Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ

Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ - Chương 8: Ngày cưới




♥ • ♥ • ♥

Sau đêm giao thừa, Diệp Ngưng Hoan giấu mình trong phòng hơn mười ngày không dám ló đầu ra. Mượn lý do chân chưa lành, gia yến gì cũng không dám tụ tập nữa. Vừa sau giao thừa chính là Tết Nguyên Tiêu, trong phủ lại vội vàng chuẩn bị lễ mừng và tiệc rượu mừng Tết Nguyên Tiêu.

Theo lệ Cẩm Thái, mấy ngày này tôn thất phải làm nghi thức tế lễ, tôn thất trong kinh phải tế thái miếu theo thiên tử. Ở phiên thì phải theo nghi thức tế lễ của tổ tiên. Sở Hạo vừa về phiên, Đông Lâm Vương tiền nhiệm Sở Giang là ca ca của hắn. Hai người cùng vai phải lứa, không cần làm lễ tế tổ, chỉ cần làm đúng trình tự là được.

Sở Chính Việt ở Bắc Hải, phải đích thân chủ trì nghi thức tế lễ Bắc Hải. Con cháu của Tiên vương Sở Mi, nay hắn là con trưởng dòng chính, chẳng những phiên vụ Bắc Hải hắn nắm trong tay, chuyện gia tộc Sở Mi cũng do hắn quản. Chẳng qua hiện giờ hắn ở Úc Lâm, mấy chuyện đó cũng đều có người thay hắn xử lý.

Thừa dịp mấy ngày này, Sở Hạo và Sở Chính Việt dạo chơi khắp Úc Lâm một lần, hai người cùng vào cùng ra, càng thêm thân cận.

Sở Hạo tuy là chú nhưng lại nhỏ hơn Sở Chính Việt mấy tuổi. Hai người hợp nhau, thời gian nhàn hạ không dính líu đến quyền mưu, cùng nhau ở chung, phần cốt nhục thân tình kia lại thêm một phần thân thiết như anh em cùng thế hệ.

Ngày hôm đó Sở Hạo không xuất phủ, cùng Diệp Ngưng Hoan đến Thiên Cảnh Các chuẩn bị yến tiệc. Úc Lâm ở phía đông bắc, kiến trúc càng thiên về phong cách phương bắc. Hành phủ hình vuông, chia làm ba đường tiến vào sân trong. Thiên Cảnh Các nằm giữa con đường thứ hai, bị vây bởi nơi tiếp giáp giữa nội ngoại trạch. Lấy Thiên Cảnh Các làm trung tâm, xung quanh tất cả đều là sân đình hoa viên. Lầu chính Thiên Cảnh Các là do mười sáu cột trụ lớn khắc hoa dựng lên, một tầng không bố trí cửa đều là sảnh đường. Hai bên có đình lâu, một là Hiểu Phong, một là Dạ Vũ.

Diệp Ngưng Hoan chọn nơi này để bày tiệc, giữa lầu treo đủ loại hoa đăng, hoa đăng rực rỡ cả một tầng, tựa như chợ đèn hoa dân gian. Nàng cho người dọn dẹp đình lâu hai bên, một chỗ lấy làm nơi yến hội xong thì lui ra nghỉ ngơi, một chỗ lấy làm nơi cho nghỉ tạm.

Sở Hạo đứng trong nội đường, nhìn đủ loại hoa đăng trên giá rối nùi. Trong vườn hoa mai nở rộ, cỏ cũng phủ màu xanh ngát. Màu đỏ tươi và xanh biếc hòa lẫn dưới ánh mặt trời, rèm sa óng ánh, tới buổi tối chắc chắn sẽ muôn màu muôn vẻ rực rỡ huy hoàng.

Thụy nương cười nói: “Gần đây Vương phi lao lực quá, đi đứng không tiện cũng bôn ba ở bên trong. Bữa tiệc này ta cũng không nhúng tay vào, đều là theo ý nàng ấy mà chuẩn bị. Ngày mai điện hạ bày tiệc đãi Bắc Hải Vương ở đây, nhất định không thể không chu toàn.”

Diệp Ngưng Hoan có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: “Dù sao ta vẫn phải dưỡng thương, lần trước Thụy nương đã vất vả rồi, chẳng qua ta chỉ giúp đỡ một chút.”

