“A… Không được…” ” Tôn Ngữ kêu thảm thiết một tiếng, phảng phất cảm thấy trong thân thể đột nhiên bị một vật thô to đi vào, khiến hắn cảm thấy kịch liệt đau đớn.
Khắc sâu ở trong lòng đau đớn khắc cốt ghi tâm ở cúc huyệt truyền đến, không để ý hai tay bị gắt gao buộc chặt liều mạng giãy dụa, nhưng làm như thế nào cũng phí công…
Tôn Ngữ tinh tường nhìn thấy Trương Phong Dương trước mắt thật giống như một con mãnh thú và dòng nước lũ vậy đều không hề để ý tới lý trí.
Tôn Ngữ cảm nhận được Trương Phong Dương thở ra hơi thở cực nóng…
Tôn Ngữ biết ác ma ở trên người mình đang làm cái việc cực kỳ tàn nhẫn và biến thái … Trương Phong Dương hung hãn khiến cho Tôn Ngữ tuyệt vọng đến cực điểm, Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương giống như một cầm thú, cảm thấy cực kì nhục nhã—— vì cái gì nam nhân giống như ác ma này lại đối xử với mình như vậy? Hủy hoại mình, nhục nhã mình,… Mình rốt cuộc làm sai cái gì? Chính là bởi vì mình nợ tiền của hắn sao?..Chẳng lẽ hắn không thể xem mình là người sao? Mình sẽ liều mạng kiếm tiền trả lại cho hắn, nhưng …, Không …Không…Không nên đối xử với ta như vậy… Không được…
Trương Phong Dương nghe người ở dưới thân kêu thảm thiết cùng khóc lóc nức nở, Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ như vậy, cảm thấy hắn thật giống như ca ca nhiều năm mình vẫn nhớ, không khỏi cảm thấy hoang mang, ngây dại…
Tôn Ngữ sợ hãi nhìn hắn, nắm chặt cánh tay Trương Phong Dương hèn mọn vừa khóc vừa cầu xin: “Đau quá… Đau quá… Ngươi có thể đánh ta, mắng ta… Chỉ cầu ngươi… Đừng đối với ta làm việc tàn nhẫn như vậy… Van cầu ngươi, buông tha ta!”
Nhìn Tôn Ngữ đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, dùng thanh âm run rẩy, nói lời nói thương tâm muốn chết, khiến cho Trương Phong Dương trong óc trống rỗng, chính là cảm thấy không nên đối xử với người này như vậy.., liền nhanh chóng tự mình rời khỏi thân thể hắn…
Lúc thời điểm Trương Phong Dương rời khỏi, Tôn Ngữ giống một con mèo nhỏ bị thương cuộn tròn thân thể lại, toàn thân run rẩy, bất lực khóc.
Trương Phong Dương nhìn thấy Tôn Ngữ toàn thân cao thấp tất cả đều là dấu vết xanh tím do mình thô bạo đánh đập lưu lại, cảm thấy thật hối hận. Vì cái gì mình chỉ cần nghĩ tới Tôn Ngữ cùng người khác bất kể trai lẫn gái có cảm tình với nhau, mình sẽ không khống chế được, phát cuồng. Nhưng nhìn thấyTôn Ngữ khổ sở, thì lòng lại vô cùng đau nhói. Trương Phong Dương ôm cổ Tôn Ngữ đang sợ hãi run rẩy, Trương Phong Dương cảm nhận được Tôn Ngữ yếu ớt và bất lực, cảm thụ Tôn Ngữ ở trọng lòng ngực của mình hoảng sợ, đau lòng siết chặt hai tay như muốn đem Tôn Ngữ tiến vào trong ***g ngực vậy, cởi dây trói ở trên tay Tôn Ngữ ra…
Tôn Ngữ cảm thấy vô cùng thẹn và sợ hãi, ở trong ngực Trương Phong Dương thất thanh khóc rống, khóc đến vô cùng thương tâm, thân thể gầy yếu ở trong ***g ngực hắn bởi vì khóc mà dần trở nên suy yếu, dần dần chỉ phát ra tiếng khóc nhỏ vụn!
Trương Phong Dương đưa tay ra vuốt ve tóc Tôn Ngữ, muốn an ủi hắn một chút. Tôn Ngữ sợ tới mức rụt đầu lại tránh tay hắn, Tôn Ngữ sợ hãi nhìn hắn, sợ hãi ác ma này lại hành hạ mình, Trương Phong Dương không vui đè đầu Tôn Ngữ xuống sờ sờ, có thể cảm giác được mái tóc mềm mại ở trên đầu hắn…
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” Không tự giác lời xin lỗi liền cứ như vậy tự nhiên mà nói ra miệng. Trương Phong Dương đời này kiêu ngạo ương ngạnh chưa từng đối với ai nói lời xin lỗi, nhưng lại đối với Tôn Ngữ đang khóc nói lời xin lỗi.
