Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký - Chương 19: Cố nhân cất chứa nỗi buồn [1]




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Ngưng Hoan bưng một cái khay lớn trong tay, trên khay từ trên xuống dưới bày bảy tám cái chén và lọ nhỏ hình thù khác nhau, chợt nhìn thì giống như đi bán chén. Lực tay không đủ, vì duy trì thăng bằng, hai bên khay đều cột dây, vòng thẳng lên cổ. Trên khuỷu tay còn treo một cái hộp dài khắc hoa, bên trong là một chồng khăn thơm. Cứ như vậy đong đưa lúc lắc đi vào phòng ngủ đông lâu Liêu Hoa Thai.

Sở Hạo đang ngồi trên giường với tâm trạng chán ngán, dư quang khóe mắt nhìn thấy Diệp Ngưng Hoan thở hồng hộc đi vào, khóe miệng vểnh lên, hắn đầy hứng thú nhìn nàng nói: “Thế nào, hôm nay định bán chén sao?”

Diệp Ngưng Hoan lười pha trò với hắn, càng đùa giỡn hắn nhất định càng hăng say. Nàng cẩn thận đặt hết mấy món lên trên tủ cạnh giường, lúc này mới rụt đầu ra khỏi dây thừng. Bưng một chén nước đến, đưa cái chén đến bên miệng hắn, nhẹ giọng nói: “Đây là nước mía cẩu kỷ.”

Vết thương của thằng nhãi này hai ngày trước bởi vì cấu xé nàng mà nứt ra, thế nên hắn liền lấy cớ, một mực cho toàn bộ những người mình hay dùng nghỉ ngơi, tóm nàng đến bên cạnh hầu hạ.

Diệp Ngưng Hoan tự biết là trứng chọi đá, thế nên thành thật lại đây hầu hạ. Lại sợ hắn kén cá chọn canh, không thể không chuẩn bị một chút, cả ngày cứ như người bán hàng rong, bưng mâm lớn giỏ lớn vào phòng hắn. Xui xẻo nhất là mỗi buổi sáng nàng đều uống một chén canh thuốc đen sì, Thụy nương chính là quyết tâm chỉnh nàng cả đời không sinh đẻ được hả! Diệp Ngưng Hoan nay ngay cả hỏi cũng lười hỏi, cho uống thì uống, uống cho chết luôn!

Sở Hạo uống hai ngụm, trong mắt đầy ý cười nói: “Hai ngày nay tay nàng khoẻ lên trông thấy nhỉ, có thể bưng nhiều thế này?”

Diệp Ngưng Hoan điều chỉnh da mặt, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ta rất đần độn, không biết điện hạ thích gì, tất nhiên phải chuẩn bị nhiều chút mới được.”

Sở Hạo nhìn nàng, nghiêm trang gật gật đầu: “Đần cũng chỉ là thứ yếu, chẳng qua quả nhiên là quá độn.”

Bắp thịt trên mặt Diệp Ngưng Hoan run rẩy, nàng vẫn cố gắng giữ mặt mày tươi tắn nói: “Chốc nữa ăn cơm phải bày ở đâu?”

Sở Hạo liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Lười di chuyển, cứ ăn ở đây.”

Đã lười di chuyển, vậy rõ ràng đừng ăn không phải bớt việc sao? Diệp Ngưng Hoan cắn răng, bày cơm ở đây, lại không biết muốn chơi đùa bao nhiêu thứ, lúc thì cái này lúc thì cái kia.

Nàng đang suy nghĩ, Thụy nương ló đầu từ bên ngoài tiến vào, vén áo thi lễ nói: “Điện hạ, trong cung sai Nhạc An Thọ lại đây.”

Sở Hạo nghe xong có chút bực mình: “Chưa được hai ngày sao lại tới nữa? Có chuyện gì sao?”

Thụy nương lắc lắc đầu: “Hắn chỉ chuyển lời nhắn đến, không thưa bẩm gì. Ta nói ngài ngủ rồi, cho hắn chờ ở Nhạc Tư Trai.”