Sở Hạo ôm Diệp Ngưng Hoan dậy, như là ôm đứa trẻ bê nàng lên khuỷu tay: “Đi, lên lầu nhìn xem đi.”

Sở Hạo cười nói: “Gần đây Chính Việt ở đây, ngược lại nàng lại đìu hiu. Ngày mai ta phải chủ trì nghi thức tế lễ, buổi trưa mới có thể trở về. Buổi tối chúng ta cùng nhau ngắm đèn uống rượu!”

Diệp Ngưng Hoan ôm cổ hắn nói: “Hắn là khách, lại là cháu chàng, chàng nên ở cùng hắn nhiều một chút. Ta muốn chàng hôm nay lại đây xem, một là nhìn xem liệu có cái gì muốn sửa, hai là muốn xin phép chàng trước, chân ta không tiện, ngày mai không bồi được, chàng đừng chê ta vô lễ coi khinh người khác.”

Nhìn nàng cười trong sáng, Sở Hạo cong khóe miệng không nói lời nào, con ngươi đen nhánh lộ ra chút kỳ quái. Diệp Ngưng Hoan bị hắn nhìn không được tự nhiên, nghiêng đầu nói: “Làm sao rồi? Phải rồi, ta còn có một chuyện muốn nói với chàng...”

Khuôn mặt căng thẳng bị Sở Hạo vân vê. Nàng vừa kêu đau vừa theo lực hắn quay đầu đi, giọng điệu lơ lớ: “Buông ra buông ra, da đều bị chàng kéo căng hết rồi, ai lại chọc giận chàng đấy hả?”

Sở Hạo nở nụ cười: “Gần đây sao hiền lành vậy? Ngay cả Thụy nương còn không cáo trạng, còn nói lời thay cho nàng?”

Diệp Ngưng Hoan chế giễu: “Vậy còn không tốt sao? Tương lai trở về Nguyên Đô, Thụy nương thành tâm phúc của ta. Nếu chàng ở bên ngoài không thành thật, ta đều có thể biết!”

“Ngốc à? Còn chưa huấn luyện được tâm phúc nào đứng đắn đã đến trêu chọc ta trước.” Hắn bật cười, xoa nhẹ trán nàng một phen, tâm tình cực tốt.

Sở Chính Việt từ trên gác xép Thiên Cảnh Các đi xuống, đi đến nửa đường lại nghe thấy hai người vui cười đùa giỡn trên cầu thang. Hắn liếc nhìn sang, thấy Sở Hạo ôm Diệp Ngưng Hoan trêu đùa với nàng.

Diệp Ngưng Hoan ôm cổ Sở Hạo cười nói tự nhiên, Sở Hạo nửa cong mắt, toàn thân đều thả lỏng. Bốn mắt nhìn nhau, tôn thêm trang sức chạm hoa, ánh mặt trời xuyên qua chói lọi, thật là một bức tranh động lòng người.

Sở Chính Việt thu bước chân, không đành lòng quấy rầy, chỉ là cơn ấm ức tích tụ trong lòng hơn mười ngày qua càng khó mà dãn ra. Hôm nay đến Thiên Cảnh Các là bởi vì nghe nha hoàn trong phủ nói, nơi này là Đông Lâm Vương phi đặc biệt chuẩn bị. Tiệc rượu ra vào thế nào, bố trí thay đổi ra sao, bày biện bên trong lầu, đồ ăn thức uống bao nhiêu thậm chí hình thức ca múa, đều do một tay Vương phi lo liệu.

Hôm rằm tháng giêng mời hắn, sau đó Sở Hạo còn muốn tiếp tục mở tiệc chiêu đãi ở đây rồi chạy tới bái lễ và lo liệu cúng tế thần công Đông Lâm. Diệp Ngưng Hoan vẫn luôn sắp xếp thỏa đáng, mọi thứ đều cân nhắc, rất là chu toàn.

Sở Chính Việt bởi vậy mới hào hứng, đi dạo qua bên này, không ngờ lại nghe thấy nàng và Sở Hạo xin nghỉ. Nếu thật sự là dòng họ đến nhiều quá, đương nhiên các khoản chiêu đãi đều có phân chia. Trước mắt thân thích chỉ có một mình hắn, bày tiệc lại thê lương. Dù là như vậy nàng vẫn chú ý, trước kia nàng cũng không như vậy, đều là từ sau đêm tiệc giao thừa mới vùng lên.

