Tôn Ngữ nghe được lời của bác sĩ thì thấy thật sự áy náy, cảm thấy thực xin lỗi con gái của mình, không có chiếu cố tốt cho nó, chính mình cũng muốn mỗi ngày đến xem nó, chơi đùa với nó, nhưng mà làm sao bây giờ mình thiếu nợ Trương Phong Dương, bị hắn coi giống như cẩu bắt đeo thiết liên, khóa ở trong phòng, không thể rời khỏi, không thể đi chiếu cố cho hài tử (=một cách khác để gọi con) đáng thương của mình…
Điều dưỡng Tiểu Lưu, là một cô gái nông thôn chất phác, khi nàng đến thành phố công việc đầu tiên mà nàng nhận, chính là chăm sóc tiểu Phỉ Nhi.
Tuy rằng chỉ là công việc, nhưng nàng thật tâm thích tiểu hài nhi(=đứa trẻ) ngoan ngoãn lại có một chút ngây ngốc này, nàng còn nhớ rõ bộ bộ dáng tội nghiệp của tiểu cô nương lúc ôm mình kêu mình là mẫu thân… Thật sự làm cho lòng người chua xót, thời điểm mình hướng nó giải thích, mình không phải là mẫu thân của nó, biểu tình mất mát của tiểu cô nương thật sự làm cho người ta đau đớn và luyến tiếc.
Thật là một đứa nhỏ đáng thương khi không có mẫu thân, tiểu cô nương này thật sự rất ngoan cũng không nháo không ồn ào, chính mình rất tận lực chiếu cố hài tử đáng thương này, nhưng tiểu cô nương mỗi ngày đều muốn ba ba, mà ba ba của nó cũng đi đã lâu, đã lâu chưa có tới thăm nó …
Chờ tiểu Phỉ Nhi được đặt lên trên giường bệnh xong, tiểu Lưu kéo tay Tôn Ngữ nói; “Tôn đại thúc ngươi nhất định phải thường xuyên tới thăm tiểu Phỉ Nhi nha! Nó mỗi ngày đều nhắc tới tên ngươi, mỗi ngày đều phải chờ cả buổi tối, gần tới nửa đêm mới nguyện ý ngủ, ta hỏi nàng vì cái gì, nàng nói sợ chính mình ngủ quên, sợ hãi vạn nhất nếu ba ba đến đây thì nó sẽ không nhìn thấy! Kỳ thật tiểu Phỉ Nhi khôi phục tốt lắm! Nhưng mà chính là mỗi ngày đều buồn bực, nên bệnh lại tái phát, ngực lại đau! Nó thật sự rất nhớ ngươi…”
“Ta thực xin lỗi nó…” Tôn Ngữ bất đắc dĩ nói, nhưng mà không có khả năng thì làm được cái gì bây giờ.
“Mặc kệ như thế nào, cám ơn ngươi đã chiếu cố tiểu Phỉ Nhi của ta, ngươi nghỉ ngơi một ngày đi, hôm nay đến ta.”Tôn Ngữ nhìn điều dưỡng tiểu Lưu nói cảm ơn.
Tiểu lưu nhìn Tôn Ngữ yên tâm nói: “Đại ca đã trở lại, ta đây đi nghỉ ngơi trước, ta cũng thực sự thích tiểu Phỉ Nhi, nàng là một đứa nhỏ thật biết điều, hôm nay đại thúc ngươi hãy ở bên nó, làm cho nó vui vẻ …”
“Tiểu Phỉ Nhi của ta!”, Tôn Ngữ ngồi ở bên giường bệnh của tiểu Phỉ Nhi, cầm thật chặt tay của tiểu Phỉ Nhi đang hôn mê nằm ở trên giường bệnh, vuốt ve mái tóc của nó có chút hỗn độn.
“Đại thúc tiểu Phỉ Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Tiêu Mặc lấy tay đặt lên vai Tôn Ngữ an ủi nói.