Sở Hạo nói: “Thật sự là phiền phức, đã như vậy rồi còn không cho nghỉ ngơi.”

Hai mắt Diệp Ngưng Hoan sáng ngời, thật tốt quá, tám phần là lão tử Hoàng đế lại cho hắn sang kiếm chuyện. Nàng cúi đầu, nhân cơ hội muốn lui ra ngoài. Sở Hạo mắt sắc, trực tiếp gọi nàng: “Cho nàng đi rồi sao?”

Diệp Ngưng Hoan phản ứng cũng coi như nhanh, lập tức cười nói: “Nào dám đi chứ? Vương gia muốn gặp khách, cho nên phải thu dọn một chút.”

Sở Hạo liếc nhìn Diệp Ngưng Hoan, không để ý tới nàng, phân phó Thụy nương: “Cho Phùng Đào đi gọi Lục Sương Lăng vào.”

Cái tên này khiến trái tim Diệp Ngưng Hoan thắt lại, Sương Lăng! Nàng không tự chủ được mà ngón tay run rẩy, lúc trước thoáng nhìn ở Thủy Bạc Vân Nhai, nàng nhìn thấy quan phục của hắn.

Hắn tất nhiên là có tiền đồ tốt, với nàng như trên trời dưới đất. Nhưng hắn vẫn là bằng hữu của nàng, trong nháy mắt hắn dùng lực ném nàng xuống hồ, nàng hết sức khẳng định.

Thụy nương lên tiếng rồi đi ra ngoài, Sở Hạo thấy Diệp Ngưng Hoan vẫn đứng ngẩn người ở đó, hỏi: “Nàng muốn gặp hắn sao?”

Diệp Ngưng Hoan giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Sở Hạo, sau một lúc lâu mới hỏi: “Có thể chứ?”

Sở Hạo thấy trong mắt nàng không chút nào che đậy chờ mong, bên môi lại nở một nụ cười quái đản: “Ta muốn đi Yên Ninh, nhưng Hoàng thượng không đồng ý cho lắm, nàng nói ta nên làm thế nào mới có thể cho hắn yên tâm để ta đi nhỉ?”

Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, không ngờ hắn lại đột nhiên vòng vo đề tài hỏi đến chuyện này. Mấy ngày trước hắn không đầu không đuôi nói một câu hắn muốn đi Yên Ninh, còn nói bốn sát thủ kia là từ Yên Ninh đến, sau vẫn luôn tịnh dưỡng, không nói đến chuyện này nữa. Nay vừa nhắc lại chuyện cũ, thấy ánh mắt hắn còn kỳ lạ như vậy, khiến trong lòng nàng nhảy loạn.

Diệp Ngưng Hoan nhỏ giọng hỏi: “Nay Hoàng thượng vẫn không biết nơi ở của sát thủ sao?”

Sở Hạo cười càng sâu, nói: “Sao nàng không hỏi trực tiếp chút? Tỷ như, chủ nhân Ảnh Nguyệt Môn rốt cuộc có phải Vĩnh Thành Vương hay không?”

Diệp Ngưng Hoan cười khổ nói: “Ngay cả Vĩnh Thành Vương cũng chẳng hay biết gì chăng?”

Yên Ninh là chỗ của Lư Tùng Vương, cao thủ Ảnh Nguyệt Môn có thể đúng lúc xuất hiện ở Tịnh Viên, cũng không phải là nguyện ý cống hiến cho triều đình, mà là cống hiến cho Lư Tùng Vương. Vị Vương gia ở Yên Ninh xa xôi này, giấu cũng thật thâm.

Nàng ngẩng đầu nhìn Sở Hạo: “Điện hạ muốn đi Yên Ninh, vậy cho Hoàng thượng lý do gì?”

Sở Hạo nói: “Đi tìm Vĩnh Thành Vương, cái người đưa tiễn Công chúa không chịu hồi kinh phục mệnh. Hai ngày trước, Hoàng thượng nhận được tin khẩn cấp Vương Kỳ vượt tám trăm dặm báo, nói Công chúa đã an toàn đến Ô Lệ, nhưng Vĩnh Thành Vương lại chạy đến đông phiên. Mặc dù ta chưa về phiên, nhưng sáu quận phía đông đều thuộc quản lý của ta, người thế mà không còn, tất nhiên phải đi.”