Người bên ngoài không biết duyên cớ, trong lòng hắn hiểu được. Chỉ vì mới sáng sớm, nàng bất ngờ mắc kẹt góc áo trên cái ghế dựa hắn ngủ. Hắn từng dùng tên ghim ống tay áo của nàng ở Vương phủ Nguyên Đô, cướp trâm cài của nàng, dùng danh tiết nàng để uy hiếp.

Từ đó nàng nhận định, hắn khinh bỉ nàng.

Ngày đó nét mặt quá rõ, nàng thất kinh, còn kinh hoảng hơn lúc gặp tai kiếp ở Bắc Vi. Không dám làm ầm lên, càng sợ bất kỳ ai tỉnh lại, trong đó cũng bao gồm hắn.

Nàng sợ hắn hiểu lầm, hiểu lầm nàng cố ý quấn góc áo để hãm hại hắn. Nói hắn mượn cơn say mà cợt nhả với thẩm thẩm, rửa sạch mối thù ở Nguyên Đô. Không, không phải sợ hắn hiểu lầm. Lúc ấy trong lòng nàng chỉ nghĩ là, nếu hắn tỉnh lại, nhất định sẽ cho rằng nàng muốn mượn việc này rửa hận. Bởi trong mắt hắn, nàng chính là họa thủy lấy sắc mê hoặc người khác, tất nhiên sẽ dám bất cần thể diện để trả thù hắn!

Hắn thừa nhận trước khi gặp nàng, là khinh bỉ nàng. Sau khi gặp nàng thì suy nghĩ này không còn tồn tại. Nhưng mà, hắn lại không có cơ hội làm sáng tỏ.

Diệp Ngưng Hoan ôm Sở Hạo, nói hết những lời chưa kịp nói: “Quả thật ta còn có một chuyện muốn nói với chàng, thời gian này ta ở trong phòng dưỡng thương, cũng trói buộc Trầm cô nương. Ngày mai là ngày hội Tết Nguyên Tiêu, để cho nàng ấy ở trong phòng với ta lại không tốt. Ta cho người sắp xếp lại lầu ba, đặc biệt bày một bàn tiệc đãi nàng ấy. Chàng ở bên dưới, nàng ấy ở bên trên, vừa không quấy rầy lại có thể bầu bạn. Chàng thấy có được không?”

Sở Hạo nhìn nàng, ánh nắng chiếu vào trên người trên mặt nàng, từng sợi tóc trên trán cũng phủ thêm một lớp vàng. Mái tóc mềm mại khiến tim hắn nhột tay cũng ngứa, hắn nhịn không được đưa một ngón tay cẩn thận bông đùa, miệng trêu chọc: “Nương tử đối nhân xử thế chu toàn như vậy, bản thân mình lại gò bó, vậy phải làm sao bây giờ?”

Bị động tác của hắn làm cho phì cười, nàng rụt cổ cầm lấy tay hắn: “Chàng đáp ứng không thế? Ta còn chưa dám nói với nàng ấy, nếu chàng đồng ý, đợi lúc trở về nói cho nàng ấy biết. Cũng khiến nàng ấy hưng phấn một chút!”

Sở Hạo cười nói: “Ta không chú trọng mấy việc này, Chính Việt cũng không phải người cứng nhắc. Huống hồ đây cũng ở bên ngoài, nàng không cần cảm thấy bó tay bó chân. Nếu bày tiệc trên lầu, nàng cứ đơn giản lại đây vui vẻ một chút, cần gì vất vả như vậy, cuối cùng tự mình ôm lấy buồn bực trong phòng không thú vị?”

Diệp Ngưng Hoan cọ cọ mặt lên tay hắn, vô lại như mèo vậy. Bọn họ là phu thê, ai có thể hiểu rõ hắn hơn nàng chứ?

Nàng thản nhiên nói: “Ta là vì niềm vui của chàng, hiếm khi Bắc Hải Vương và chàng hứng thú hợp nhau. Hắn là người thân nhất của chàng, cũng có thể là đồng minh quan trọng nhất của chàng. Quả thật như chàng nói, nếu có thể công tư vẹn cả đôi đường, bên trong quyền mưu cũng có chân tình, đó mới là cái đáng quý khó có nhất. Cho nên là vì niềm vui của chàng!”

