hơi, yêu Tôn Ngữ yêu đến muốn giết chết hắn, móc mắt của hắn xuống, lỗ tai của hắn, cánh tay hắn, nội tạng của hắn, tất cả mọi thứ của hắn, đều cho vào miệng của mình ăn luôn, không lưu lại một chút cặn, có lẽ như vậy hắn sẽ không rời đi khỏi mình. Không vụng trộm trốn ra ngoài, Tôn Ngữ kẻ trộm đã cướp mất trái tim của mình, hắn trốn không thoát khỏi bàn tay của ta, Trương Phong Dương.
Trương Phong Dương tức giận đến cực điểm, quyết định trước trừng phạt những tên vô dụng đã trông giữ Tôn Ngữ đối với người thân tín đã luôn bên mình từ nhỏ Uông Tiêu nói mệnh lệnh ác độc; “Đem lũ thùng cơm vô dụng này ra ngoài đánh cho ta, dùng sức đánh thật mạnh vào sau đó đuổi đi, mặt khác gia tăng số người đi truy bắt cho ta, nhất định phải đem người bắt trở về!”
“Lưu mẫu, ta cho ngươi một cơ hội! Ngươi nói: ngươi đem Tôn Ngữ của ta giấu đi đâu!” Trương Phong Dương tức sùi bọt mép nhìn chằm chằm Lưu mẫu rít gào.
“Vẫn là câu nói kia, ta không biết!” Lưu mẫu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói
“Ngươi không thể đối xử với hắn như vậy, hắn là…”Lưu mẫu vốn muốn nói Tôn Ngữ chính là ca ca của Trương Phong Dương, nhưng lúc gần đi Tôn Ngữ đã dặn dò không cho bà nói.
“Lưu mẫu! ta kính trọng ngươi đã một tay nuôi lớn ta, vì cái gì ngươi cũng lừa dối ta? Trương Phong Dương từng bước ép sát về phía Lưu mẫu căm tức nói
“Ta không biết, ta khuyên ngươi buông tha cho hắn, bỏ đi thôi, không cần đi tìm hắn!” Lưu mẫu kiên định nói.
“Hừ! Ngươi cho ta là kẻ ngốc, hắn đang hoài thai, không có ngươi giúp hắn trốn không thoát, nhưng ngươi dù sao cũng là tngười nuôi ta từ nhỏ, ta kính trọng ngươi, ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy, cho dù ngươi không nói cho ta hắn đi tới đâu, ta nhất định sẽ tìm được Tôn Ngữ của ta!” Trương Phong Dương ngồi xuống hung tợn nói.
“Phong Dương… Nghe ta một câu, thật sự buông tha cho hắn đi, các ngươi không thể ở cùng nhau ” Lưu mẫu ngẩng đầu khuyên giải Trương Phong Dương.
“Lưu mẫu! ta đã rơi vào quá sâu, không thể không thương hắn, nếu không có hắn ta sẽ chết, Lưu mẫu ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi…”
Trương Phong Dương hung tợn ra mệnh lệnh cho thân tín Uông Tiêu của hắn ; “Ngươi đi gia tăng số người đi tìm Tôn Ngữ cho ta, cả nước treo giải thưởng 500 vạn, nếu ai biết tin tức của Tôn Ngữ và nữ nhi của hắn, thì lập tức trọng thưởng, sau đó chặt chẽ phong tỏa nhà ga, sân bay, ở C thành, ngay cả một con ruồi,con bọ cũng không cho bay ra, ngươi phái ra nhiều người một chút cho ta, ta muốn đích thân đi bắt cái tên đã chạy trốn kia.”
“Đang làm gì! Hiện tại đang giới nghiêm, lấy ra giấy tờ để kiểm tra!” Ở quốc lộ nơi có trạm kiểm soát và thu phí, có một đống cảnh sát cùng tay chân dưới trướng của Trương Phong Dương đang ngăn một chiếc xe lại nghiêm túc tìm tòi, đặc biệt là nam nhân mang theo tiểu cô nương, bọn họ sẽ chạy ra ngăn lại cẩn thận đưa ra nghi vấn sau đó mang đi, cảnh sát rất tích cực, nói đùa tiền thưởng là 500 vạn có ai mà không động tâm chứ.