Là chạy, Vĩnh Thành Vương biết Nhã Nhạc Cư bị tịch biên, lại liên lụy đến Ảnh Nguyệt Môn, y trở về mới là lạ. Nay mình nằm dưới tay Hoàng thượng, y đương nhiên không muốn Sở Hạo nhìn thấy, ngộ nhỡ Sở Hạo cũng chạy đi thì phiền toái?

Diệp Ngưng Hoan liếc hắn một cái, Sở Hạo nhìn nàng, Diệp Ngưng Hoan đành phải tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười: “Lý do này của điện hạ rất thích hợp, sau đó Hoàng thượng hẳn là sẽ sốt ruột, không bằng điện hạ an lòng Hoàng thượng, thế thì có thể hợp lẽ.”

Diễn trò phải diễn toàn bộ, đốc hộ Vương Kỳ đi theo Vĩnh Thành Vương là người nhà mẹ đẻ Thái hậu, là đường huynh của Vương Tường. Vĩnh Thành Vương chạy trốn, Vương Kỳ tất nhiên cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Hoàng thượng đã đạt mục đích, nhưng không thể liên lụy quá nhiều, nếu không tới đầu Vương gia, Thái hậu muốn động chân cũng khó. Phái Sở Hạo đi mới có thể an lòng Thái hậu, đến lúc đó cũng lấp được miệng quần thần. Chỉ là Hoàng thượng cẩn thận nói với người khác thế nào cho tốt, mới có thể do dự chần chừ.

Sở Hạo nhìn nàng chằm chằm nói: “An lòng Hoàng thượng thế nào?”

Diệp Ngưng Hoan nói: “Cho Hoàng thượng một nhược điểm có thể khống chế, Hoàng thượng có thể yên tâm, điện hạ tất nhiên có đi có về.”

Sở Hạo nở nụ cười: “Nói hay lắm, vậy làm thế đi. Đi gặp Sương Lăng thôi.”

Não bộ Diệp Ngưng Hoan đột nhiên tê rần, nhất thời có cảm giác bị mắc mưu. Gặp Sương Lăng có liên quan đến việc này sao?

Nàng là con tốt qua sông (1) không thể lui, chỉ có thể tan xương nát thịt trong bàn tay của quý nhân! Nhưng Sương Lăng không giống vậy, liều mạng nằm vùng, vì về sau tiền đồ có thể tươi sáng, tương lai tựa gấm. Hắn rốt cuộc là nghĩ ra nhược điểm gì, hay là kéo Sương Lăng đi cùng?

(1) con tốt qua sông: thuật ngữ dùng trong cờ tướng, sau khi con tốt qua sông chỉ có thể tiến lên phía trước hoặc đi ngang, không thể đi lùi

Sở Hạo thấy nét mặt Diệp Ngưng Hoan bắt đầu trở nên có chút u ám, tâm tình thật tốt.

Diệp Ngưng Hoan nâng mắt nhìn hắn, dè dặt chỉ vào chính mình: “Nhược điểm?”

Sở Hạo vui vẻ, nói một cách kỳ quái: “Thật sự là thông minh thanh khiết mà!”

Diệp Ngưng Hoan sợ hãi, Sở Hạo nói: “Ta có thể giữ nàng ở đây, là vì che giấu Hoàng thượng giúp ta, cho nên nàng đương nhiên là nhược điểm của ta, chẳng qua còn chưa đủ.”

Diệp Ngưng Hoan hiểu ra, vận động da thịt bản thân ra sức cười đến động lòng người, thấp giọng nói: “Vậy ngươi thẳng thắn một chút, cho ta một cái thân phận đi? Nạp ta làm thiếp, Hoàng thượng thấy ngươi thâm tình như vậy, tất nhiên sẽ an tâm chút. Ngươi và sát thủ Ảnh Nguyệt Môn có liên quan đến nhau, gây ồn ào thì địa vị khó giữ được, cần nhờ Hoàng thượng chu toàn cho ngươi, đương nhiên không nên có dị tâm.”