Nàng nghiêm túc, lại nói: “Vì chàng vui, cho nên mới chịu cẩn thận hơn chút. Ta cũng không thèm để ý người bên ngoài nhìn thế nào, chỉ là cuối cùng cũng có chút băn khoăn về hắn. Bắc Hải Vương thân phận cao quý, tầm mắt đương nhiên cũng cao hơn chút. Chàng không để bụng, ta có thuận cọc mà leo cũng không tốt! Nếu trong lòng hắn không được tự nhiên, hoặc là ngay cả chàng cũng coi thường, đây chẳng phải vô nghĩa sao? Không thể giữ mặt mũi cho chàng cũng coi như xong, sao có thể lại kéo chàng xuống chứ?”

Mũi Sở Hạo có phần cay cay, xoay người nàng qua quở trách: “Nàng là trưởng bối của hắn, ánh mắt hắn có cao lên đến đỉnh đầu thì cũng không thể coi thường nàng. Ta đã dám thành thân với nàng thì mặc kệ người trong thiên hạ nhìn như thế nào? Còn nói bậy nói bạ như vậy nữa thì ta giận đấy!”

Diệp Ngưng Hoan cười rất tươi, nâng mặt hắn lên nói: “Trước mắt chân ta cũng không tiện, cứ lo dưỡng thương thôi. Trở về lại giương oai cũng giống thế. Đến lúc đó ta chơi cả ngày, cưỡi Băng ghế đi dạo.”

Hắn nhịn không được nói: “Vậy không được, cái tên Băng ghế này bỏ chủ vong nghĩa, ta không thể giữ nó lại. Ngày mai sẽ làm thịt hầm!”

“Đừng chứ.” Diệp Ngưng Hoan ôm hắn làm nũng, “Chàng là phu quân tốt của ta, trong thiên hạ chỉ có chàng đối xử tốt với ta nhất. Hơn nữa, Băng ghế là món quà sinh nhật đầu tiên chàng tặng cho ta, có rất nhiều ý nghĩa nha!”

Bị nàng chọc cười, Sở Hạo ôm lấy nàng tiếp tục bước lên, thuận miệng hỏi: “Nàng sắp xếp cho Trầm Nhã Ngôn ở lầu ba, lầu hai định làm gì vậy?”

Sở Chính Việt thấy hai người tới gần thì vội vàng lui lại mấy bước trên bậc thềm lầu ba, trong lòng càng có chút tư vị có lỗi. Hiện giờ lúc Diệp Ngưng Hoan và Sở Hạo nói tới hắn thì từng câu đều Bắc Hải Vương, nhưng không bằng trước kia.

Trước kia khi quan hệ giữa hắn và Sở Hạo không thân, nàng không mảy may quan tâm hắn khinh bỉ thế nào, há mồm cháu ngậm miệng Sở Chính Việt, dướng như hắn khinh bỉ nàng liền khinh bỉ lại gấp mười lần! Nay hắn và Sở Hạo thân cận, nàng không thể không quan tâm. Mặc dù trong lòng có tức giận và thành kiến thì chung quy sẽ vì Sở Hạo mà thay đổi. Cái gọi là phu thê thông tâm, chú ý mọi bề, cũng chính là ý này chăng?

Sở Hạo đi lên lầu hai, nơi này đã sớm dọn dẹp xong, chỉ bày tấm bình phong chạm khắc, chiếc tủ, ghế lớn dựa vào cửa sổ, bàn trà. Quay về phía thang lầu là cửa sổ rộng mở, có thể nhìn thấy phong cảnh trong vườn.

Diệp Ngưng Hoan cười hí hửng: “Trầm cô nương có thể ở đây uống trà, xem đèn đấy. Nếu Bắc Hải Vương cũng lên đây thì có thể cùng nhau uống trà, xem đèn... Nơi này thông thoáng, vừa giữ thể diện cho Trầm cô nương, lại có thể nhận tâm ý của hắn, tốt đấy chứ? Đến lúc đó chàng có mắt nhìn thì đừng có bắt Bắc Hải Vương uống rượu không dứt nha!”