Tôn Ngữ vẫn ngồi ở bên cửa sổ của phòng tiểu Phỉ Nhi, dùng khăn lông ướt lau khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của tiểu Phỉ Nhi…
“Ba ba, là ngươi sao?” Tiểu Phỉ Nhi mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn thấy Tôn Ngữ ở trước mặt, “Đúng là ba ba sao, ta không có đang nằm mơ chứ?” Tiểu Phỉ Nhi vô lực nói, bởi vì nó lâu lắm không có nhìn thấy ba ba, nhìn Tôn Ngữ có chút không chắc chắn nói.
“Đúng vậy là ba ba nha! Hài tử của ta! Thế nào còn khó chịu nữa không?” Tôn Ngôn luyến tiếc nói.
“Hừ! Ta chán ghét ba ba, ba ba không thích ta! Ba ba gạt ta…” Tiểu Phỉ Nhi sờ sờ mặt Tôn Ngữ cảm thấy thật chân thật, chính mình không phải là đang nằm mơ, nhưng nó chu miệng tức giận, phát ra tính tình tiểu cô nương, bởi vì ba ba đã lâu, đã lâu chưa có tới thăm mình, nó thật sự nhớ…Nhớ ba ba quá, nhớ…rất nhớ, nhớ ba ba thường xuyên chơi đùa với mình. Nhưng cảm thấy mấy ngày nay Tôn Ngữ không đến thăm mình, là bởi vì không thích mình, chán ghét mình … Thì cảm thấy không vui.
“Ba ba như thế nào có thể chán ghét, như thế nào có thể lừa tiểu Phỉ Nhi nha!” Tôn Ngữ ôm lấy tiểu Phỉ Nhi đang không ngừng vặn vẹo trấn an, đau lòng hỏi
“Hừ! Ba ba chính là gạt ta, ba ba ngươi nói làm phẫu thuật một chút cũng không đau, còn có thể được mặc váy xinh đẹp, còn nói sẽ ở bên ta, chờ ta tỉnh lại, theo ta đi chơi khắp nơi, nhưng mà…” Tiểu Phỉ Nhi tạm dừng ngẩng đầu nhìn Tôn Ngữ, đôi mắt ướt đẫm lệ chảy xuống “Nhưng mà ta vừa tỉnh thì không thấy ba ba đâu, cũng không đến thăm ta, giải phẫu thật sự đau quá, còn nữa tiểu Phỉ Nhi trở nên xấu, không thể mặc được váy, có phải tiểu Phỉ Nhi bị biến dạng hay không, cho nên ba ba chán ghét ta, vậy nên không đến thăm ta?” Tiểu Phỉ Nhi chỉ vào vết sẹo thật dài trên ngực khóc.
“Như thế nào có thể xấu? Tiểu Phỉ Nhi không xấu, tiểu Phỉ Nhi xinh đẹp nhất ” Tôn Ngữ nhìn tiểu Phỉ Nhi khóc lóc kể lể, ôm lấy tiểu Phỉ Nhi đau lòng nói.
Tiểu Phỉ Nhi chỉ chỉ vào ***g ngực của mình nói; “Ba ba! Thật sự rất đau, còn có vết sẹo thật dài và xấu! Ngô… Ba ba gạt ta, ta chán ghét ba ba… Ba ba gạt người” tiểu Phỉ Nhi xoay người rời khỏi ôm ấp của Tôn Ngữ, nén giận, dùng tay nhỏ bé che ánh mặt nức nở.
Nghe tiểu Phỉ Nh khóc, Tôn Ngữ nhìn thấy trên ngực nó có vết sẹo thật dài, ở trên thân thể nho nhỏ như vậy đã có vết sẹo dài đáng sợ như thế, thời điểm làm phẫu thuật không biết thống khổ đến nhường nào nha! Đứa trẻ còn nhỏ như vậy a…Tôn Ngữ hận không thể thay nó chịu thống khổ, thay nó chịu tội, tiểu Phỉ Nhi khóc làm cho lòng ngực Tôn Ngữ đau đau run rẩy.