Sở Hạo lắc đầu nói: “Thân phận thì tất nhiên là cho, nhưng mà vẫn không đủ, phải có quan hệ với Sương Lăng.”

Diệp Ngưng Hoan nhảy dựng lên, quả nhiên trúng kế!

Nàng tức giận, cắn răng nói: “Sương Lăng chẳng qua chỉ là một thị vệ, không quen cũng chả phải bạn bè, cho dù ta kết nghĩa huynh muội với hắn, Hoàng thượng làm thịt bọn ta cũng không chạm đến ngươi!”

Sở Hạo cười tủm tỉm: “Cái bộ dạng vô lại quả nhiên lại lộ ra rồi, nàng đi gặp Sương Lăng thì biết. Vào thời điểm đó hắn có thể ra tay giúp nàng một phen, tất nhiên sẽ không giấu giếm nàng.”

Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, không rõ ý hắn là gì.

Sở Hạo thật sự nghiêm mặt, nói: “Đi gặp hắn đi.” Liếc nàng một cái, lại bổ sung: “Không được lâu quá, bằng không sẽ trừng phạt nàng.” (2)

(2) Nguyên văn ý bạn Hạo ở đây là “thị tẩm” 
chapter content



Diệp Ngưng Hoan muốn đá một cước lên mặt hắn!

Vẫn là Lạc Vãn Đình, tiểu đình sáu góc, suối chảy nhỏ giọt. Xung quanh là cây bạch quả và phong đỏ, đỏ rực vàng đậm, tà dương như máu, gió nhẹ dịu dàng. Diệp Ngưng Hoan xách váy, bất cần dáng vẻ một đường chạy như điên. Trong lòng nóng hổi, tim đập dữ dội, cứ như phong cảnh rực rỡ lúc này. Bất luận thế nào, có thể gặp Sương Lăng một lần cũng tốt.

Nàng nhìn thấy bóng dáng của hắn, đứng ở trong đình. Quan phục màu lam, đội mũ ô sa, thân như cây trúc dài, tư thái thong dong. Vẫn lạnh lùng nghiêm nghị giống như trước vậy, không nói cười tuỳ tiện, bộ dáng kia trong mắt Diệp Ngưng Hoan xem ra có vẻ tuấn lãng cao ngất nói không nên lời.

Sương Lăng nhìn thấy bóng dáng nàng chạy tới, khuôn mặt lạnh như băng lộ ra một chút da bị nẻ. Nàng nhảy nhót như chim yến, ánh sáng kia như che không được, thoáng chốc khóe miệng cong lên.

Thấy phía sau nàng cũng không có người đi theo, trái tim của hắn càng thêm sôi sục. Hắn nhảy ra khỏi đình, đưa tay hướng về phía nàng, nhưng lúc chỉ còn cách một bước, nàng dừng lại, toét miệng cười vô tâm vô phế, trợn tròn mắt nhìn hắn chằm chằm.

Bị cái bộ dạng kia của nàng làm cho sửng sốt một chút, hắn tiến lên giữ nàng lại, cắn răng: “Diệp Ngưng Hoan, coi như muội mạng lớn!”

Hắn nắm chặt tay nàng thăm dò mạch đập của nàng, động tác quan tâm này khiến trong lòng Diệp Ngưng Hoan ấm áp, đáy mắt có chút chua xót, nàng cười nói: “Không có việc gì, như vậy cũng tốt, về sau cũng bớt suy nghĩ lung tung.”

Sương Lăng im lặng một lát, hất mày thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây hàn độc không tái phát sao? Mạch tượng suông sẻ hơn nhiều.”

Nàng che đầu chỉ lo cười ngây ngô, nhìn hắn nói: “Đúng vậy, vẫn không tái phát. Bởi vì viên thuốc lần trước huynh cho ta thôi, thật sự rất hữu hiệu.”

Sương Lăng hơi kinh ngạc: “Thật hữu hiệu như vậy?”

Diệp Ngưng Hoan cười gật đầu liên tục: “Vui thật, chúng ta lại gặp mặt.”