Sở Hạo trêu chọc: “Ta nói thử, còn có tâm làm ông tơ sao? Bản thân bọn họ không để bụng, nàng đi theo chọc ghẹo cái gì?”

Sở Chính Việt ở trên lầu trợn mắt nhìn thẳng, vô cùng hối hận đứng ở góc tường nghe lén, lại nghe ra mấy chuyện uyên ương như vậy. Chỉ là trước mắt hắn muốn đi ra ngoài cũng không dễ, đành phải dựa vào hai đầu thang lầu mà thoát khốn.

Diệp Ngưng Hoan tới gần Sở Hạo, cười nói: “Ta biết chàng cũng đã nhìn ra. Trầm cô nương khó được phần tình cảm này, chỉ là lần này ta ở trong phòng, nàng ấy có hảo tâm giúp đỡ đến mức không thấy mặt. Chàng xem, hôm đó đêm giao thừa nàng rất vui, Tết Nguyên Tiêu đương nhiên cũng không thể để cho nàng bị đè nén quá chứ? Đợi nàng ấy trở về Bắc Hải, chỉ sợ lại không có cơ hội như vậy.”

Mấy ngày nay nói chút chuyện phiếm với Trầm Nhã Ngôn, biết được mấy năm nay mỗi khi tới ngày Tết, Sở Chính Việt bận rộn hơn gấp mười lần so với ngày thường, mời rượu các nhà náo nhiệt hết cả tháng. Đừng nói đón giao thừa, ngắm đèn Nguyên Tiêu với hắn, cho dù muốn gặp mặt một lần cũng không thể. Diệp Ngưng Hoan thổn thức trong lòng thay cho nàng ta, trước mắt có cơ hội nên rất muốn giúp chuyện này.

Sở Hạo cũng có chút cảm khái, ôm nàng đi đến bên cửa sổ, rõ ràng có ghế dựa nhưng không nỡ buông tay, hắn nhìn phong cảnh xung quanh, nói: “Mấy năm nay Chính Việt vẫn chưa lấy vợ, Trầm Nhã Ngôn phỏng chừng trong lòng sớm đã cân nhắc.”

Diệp Ngưng Hoan hơi sững sờ, Sở Chính Việt hai mươi bảy tuổi chưa lập gia thất, trước kia cảm thấy có thể là sợ cưới Vương phi sinh con trai, lúc mời phong Thế tử phải đưa Thế tử lên kinh. Nhưng sau này khi bản thân trải qua đại hôn với Sở Hạo, nàng mới hiểu thứ Sở Chính Việt kiêng dè thật ra cũng không phải là cái này, mà là lễ cưới của bản thân.

Lúc Sở Hạo đại hôn thì triều đình phái Nam Phong Vương Sở Nguyên đại diện cho tôn thất chấp lễ với Sở Hạo. Mặc dù Sở Nguyên và Sở Hạo ngang hàng, là Lục ca của hắn. Nhưng Sở Nguyên là tôn thất trung niên còn sống và là tôn thất mang bối phận cao nhất, hơn nữa đảm nhận chức Nam Phong Vương, vị trí ngang với Sở Hạo. Trừ Nam Phong Vương dẫn đầu bá quan ra, Hoàng thượng lại phái quan viên các bộ Tông Đường, Lễ, Nghi về phiên lo liệu, ước chừng ầm ĩ hết hai tháng.

Sở Chính Việt cũng là Tứ Phương Vương, nếu hắn đại hôn chỉ sợ cũng là quy chế này. Hắn há có thể cho phép triều đình phái quan viên tới Bắc Hải lâu như vậy? Nếu thế chẳng biết bị triều đình mượn việc này làm ra bao nhiêu tác phẩm. Vậy hắn không phải đại hôn, quả thật là ngất chết luôn (*).

(*) Câu này tác giả chơi chữ, 2 từ “đại hôn” 大婚 và 大昏 đồng âm, nhưng “hôn” của大昏 thì mang nghĩa hôn mê, bất tỉnh.