Tôn Ngữ hận thấu cái cảm giác này, mình vì con của mình đã trả giá tất cả, nhưng bệnh tật đừng tra tấn tiểu hài tử này nữa, đừng làm cho nó thống khổ, khó chịu …
“Ba ba thực xin lỗi ngươi, đừng khóc, đối với trái tim không tốt, tiểu Phỉ Nhi ngươi biết không? Lúc ngươi khóc, ba ba sẽ đau lòng, tiểu Phỉ Nhi không phải đã nói ba ba khổ sở, tiểu Phỉ Nhi cũng sẽ đau lòng sao? Tiểu Phỉ Nhi không phải ghét nhất ba ba khổ sở đúng không! Tiểu Phỉ Nhi không giận ba ba nữa được không? Đừng khóc nha!” Tôn Ngữ hàm chứa nước mắt ôm tiểu Phỉ Nhi, lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tiểu Phỉ Nhi, run rẩy an ủi nói.
“Ngô! Ta không thích ba ba khổ sở, tiểu Phỉ Nhi không khóc!” Tiểu Phỉ Nhi đem mặt áp sát trên ngực Tôn Ngữ nghẹn ngào, lấy vai của mình ra, ngẩng đầu nhìn Tôn Ngữ, sau đó thật biết điều nói.
“Tiểu Phỉ Nhi thật sự rất ngoan, nhưng mà tiểu Phỉ Nhi nhất định phải nhớ kỹ ba ba là thích ngươi nhất, không được khổ sở được không!” Tôn Ngữ trộm lau khô nước mắt, đau lòng ôm lấy tiểu Phỉ Nhi.
“Như vậy vì cái gì ba ba không đến thăm ta, ba ba ngươi không cần ta sao?” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phỉ Nhi còn lộ rõ nước mắt, quay đầu lại không vui nói.
“Tiểu Phỉ Nhi đừng khóc, ba ba như thế nào không cần ngươi, nhưng mà ba ba đang đi làm không có cách nào mỗi ngày đều tới chiếu cố tiểu Phỉ Nhi, tiểu Phỉ Nhi cũng biết ba ba không có công việc, tiểu Phỉ Nhi bệnh không thể chữa trị được, nếu như không chữa bệnh tim của tiểu Phỉ Nhi sẽ hảo đau, sẽ không tốt, không thể hô hấp được nữa, đúng hay không… Cho nên ba ba nhất định phải làm việc, không thể thường xuyên tới thăm ngươi… Ba ba thích nhất ngươi, chờ ba ba làm việc xong rồi thì mỗi ngày đều ở bên cạnh tiểu Phỉ Nhi được không!”Tôn Ngữ thề son sắc nói.
“Ân! Như vậy ba ba ngươi muốn bao lâu nữa mới có thể hoàn thành công việc nha, khi nào thì mới có thể đến chăm sóc ta nha! Tiểu Phỉ Nhi khát vọng nói.
“Không lâu, ba ba rất nhanh sẽ đến với ngươi!”
“Ba ba bao lâu là tới khi nào nha, tiểu Phỉ Nhi thật sự đợi rất lâu, nhưng mà ba ba luôn gạt người, ba ba đúng là kẻ đại lừa đảo!” Tiểu Phỉ Nhi có chút không tin nói.
“Ba ba lần này sẽ không gạt ngươi! Chúng ta ngoéo tay! Ân!” Tôn Ngữ vươn ngón tay út ôm lấy ngón út của tiểu Phỉ Nhi, ” Dấu chọn… Con dấu, một trăm năm không cho quên, bằng không sẽ biến thành đại phì trư (=con heo béo)…”
“Thế nào tiểu Phỉ Nhi thế này thì tin tưởng ba ba rồi chứ!” Tôn Ngữ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Phỉ Nhi.
“Ân! Ba ba, ta tin! Ba ba không thể gạt ta, bằng không, thì biến thành đại phì heo mang thai… Ba ba ta muốn đi chơi trò chơi ở công viên, chơi trò ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn” tiểu hài tử chính là rất dễ lừa, tiểu Phỉ Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tôn Ngữ.
“Được!, ba ba làm việc xong sẽ dẫn ngươi đi “
“Còn muốn xem động vật, đại lão hổ cùng đại sư tử, còn muốn xem công chúa bạch tuyết…”Tiểu Phỉ Nhi đắm chìm trong ảo tưởng màu hồng do chính mình tạo ra.