Sương Lăng giữ chặt nàng: “Vương gia hắn…”

“Nhạc An Thọ vừa mới đến, nói chuyện bí mật với hắn một trận, hình như hắn muốn vào cung.” Diệp Ngưng Hoan khoát tay nói, “Aizzz, hiếm khi gặp một lần, nói cái gì vui vẻ thôi!”

Sương Lăng nhìn nàng, cơn sóng trong lòng nhấp nhô lên xuống. Sáng sớm hôm nay Phùng Đào đã vội vàng tới phủ gọi hắn vào đây, khi đến lại biết được Vương gia đang gặp Nhạc An Thọ. Thụy nương lại mang hắn tới nơi này, nói là có người muốn gặp hắn. Trong lòng hắn liền kinh hoàng một trận, mãi đến lúc nhìn thấy người thật, vẫn cảm thấy có chút không thể tin được.

Buông tay cho bọn họ gặp lại như vậy, lại không có một người theo đuôi, chẳng lẽ nói, Vương gia thật sự thay đổi chủ ý, muốn cho nàng… Lúc trước khi hắn cầu xin Vương gia, Vương gia rõ ràng lửa giận tận trời, thiếu chút nữa thì quất chết hắn mà!

Nghĩ như vậy, nhìn nét mặt Diệp Ngưng Hoan, Sương Lăng không khỏi mang theo vài phần mất tự nhiên, liền nới lỏng tay áo của nàng nghiêng đầu nói: “Ta biết, ta là hỏi muội hắn như thế nào mà cho muội tới gặp ta! Hắn không nói với muội cái gì sao?”

“Nói rồi.” Diệp Ngưng Hoan mắt nháy mắt không nhìn hắn chòng chọc, ánh mắt suồng sã kia khiến cho da mặt Sương Lăng bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.

“Muội… Muội nhìn cái gì?” Sương Lăng đột nhiên lắp bắp, đưa tay sờ sờ cằm.

“Ha ha.” Nàng quan sát quần áo của hắn, “Sự nghiệp thăng tiến, quan mấy phẩm?”

Bây giờ cũng hiểu ra lúc trước vì sao hắn bảo nàng tìm đường lui, hoá ra hắn là trinh thám lặn trong Vĩnh Thành Vương phủ. Hắn sớm biết Vĩnh Thành Vương không hề có lòng thần phục, sợ nàng bị liên luỵ, cho nên luôn khuyên nàng. Chỉ tiếc, bản thân hiểu ra quá muộn… Thấy hắn rất là vui sướng, nàng cũng cảm thấy chua chát.

Trước kia có thể không kiêng kỵ gì mà nói đùa với hắn, cho hắn kê đơn, gạt tiền của hắn trộm rượu của hắn, về sau, sợ là không còn cơ hội này nữa.

Sương Lăng nghẹn một cái, kéo tay phải của nàng qua, nhìn vết thương trên tay nàng, lướt qua như có như không, làm cho Diệp Ngưng Hoan có chút ngứa.

Một lát sau hắn lại trả lời: “Đình uý, lục phẩm.”

Nàng nở nụ cười: “Thật tốt.”

Hắn nhất thời không biết nói gì, buông tay nàng ra nói: “Xem muội bây giờ gầy như quỷ vậy.”

Nàng tiếp tục cười nói: “Ta lại không có Chúc cô nương săn sóc.”

Lúc này mà còn có tâm tư nói giỡn, Sương Lăng bất đắc dĩ, nhìn nàng nói: “Muội, về sau có bằng lòng đi theo ta không?” Hắn có hơi mất tự nhiên, dừng một chút còn nói: “Ý của ta là… Chúng ta…”

Diệp Ngưng Hoan phản ứng kịp, trợn tròn mắt nói: “Huynh thật muốn có quan hệ với ta sao, cùng nhau làm nhược điểm của Đông Lâm Vương giao cho Hoàng thượng? Thật muốn kết nghĩa anh em với ta? Ta không rõ, cho dù hai ta buộc chung lại thì giá trị lớn như vậy sao? Hoàng thượng có thể yên tâm cho hắn đi Yên Ninh sao?”