Trương Phong Dương không ngừng ở bên tai Tôn Ngữ nói: ”Thực xin lỗi..” Tôn Ngữ vẫn khóc không ngừng…
“Đừng khóc…” Trương Phong Dương ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tôn Ngữ, an ủi Tôn Ngữ, cảm thấy thật đau lòng, nhịn không được ôm chặt Tôn Ngữ đang khóc trong ***g ngực…
Tôn Ngữ khóc đến nỗi sưng đỏ cả mắt, giống như một con thỏ mắt đỏ khiến cho người ta thương tiếc, Trương Phong Dương lấy tay lau đi nước mắt Tôn Ngữ…
“Thực xin lỗi… Đừng khóc được không?” Trương Phong Dương khẽ nâng cái cằm nho nhỏ của Tôn Ngữ lên. Dừng ở đôi mắt Tôn Ngữ, thành khẩn nói.
Trương Phong Dương cũng không biết mình vì cái gì lại đối xử với Tôn Ngữ như vậy, cảm thấy thật xúc động, cảm giác giống như mê giống như cuồng và cố chấp tựa như người điên vậy!
Trương Phong Dương đối với Tôn Ngữ cảm tình nói không nên lời, tựa như củi khô gặp lửa lớn, như vậy kích động, như vậy kinh tâm động phách. Khiến hắn không thể kiềm chế được say mê, mê mẩn đại thúc. Người nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này trên thân luôn có một mùi thơm giống như mùi của cây cỏ mùa xuân vậy, lại có đôi mắt trong suốt, khuôn mặt thanh thuần, tất cả đều như in sâu vào trong tâm trí của hắn…
Nhưng mà vì cái gì có đôi khi nhìn thấy Tôn Ngữ ngực sẽ từng đợt đau đớn, không biết bắt đầu từ khi nào, hận không thể vĩnh viễn giam giữ hắn, nắm trong tay hết thảy của hắn,không thể để cho người khác có một chút cơ hội, mặc dù mình thực thô bạo, nhưng là thật sự không thể khống chế được tình cảm của mình, mình không muốn thương tổn hắn, kỳ thật chỉ cần nhìn thấy hắn khổ sở mình cũng sẽ đau đớn giống như bị lăng trì (tùng xẻo =.=”) vậy. Vì cái gì…Khi nhìn thấy hắn mình sẽ rung động… Nhìn thấy hắn khóc mình cũng muốn khóc…
Trương Phong Dương cái gì cũng không nói, lúc Tôn Ngữ cúi đầu rưng rưng khóc nức nở, đột nhiên mạnh mẽ nâng cằm của hắn lên.
“A… Đừng…” Tôn Ngữ hoảng sợ nhìn Trương Phong Dương đột nhiên hung hăng hôn lên môi hắn, Trương Phong Dương tựa như mưa rền gió dữ vậy, mãnh liệt khiến Tôn Ngữ không chịu nổi.
Tôn Ngữ bị hôn cảm thấy thật khó chịu, muốn đẩy hắn ra nên không ngừng huy động tay chân chống cự Trương Phong Dương, Trương Phong Dương bá đạo hung hăng hôn môi Tôn Ngữ, hai người quấn quít lấy nhau, Trương Phong Dương tham lam hôn nhưng Tôn Ngữ lại không ngừng né tránh, đầu lưỡi mềm mại trơn trượt, tham lam mút vào, mạnh mẽ xâm phạm tất cả các chỗ trong miệng Tôn Ngữ cảm thụ được cảm giác ngọt ngào đôi môi chạm vào nhau.
Trương Phong Dương đầu lưỡi ấm áp ở trong cổ họng không ngừng biến hóa góc độ, hôn sâu Tôn Ngữ, thô lỗ càn quấy, cố chấp dây dưa quấn quít lấy Tôn Ngữ không ngừng trốn tránh, lưỡi cùng lưỡi trong lúc đó gắt gao giao quấn lấy nhau, không có một chút khe hở nào…(Bạch Thố Thố: hu..hu..hu…người ta còn chưa có mối tình đầu mà lại phải dịch đoạn này aagen tỵ chết mất thôi>o