Nó không có phát hiện khuôn mặt gầy yếu của ba ba nó đang che kín vẻ bất đắc dĩ, bởi vì Tôn Ngữ cũng không biết mình khi nào thì có thể trả hết nợ, cái khoản nợ của Trương Phong Dương, có thể rời khỏi hắn, có thể hoàn thành hứa hẹn của mình, Tôn Ngữ bất đắc dĩ nghĩ mình hiện tại thật giống kẻ lừa đảo.
Tôn Ngữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục lừa tiểu Phỉ Nhi khiến nó trở nên vui vẻ …
“Có phải hay không có người xấu đánh ba ba?” Tiểu Phỉ Nhi quệt mồm nhìn cổ Tôn Ngữ không vui hỏi.
“Ân… Như thế nào có thể như vậy?” Tôn Ngữ hỏi
“Như vậy cổ của ba ba như thế nào có thể bị thương?” Tiểu Phỉ Nhi chỉ vào dấu vết đọng lại ở trên cổ Tôn Ngữ bởi vì muốn phá thiết liên mà phải phá đến đổ máu.
“Đều bị thương! Còn có nơi này…” Tiểu Phỉ Nhi ánh mắt thấy được dấu hôn nhợt nhạt thật sâu ở trên xương quai xanh của Tôn Ngữ do bị Trương Phong Dương lưu lại.
“Nhất định là có người xấu khi dễ ba ba, ta muốn đi đánh hắn, ta phải bảo vệ ba ba” tiểu Phỉ Nhi âm thanh nho nhỏ nhưng cũng rất hung ác, ở trong lòng ngực Tôn Ngữ quơ nắm tay nhỏ, một bộ tư thế bảo hộ Tôn Ngữ, cái bộ dạng cố ý giả vờ hung ác để bảo vệ ba ba, bộ dạng đó thật sự làm cho người ta thương tiếc.
Tôn Ngữ nhanh tay bưng kín cổ áo an ủi nó nói “Tiểu Phỉ Nhi, ba ba rất lợi hại, không ai dám khi dễ ba ba, vết thương này là do ba ba không cẩn thận ngã mà có!”
Tiểu Phỉ Nhi bởi vì vừa mới giải phẫu xong, lại mới vừa tỉnh lại nên có chút mỏi mệt vài phần phải dựa vào ở trong lòng ngực của Tôn Ngữ làm nũng nói: “Nga… Như vậy, ba ba ngươi về sau cẩn thận một chút! Nhưng mà ba ba nếu có người khi dễ ngươi, ba ba ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ đánh người xấu, tiểu Phỉ Nhi rất lợi hại, sẽ bảo hộ ba ba!”
“Ngoan…”
“Nhưng ba ba không thể lâu như vậy cũng không đến thăm tiểu Phỉ! Phải thường xuyên đến thăm ta nga.” tiểu hài tử ba tuổi ưu thương cầu xin
“Được…”Tôn Ngữ hôn mặt tiểu Phỉ Nhi.
“Ba ba, nơi này có một chút tím nga! Đau không?” Tiểu Phỉ Nhi dùng cánh tay mập mạp ôm cổ Tôn Ngữ.”Ta thổi thổi cho ba ba “Tiểu Phỉ Nhi ở trên cổ Tôn Ngữ nhẹ nhàng thổi hơi, Tôn Ngữ cảm thấy thật ấm áp.
Tôn Ngữ dịu dàng nhìn tiểu Phỉ Nhi hỏi: “Tiểu Phỉ Nhi muốn ăn cái gì! Ba ba mua cho ngươi?”
Tiểu hài tử rất thích ăn, lập tức đồng ỳ dơ tay lên, bắt đầu suy nghĩ xem ăn gì.
“Ân… Muốn ăn pizza, còn có gà rán, kem, hamburger, có thể chứ?” Tiểu Phỉ Nhi nuốt một ngụm nước bọt nghĩ nghĩ nói.
“Không thể… Ngươi hiện tại chỉ có thể uống một chút nước canh, không thể ăn cái gì đầy mỡ, những thứ kia về sau ba ba ở mua cho ngươi, được không?”
“Nga…” Tiểu Phỉ Nhi mất hứng mân mê miệng, miễn cưỡng đáp ứng.