Sở Chính Việt có thể cáo bệnh không đi, có thể xua đuổi quan viên Giám Hành Viện Bắc Hải. Những thứ này hắn đều có thể tìm ra lý do chính đáng, Hoàng thượng có tức giận cũng không biết xử hắn thế nào. Chỉ có hôn lễ này, hắn không thể không lấy lễ nghi tổ tiên tổ chức. Nếu hắn từ chối thì chẳng khác nào bản thân phủ nhận mình là tôn thất Sở thị. Vậy cái chức Bắc Hải Vương này của hắn về sau thế nào?

Diệp Ngưng Hoan nghĩ kỹ rồi nói: “Không thể cưới chính phi, chỉ có thể nạp trắc phi thôi. Nếu sợ trắc phi cũng phải có lễ tiết tương ứng thì còn có thể nạp làm đồng để phu nhân chứ nhỉ? Ta thấy Trầm cô nương cũng không phải là người nhìn không ra, nhất định muốn so đo danh phận.”

Sở Hạo nói: “Gần đây ta nói chuyện phiếm với hắn, nghe ý của hắn cũng không có ý định nạp tiểu thiếp. Trong vương phủ hắn cứ như được gột rửa, người nào cũng không có!”

Diệp Ngưng Hoan trợn tròn mắt, nửa há miệng: “Thật ư? Hắn không phải còn có mấy đứa con trai đó sao?”

Sở Hạo nói: “Đó là cháu, bên ngoài đồn là con trai. Kỳ thật là do thứ huynh hắn sinh ra. Hắn không thê không thiếp cũng không có con cái, thật sự là người cô đơn!”

Đôi mắt Diệp Ngưng Hoan càng tròn xoe, nàng cứng họng sau một lúc, đột nhiên bắt lấy tay áo Sở Hạo, như là bản thân cũng bị dọa sợ rồi: “Hắn, hắn... Hắn không phải bị như thế kia đi?”

“Như thế nào?” Thấy bộ dáng quái gở của nàng, Sở Hạo không hiểu ra sao.

Diệp Ngưng Hoan thốt lên: “Đoạn tụ! Long dương... Ối!”

Sở Hạo cũng mở to mắt, hắn chưa kịp phản ứng, đột nhiên trên lầu truyền tới một tiếng ầm. Hai người bị hù vội quay đầu, nhìn thấy Sở Chính Việt lăn từ trên lầu xuống.

Sở Hạo phản ứng nhanh, vội vàng thả Diệp Ngưng Hoan lên ghế, nhảy mấy bước tiến lên kéo lấy hắn. Mắt cá chân Sở Chính Việt truyền đến đau đớn, kỳ thật đây là thứ yếu, chủ yếu tâm lý bị bóp mạnh một cái, mặt đều xanh trắng. Sở Hạo lôi kéo hắn, sắc mặt cũng có chút quỷ dị. Hai người cứng đờ tại chỗ nhìn nhau, bầu không khí lúng túng vô cùng.

Một tên nghe lén góc tường bị hiện nguyên hình, một tên nói bậy với vợ bị bắt quả tang!

Diệp Ngưng Hoan ngồi trên ghế, nghiêng đầu dốc sức nhìn ra phía ngoài, cổ sắp bị bẻ gãy rồi, mặt nóng có thể luộc được trứng gà. Thật chết người đó, bây giờ hắn chẳng những khinh bỉ nàng, phỏng chừng còn hận nàng!

Sở Chính Việt đau chân ở Thiên Cảnh Các, để đám người hầu nâng trở về Khung Quang Viện nơi hắn ở. Còn Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan cũng rất thẹn thùng mà cùng trở về, cũng kêu đại phu đến xem.

Khung Quang Viện ở con đường phía tây bên ngoài đình, cách Thiên Cảnh Các không xa. Lư Thụ Lẫm ở tại viện phía tây của Khung Quang Viện, thuận tiện phụ trách công tác bảo an cho Khung Quang Viện. Sở Chính Việt đi bộ ra ngoài, nhưng lại bị đau chân được người ta nâng trở về. Bộ mặt cả kinh của gã làm râu cũng muốn rơi xuống, biểu cảm kia còn khoa trương hơn việc săn thú bị mèo cào. Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan cũng đều đi theo, gã ngượng ngùng tiến lên hỏi, chỉ buồn bực suy nghĩ nguyên nhân đến nát óc.