“Mở mắt chó của các ngươi ra! Ta mà các ngươi cũng dám chặn lại?” xe của bọn Tôn Ngữ cũng bị ngăn lại kiểm tra,Trương Cuồng không kiên nhẫn ồn ào với cảnh sát.
“Trương đại công tử, chúng ta không dám như vậy nha, nhưng mà đó cũng là yêu cầu của cấp trên, chúng ta không thể nào không làm kiểm tra được! Xin hỏi người có nhìn thấy hai người kia không, một nam nhân mang theo một tiểu cô nương ” cảnh sát lấy ra ảnh của Tôn Ngữ cùng tiểu Phỉ Nhi hỏi.
“Chưa từng nhìn thấy!”
“Như vậy ngài xin đi ra ngoài một chút, chúng ta cũng là giải quyết việc chung, để cho chúng ta nhìn xem người trong xe của ngài là ai” Mấy người cảnh sát đối với Trương Cuồng cười làm lành nói.
“Nhìn cái gì vậy, mẹ nó,cái bô của ta mà các ngươi cũng muốn nhìn sao”Trương Cuồng trừng mắt nhìn bọn họ!
“Không có biện pháp, Trương thiếu gia chúng ta đang giải quyết việc chung nha!”
Tôn Ngữ sợ hãi bọn họ rút dây động rừng, chỉ có thể xuống xe để cho bọn cảnh sát kiểm tra.
Bởi vì Trương Cuồng sợ Trương Phong Dương làm như vậy, nên dọc theo đường đi đã cho Tôn Ngữ giả làm nữ để tránh sự điều tra của Trương Phong Dương, Tôn Ngữ đội bộ tóc giả thật dài, khuôn mặt nho nhỏ cùng khuôn mặc quần áo rộng thùng thình, rất giống một nữ nhân đang mang thai.
“Xem đủ rồi chứ? Nàng là cái bô của ta, sắp sinh rồi,vậy bậy giờ chúng ta đi được chưa!” Trương Cường lôi Tôn Ngữ vào trong lòng ngực, nhìn rất giống hai vợ chồng trẻ.
“Hắn là bằng hữu (=bạn) của ta “Trương Cường chỉ chỉ Tiêu Mặc,
“Các ngươi muốn tìm cái gì, nam nhân mang theo tiểu cô nương, chỗ này của ta không có, chúng ta có thể đi được chưa? Trương Cường trừng mắt cảnh sát còn dùng tay đấm lên.
“Được rồi, Trương thiếu gia!” Những người đó nhìn bọn họ, lại nhìn đại khái vào bên trong xe, không có thấy cái gì kỳ quái, thì làm cho bọn họ đi.
Đi qua trạm thu phí ở quốc lộ, chiếc xe jeep chạy vững chắc ra khỏi biên giới của C thành, đi vào một con đường nhỏ, dọc theo đường đi xe nghiêng ngả đông tây chật vật mà hướng F thành đi tới, vừa đến vùng ngoại ô xe jeep ngừng lại, Tôn Ngữ vội vàng xuống xe đem tiểu Phỉ Nhi ở trong cốp xe bế ra, “Hài tử! ngươi có bị ngạt thở không!” Tôn Ngữ đau lòng sờ sờ tiểu Phỉ Nhi.
Trương Cường nói với Tiêu Mặc “Xem ra tiểu tử Trương Phong Dương đối với Tôn Ngữ là động tâm, sự tình lần này không nghĩ tới lại có thể lớn như vậy, ngay cả cảnh sát đều điều động …”
“Trương Cuồng, ta rất xin lỗi, đã lôi ngươi xuống nước cùng, nếu ngươi hối hận ngươi cứ đi đi, ta đưa đại thúc tới F thành!” Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ, cảm thấy mình không thể nào không yêu Tôn Ngữ, quay đầu đối Trương Cuồng nói.
“Tiểu mặc mặc, ta khó có khi làm người tốt, như thế nào lại có thể đuổi ta đi nha! Trương Cuồng ta là một cái tên, nếu làm ta thì làm, không có gì là hối hận, nhưng ta thật sự lo lắng cho Tôn Ngữ, lo lắng Trương Phong Dương sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn!”Trương Cuồng cầm tay Tiêu Mặc có chút lo lắng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: oa ca ca! Đại thúc chạy, tiểu công giận điên lên, gần đây thời tiết trời mưa hảo buồn bực, lạnh quá! Mùa đông lạnh quá! {{{(>_<)}}}