“Đại thúc ta giúp ngươi mua bát canh gà được không…” Ở phía sau Tôn Ngữ, Tiêu Mặc nhìn tiểu Phỉ Nhi đáng thương biết rằng đại thúc vay tiền đều là bởi vì hài tử đáng thương này, thật sự làm người ta tâm đau, đại thúc đáng thương, chính là muốn ôm hắn, bảo hộ hắn, cảm thấy kế hoạch lật đổ Trương Phong Dương là đúng! Mình phải giúp Tôn Ngữ thoát khỏi Trương Phong Dương, sau đó hảo hảo yêu đại thúc.
Nếu đại thúc đã được mình cứu đi ra, thì rõ ràng mình sẽ không để cho đại thúc quay về bên cái người tên Phong Dương biến thái kia, Tiêu Mặc quyết định để cho Tôn Ngữ quay về trong nhà mình, ở cùng mình, mình sẽ bảo hộ đại thúc cùng hài tử đáng thương của hắn, sẽ đối xử với đại thúc thật tốt, sẽ vô cùng yêu thương hắn.
Tiêu Mặc cũng không phải đứa ngốc hắn càng ngày càng phát hiện ra Trương Phong Dương đối với Tôn Ngữ càng ngày càng cố chấp cùng biến thái, sẽ không giống như suy nghĩ lúc trước của mình là hắn đối xử với Tôn Ngữ như vậy, chính là nhất thời hứng khởi, nhàm chán trêu đùa, sau đó nhàm chán buông ra.
Hắn cảm thấy Trương Phong Dương là muốn nhốt Tôn Ngữ và độc chiếm hắn. Không thể, tuyệt đối không thể để cho loại tình huống này xảy ra, mình thật sự hy vọng Tôn Ngữ có thể sống thực hạnh phúc, có thể hạnh phúc mỉm cười mỗi ngày, bây giờ mình là người duy nhất có thể giúp Tôn Ngữ rời khỏi cái người đầy tư tưởng biến thái kia.
Cho nên nếu Tiêu Mặc biết sự tình sẽ thay đổi thành như vậy, hắn rất hối hận ngày đó nếu không phải là tại mình đưa di động, đưa Tôn Ngữ về nhà Trương Phong Dương, mà không phải là mang Tôn Ngữ đi khỏi, rồi đem Tôn Ngữ bảo vệ cẩn thận lại, bằng không Tôn Ngữ cũng sẽ không bị Trương Phong Dương dùng thiết liên khóa, bị tội, Tiêu Mặc vừa nghĩ tới thì đau lòng.
“Ân… Cám ơn ngươi Tiêu Mặc…”
“Tiểu Phỉ Nhi mau cám ơn Tiêu ca ca” Tôn Ngữ nhìn tiểu Phỉ Nhi chỉ Tiêu Mặc bên cạnh nói.
“Cám ơn Tiêu ca ca” tiểu Phỉ Nhi nhìn Tiêu Mặc, ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Ngoan!” Tiêu Mặc sờ sờ đầu tiểu Phỉ Nhi, cảm thấy tiểu cô nương này thật làm người ta yêu thích, sau đó ly khai phòng bệnh…
Tiểu Phỉ Nhi nhìn bóng dáng Tiêu Mặc rời khỏi, vô tình nhìn đến Tiểu Miêu ngồi ở bên cạnh Tôn Ngữ một phen khóc ra nước mắt nước mũi.
“Mẫu thân…” Tiểu Phỉ Nhi nhìn Tiểu Miêu hàm chứa nước mắt, si ngốc nói.
“Ân…” Tiểu Miêu nghe tiểu Phỉ Nhi nói lập tức lau khô nước mắt, lắp bắp kinh hãi chỉ chỉ mình nhìn biểu tình có chút ngây dại trên mặt tiểu Phỉ Nhi hỏi; “Ta vì cái gì là mẫu thân của ngươi?”
“Tiểu Phỉ Nhi không nên nói lung tung, vị này chính là tiểu Miêu ca ca, giống như Tiêu Mặc ca ca bọn họ đều là người tốt, biết không! Nói mau tiểu Miêu ca ca hảo” Tôn Ngữ cầm lấy tay tiểu Phỉ Nhi lắc đầu,
“Nga! Tiểu Miêu ca ca hảo…” Tiểu Phỉ Nhi cúi đầu ảm đạm nói.