Từ lúc trở về sắc mặt Sở Chính Việt xanh mét, Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan đi theo, hắn không tiện nổi giận đánh người, nhưng trong lòng thì rất muốn giết người. Mất hết mặt mũi! Thật là mất hết! Từ lúc năm tuổi chưa từng bị trẹo chân, càng miễn bàn đến chuyện lăn từ trên lầu xuống! Quan trọng nhất là, hắn phải giải thích chuyện mình nghe lén ở góc tường thế nào?

Sắc mặt Sở Hạo cũng tái xanh, hắn và Diệp Ngưng Hoan bốn mắt giao nhau không biết dùng bao nhiêu khẩu hiệu. Lén nói nhảm thì thôi, còn nói chuyện của Sở Chính Việt, xui xẻo nhất là còn nói hắn đoạn tụ? Lần này phải giải thích thế nào?

Sau khi đại phu xem qua, Sở Hạo đuổi hết người hầu ra, hai người ở trong phòng hết sức yên lặng, trong lòng xoay chuyển trăm ngàn lần đều không biết nên mở đầu như thế nào. Diệp Ngưng Hoan ở bên ngoài sảnh, trong lòng càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thỉnh thoảng duỗi cổ nhìn vào trong. Chỉ thấy bên trong im lặng chết người, lại nghe không được hai người đang nói cái gì.

Nàng thật là hối hận, hết lần này tới lần khác nói như vậy. Sở Chính Việt trời sinh yêu mị, Sở Hạo lại nói hắn trong nhà như được gột rửa. Nàng không phải nghĩ nhiều sao? Xong đời rồi, thật là xong đời rồi!

Trầm Nhã Ngôn vội vàng dẫn thị nữ A Ninh lại đây nghe ngóng, thấy Diệp Ngưng Hoan đang ngồi bên ngoài thì biết ngay Sở Hạo ở bên trong. Nàng ta chạy nhanh tới hành lễ, khẽ giọng hỏi: “Ta nghe nói điện hạ ngã từ trên lầu xuống? Có nghiêm trọng không?”

Diệp Ngưng Hoan càng thêm ngượng ngùng, lắc đầu nói: “Không nghiêm trọng đâu, chỉ là đau chân. Cô đừng lo lắng, Đông Lâm Vương ở bên trong rồi! Cô ngồi trước đi?”

Trầm Nhã Ngôn hơi kề cà, nói: “Như thế thì tốt rồi.”

Hai người lại ngồi trong sảnh đợi. Sở Hạo đi ra, Trầm Nhã Ngôn đứng dậy hành lễ với hắn, hắn hất cằm nói: “Chính Việt ở bên trong, cô đi xem một chút đi?”

Trầm Nhã Ngôn chỉ mong có thể, cúi người dẫn A Ninh đi vào. Lúc này Sở Hạo mới kéo Diệp Ngưng Hoan nói: “Đừng lo lắng, chẳng qua hắn chỉ trẹo chân một chút, ngày mai là không sao rồi.”

Diệp Ngưng Hoan lo sợ bất an dõi mắt nhìn vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi: “Trên chân thì không sao, chỉ sợ trong lòng khó chịu không ít.”

“Ta giải thích với hắn, chẳng qua là hai người nói chuyện tào lao không có gì là thật cả. Hắn cũng chưa đến nỗi!” Đây cũng là lần đầu Sở Hạo đụng phải chuyện xấu hổ này, nên đành lắc đầu nói, “Hắn cũng nói, cũng không phải cố tình nghe lén. Trước đó hắn ở bên trên, thấy chúng ta đi lên thì không tiện chào hỏi.”

Lúc ấy Sở Hạo ôm nàng đi lên, hắn tất nhiên không tiện đi ra tiếp đón. Vừa nghĩ như thế, quả thật là bọn họ không đúng chiếm đa số. Diệp Ngưng Hoan hơi áy náy, mấy ngày qua làm đủ chuyện thế này. Thoáng cái trở nên đui mù, lần này làm mất mặt Sở Chính Việt biết bao nhiêu.

Diệp Ngưng Hoan nói: “Là ta lắm mồm, gây ra những chuyện này. Ta đi nói với hắn được chứ?”

