Trương Phong Dương cầm tay Tôn Ngữ đi tới mộ viên (nghĩa trang), tay kia thì đang cầm một bó hoa cúc to nở rộ màu vàng, lúc này mặc áo trắng quần đenTrương Phong Dương trong mắt lại tràn đầy ưu thương cùng cô độc, nhưng bởi vì bên người hắn có một nam tử tuấn tú mặc áo trắng tên là Tôn Ngữ nên sự cô độc cứ như thế mà tiêu tan, cảm giác mười ngón tay của Trương Phong Dương và Tôn Ngữ đan vào nhau có thể làm cho hắn quên đi tất cả bi thương.
Trương Phong Dương cầm tay Tôn Ngữ đứng lặng lẽ trước ba cái bia mộ—— Trương Khiếu, Lâm Nhã, Trương Phong Diệu đều là những người thân thiết nhất đối với Trương Phong Dương,bọn họ đều được chôn ở nơi này, những cái tên đó, được khắc vào mộ bia, thể hiện mùi vị của tử vong, biểu tình của Trương Phong Dương có chút thương cảm, nhưng mà trong thương cảm lại còn có một tia hạnh phúc cùng vui sướng, bởi vì hôm nay hắn muốn đem người mà mình yêu nhất giới thiệu cho người nhà biết.
Trương Phong Dương khom lưng xuống cầm lấy bó hoa cúc đặt về phía bia mộ, lấy tay nhẹ nhàng lau đi bụi bặm trên bia mộ, sau đó diụ dàng mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn; “Ba mẹ còn có ca ca ta mang theo người mà ta yêu nhất tới thăm các ngươi, hắn tên là Tôn Ngữ, là người nam nhân mà con trai của các ngươi yêu nhất, ba mẹ các ngươi biết không? Ta hiện tại rất hạnh phúc, thì ra yêu sâu đậm một người lại có thể hạnh phúc đến như vậy, ta rất thích hắn, mọi thứ của hắn đều có thể làm ta mê muội đến mãnh liệt, tuy rằng ta không biết trong lòng của hắn hiện tại có ta hay không! Nhưng một ngày nào đó hắn sẽ yêu ta… Đúng không! Đại thúc… Ngươi yêu ta không?”Trương Phong Dương đem Tôn Ngữ kéo đến trước mộ bia thâm tình hỏi.
Tôn Ngữ không trả lời Trương Phong Dương, hắn thất thần nhìn di ảnh của cha mẹ lúc còn sống trên mộ bia, Tôn Ngữ nhìn di ảnh của cha mẹ, muốn…Muốn giang hai cánh tay ra ôm bọn họ gắt gao, trong lòng hắn vô cùng kích động; cha mẹ! Trương Phong Diệu của các ngươi không chết, hôm nay đến thăm các ngươi cùng với đệ đệ, cha mẹ! ta rất nhớ các ngươi…
Trương Phong Dương nhẹ nhàng vuốt mộ bia của ca ca ở trước mắt, rưng rưng anh ách cổ họng nói”Ca ca ngươi biết không, đại thúc của ta đang hoài thai! Ngươi được làm thúc thúc, vui không? Ngươi ở trên trời có vui không?”
Ở trong lòng Trương Phong Dương vẫn có một lời thề không hề thay đổi: “Ca ca ta yêu ngươi, ngày xưa khi ta nhìn thấy ca ca lần đầu tiên, thì ta đã yêu ngươi, có lẽ đến bây giờ ngươi cũng không biết, nhưng ta ơn ca ca đã làm cho đại thúc đến bên ta,ở cạnh ta, ta không còn phải cô đơn một mình, ca ca 24 năm trước kia cả ngày lẫn đêm ta đều yêu ngươi, nhưng từ nay về sau, đến khi kết thúc sinh mệnh của ta, trong lòng ta chỉ biết yêu một người, chính là đại thúc Tôn Ngữ của ta.”
“Đại thúc” Trương Phong Dương si ngốc nhìn đôi mắt Tôn Ngữ, kỳ thật Tôn Ngữ l không phải là người khiến cho người ta kinh diễm về sự xinh đẹp, chính là… Khi hắn chăm chú nhìn vào mình, thì mình sẽ muốn chạy vào trong lòng ngực của hắn khóc một trận.
Tôn Ngữ nhìn ảnh chụp của mình trên mộ bia, chính là hình dạng của mình ở trong giấc mộng, xinh đẹp thanh tú đến mức làm cho lòng người xao xuyến, Tôn Ngữ nghĩ khó trách đệ đệ lại không nhân ra mình bây giờ, bộ dạng của mình bây giờ so với bộ dạng của mình trước kia cách xa nhiều lắm, hiện tại mình nhỏ gầy khô quắt tướng mạo lại xấu xí, mà trước kia mình rất là xinh đẹp, mình trưởng thành thật sự thay đổi rất nhiều không có loá mắt như trước kia, không có khí chất, ngũ quan cũng vô cùng bình thường, đệ đệ cũng thay đổi thật nhiều, từ một tiểu nam hài nho nhỏ biến thành một nam nhân cao lớn… Nhưng mà khuôn mặt trẻ con kia lại không thay đổi bao nhiêu.
Tôn Ngữ vẫn thích đệ đệ ôn nhu mềm mại của trước đây hơn, ngày còn bé Phong Dương ngoan ngoãn và đáng yêu biết bao nhiêu nha, không ngang ngược như hiên tại, nhiều năm như vậy tất cả mọi người thay đổi thật nhiều…
Tôn Ngữ nhìn khuôn mặt tuấn lãng của phụ thân trên bia mộ, hắn ở trong lòng nói với phụ thân ; ba ba, ta tuyệt đối không thể nói cho Trương Phong Dương biết ta chính là ca ca của hắn, Tôn Ngữ không muốn dẫm vào vết xe đổ của thúc thúc cùng phụ thân, không thể để mọi người dèm pha về việc loan luân trong nhà a, càng không thể để cho đệ đệ đáng yêu ở trong ấn tượng của mình biến thành kẻ biến thái ép buộc ca ca của mình loạn luân.
Tôn Ngữ phải rời khỏi nơi này, phải rời đi thật xa, chạy trốn tới một nơi mà Trương Phong Dương vĩnh viễn cũng tìm không thấy, Tôn Ngữ biết hắn đối với Trương Phong Dương không có tình yêu mà chỉ có tình thân, đệ đệ không thấy mình, có lẽ sự mê luyến của đệ đệ đối với mình sẽ phai nhạt, Tôn Ngữ hy vọng đệ đệ có thể trở nên bình thường, làm ca ca hắn muốn dẫn đường cho đệ đệ của mình trở nên thanh tỉnh, không cần mê muội cái tình cảm loạn luân biến thái này, có thể tìm một cô gái xinh đẹp kết hôn rồi sinh hạ đứa nhỏ, mà không phải cùng hắn một người bất nam bất nữ loạn luân, đệ đệ cùng ca ca loạn luân, chính là không đúng, thiên lý không tha a.( thố thố: and của nhà này đáng sợ thật đấy….