“Nhưng mà tiểu Phỉ Nhi vì cái gì muốn gọi ta là mẫu thân nga!” Tiểu Miêu xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, cảm thấy đứa trẻ nhỏ như vậy đã phải làm phẫu thuật, lại phải nằm viện thực là nghiệp chướng a,
“Bởi vì ta nhớ mẫu thân … Ba ba nói với tiểu Phỉ Nhi, nói mẫu thân của ta là thiên sứ, mẫu thân sống ở trên trời, ba ba nói người xinh đẹp nhất dịu dàng nhất chính mẫu thân của ta, nhưng mà tiểu Phỉ Nhi cảm thấy ba ba chính là người xinh đẹp nhất, nhưng ngoài ba ba ra ta cảm thấy người nào xinh đẹp nhất dịu dàng nhất chính là mẫu thân ta…”
Tiểu Miêu sờ sờ đầu tiểu Phỉ Nhi nói; “Nga, trong mắt tiểu Phỉ Nhi thấy rằng ca ca đẹp?”
“Ân! Ca ca thật đẹp… Nhưng mà ngươi nói không phải là mẫu thân của ta! Còn có tiểu Lưu tỷ tỷ đối với ta rất tốt, ta cũng nghĩ nàng là mẫu thân ta, nhưng mà nàng cũng nói không phải, ân, ba ba nói chỉ cần ta ngoan ngoãn mẫu thân sẽ tới thăm ta! Nhưng mà ta vẫn rất ngoan, mà mẫu thân chưa từng có trở về nhìn ta, ta nhớ mẫu thân ” tiểu Phỉ Nhi mất mát nói
Kỳ thật Tôn Ngữ cho tới bây giờ đều không có cho tiểu Phỉ Nhi xem qua ảnh chụp của mẫu thân nó, hắn sợ hãi để cho đứa trẻ nhỏ như vậy biết được cái gì là tử vong, Tôn Ngữ không muốn khiến cho nó khổ sở, nên lừa tiểu Phỉ Nhi nói mẫu thân của nó là thiên sứ xinh đẹp nhất, sống ở trên trời, chỉ cần tiểu Phỉ Nhi ngoan ngoãn mẫu thân sẽ tới thăm nó! Mà đứa nhỏ thì đơn thuần cố chấp cho rằng mẫu thân chính là thiên sứ, sẽ có một ngày bay xuống dưới thăm nó…
Kỳ thật đây không phải là tiểu Phỉ Nhi lần đầu tiên lộn xộn nhận thức ma ma, nó chỉ cần gặp người nào mà nó cho rằng xinh đẹp hoặc người đối tốt với nó, sẽ ngây ngốc cho rằng người đó chính là mẫu thân của nó nhưng mà lần nào cũng không phải, nó lần nào cũng thấy thật thất vọng…
Tiểu Miêu vuốt tay tiểu Phỉ Nhi nói; “Ngươi, đứa trẻ ngốc này, ngươi thật đáng thương, nhưng ngươi phải nhớ kỹ ta là tiểu Miêu ca ca biết không? Mẫu thân không thể lộn xộn nhận được!”
Nga! Tiểu Miêu ca ca tiểu Phỉ Nhi cúi đầu cảm thấy có chút mất mát.
“Ngoan, ca ca thích, lần sau ca ca mua đồ ăn ngon cho ngươi!”
“Vậy ca ca có thể ôm ta một cái không!”
“Được” Tiểu Miêu đau lòng ôm tiểu Phỉ Nhi một cái chính là cảm thấy đứa trẻ, nhỏ như vậy làm cho lòng người đau đớn và luyến tiếc.
“Ba ba ngươi về sau không thể lừa tiểu Phỉ Nhi, được không “
“Ba ba sẽ không lừa ngươi!”
“Như vậy, ba ba làm việc xong rồi thì mỗi ngày đến chăm sóc ta “
“Ân, mỗi ngày đều dẫn tiểu Phỉ Nhi đi chơi!” Tôn Ngữ đắp chăn cho tiểu Phỉ Nhi, sờ sờ đầu của nó.
About these ads