Sương Lăng cảm thấy máu huyết toàn thân thoáng chốc dừng lại, nhìn nét mặt của nàng trở nên cực kỳ cổ quái, sau một lúc lâu, hắn có chút không thể tin được mà hỏi: “Muội nói cái gì?”

Diệp Ngưng Hoan liên tục nói: “Hắn muốn đi Yên Ninh, huynh không biết sao? Hắn muốn đi tìm Vĩnh Thành Vương bỏ trốn, nhưng Hoàng thượng không muốn thả hắn đi. Hắn cố ý bày ra dáng vẻ thâm tình chân thành với ta cho Hoàng thượng coi, cầu Hoàng thượng giúp đỡ, cho ta một thân phận, vào một cái dinh thự ẩn náu chẳng hạn. Mấy thứ này ta đều đã thông suốt, nhưng hắn còn muốn buộc huynh vào. Rốt cuộc huynh có lai lịch gì?”

Sương Lăng thoáng chốc ngây dại. Dinh thự ẩn náu! Cái tên Sở Hạo kia, căn bản là muốn cột lấy nàng, ép sạch một giọt máu cuối cùng của nàng! Hắn kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt nổi lên nỗi đau và tức giận, Diệp Ngưng Hoan nhìn không hiểu.

Diệp Ngưng Hoan hoảng sợ, bước chân càng lui lại, cười gượng: “Không có việc gì, huynh không muốn nói cũng không sao, là ta có hơi xúc động.”

Sương Lăng đột nhiên tiến lên, nắm lấy vai nàng lắc mạnh, sắc mặt trở nên có chút dữ tợn: “Diệp Ngưng Hoan, muội đúng là ngu ngốc! Cần gì phải đáp ứng hắn tới gặp ta? Hắn là loại người nào, hắn làm sao có thể muốn muội làm…”

Nhìn thấy một chút đau đớn hiện lên trong mắt nàng, hắn đột nhiên ngừng lại, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta cũng không phải có ý đó.”

Diệp Ngưng Hoan xua tay: “Không sao không sao, ta đều hiểu được.”

Sương Lăng nhìn nàng, cắn răng: “Nếu biết, vì sao còn đáp ứng. Muội thật sự không sợ chết sao?”

Diệp Ngưng Hoan nói: “Đương nhiên sợ, nhưng không đáp ứng thì sẽ chết ngay lập tức, đáp ứng rồi còn có cái để trì hoãn. Từ lúc ta châm rượu cho Cố Tịnh Nam… Ta bây giờ không còn cách nào.”

Sương Lăng chán nản buông lỏng tay. Đúng vậy, vì sao hắn không nghĩ tới điểm này chứ? Kỳ thật, người vẫn suy nghĩ lung tung, nói chuyện không đâu là hắn!

Diệp Ngưng Hoan nhìn hắn: “Nhưng ta không muốn liên lụy huynh, mặc kệ huynh có lai lịch gì đều được.”

“Ta hiểu, lúc trước ta muốn giúp muội chạy trốn, muội không đổng ý.” Sương Lăng lộ ra vẻ bi thương, “Lúc ấy ta nên trực tiếp mang muội đi, quản mấy thứ kia làm gì? Là ta quá yếu đuối.”

“Không phải, huynh là người tốt, không nên bị ta liên lụy.” Diệp Ngưng Hoan nở nụ cười, “Ta ra đây chính là muốn gặp huynh.”

Nàng vỗ vỗ vai hắn, bộ dáng hào sảng: “Anh tuấn thật, quan phục này thật không tệ!”

Hắn kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu, như là muốn ôm nàng vào trong lòng vậy, đột nhiên xoa xoa tóc nàng: “Quên đi, ít nhất về sau muội còn có huynh đệ bên ngoài giúp đỡ. Dù sao sẽ không nhìn muội chết!”

Nàng không khỏi lui về phía sau mấy bước, cứ như bị hù doạ mà nhìn hắn, mí mắt hơi ẩm ướt: “Không…”