Sở Hạo hiểu được ý của nàng, lần này nàng như vậy, chẳng phải vì hắn sao? Hắn nhận thức được, cho nên thường xuyên dẫn Sở Chính Việt ra ngoài, chỉ là không nghĩ rằng nàng ở nhà cũng không được tự nhiên. Trước đó chống giữ lâu như vậy, lúc này lại nói toàn mấy chuyện đâu đâu, quả thật là không đáng. Nhưng để Diệp Ngưng Hoan cúi đầu xuống, hắn lại không nỡ. Hắn lắc đầu: “Không cần, ta giải thích rồi, hắn nhạy cảm quá ta cũng không có biện pháp.”

Diệp Ngưng Hoan nói: “Ta không đi, hắn chỉ cảm thấy chàng đang bao che khuyết điểm. Chàng ở bên ngoài chờ ta, tránh cho chàng ở bên cạnh, hắn ngại thể diện của chàng lại khó mà nói, không xả được cơn tức này!”

Sở Hạo nhìn nàng, Diệp Ngưng Hoan kéo tay hắn cười: “Chàng yên tâm, ta có cúi đầu thế nào cũng là trưởng bối, sẽ không vượt quá giới hạn. Chàng an tâm ở đây uống chén trà, chốc nữa ta trở về!”

Sở Hạo cong khóe miệng, chậm rãi buông lỏng tay. Thấy nàng đi vào trong phòng, bóng lưng mỏng manh gầy yếu, khiến cho hắn đau lòng. Làm sao không hiểu được tâm sự của nàng? Thứ nàng kiêng kỵ, chính là xuất thân của nàng. Nàng có thể phớt lờ ánh mắt người trong thiên hạ, lại không qua được cửa ải bản thân! Là hắn kiên quyết muốn đặt nàng lên vị trí này, thỏa mãn mong muốn của hắn, thành công cột nàng vào bên người, lại thành cái bọc và gánh nặng của nàng. Từ nay về sau lúc nào nàng cũng phải nhớ đến hắn, không phụ tình cảm của hắn.

Nếu thành toàn thì sẽ đau lòng bất an. Nếu không thành toàn, chỉ càng khiến nàng thêm khó xử.

Trầm Nhã Ngôn dẫn A Ninh đi ra ngoài, sắc mặt có chút thảm đạm, thấy Diệp Ngưng Hoan tiến vào thì vội vàng lại đỡ nàng vào.

Sở Chính Việt tựa vào đầu giường mà sững sờ, chén trà ném trên thảm trải sàn, vết trà thấm đầy đất. Diệp Ngưng Hoan nhìn thấy, trong lòng biết hắn tức giận, chỉ sợ là đã hắt hết lên người Trầm Nhã Ngôn. Nhưng mà nơi này trong ngoài ngăn cách với sảnh và phòng ngoài, mới vừa rồi bọn họ ở bên ngoài cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì. Trong lòng nàng rất không dễ chịu, đành chậm rãi tiến lên muốn nói chuyện.

Sở Chính Việt không nhịn được mà mở mắt: “Sao muội còn chưa đi, không phải...”

Nhìn thấy Diệp Ngưng Hoan được Trầm Nhã Ngôn nâng đỡ, nét mặt hắn biến đổi, hừ giọng nói: “Ngay cả thẩm thẩm một mình tiến vào thúc thúc cũng yên tâm?”

Trầm Nhã Ngôn có chút bất an, thấp giọng khuyên: “Trong lòng điện hạ đúng là không thoải mái, nhưng...”

Diệp Ngưng Hoan vỗ về tay nàng ta: “Ta có vài câu muốn nói, Trầm cô nương có thể ra ngoài một chút hay không?”

Trầm Nhã Ngôn hơi sửng sốt, không chỉ có nàng ta, ngay cả Sở Chính Việt cũng sửng sốt. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, vẫy tay ra hiệu cho Trầm Nhã Ngôn đi ra ngoài, cười mỉa mai: “Thẩm thẩm lo lắng cho thể diện của thúc thúc nhất, nay còn lớn gan vào phòng ngủ của ta, không sợ ta càng miệt thị sao?”

Nàng cắn cắn môi, nửa chống gậy đứng dưới bậc cạnh giường, cúi đầu nói: “Xin lỗi mà, hôm nay là ta bịa chuyện, ngươi đừng để trong lòng.”

Sở Chính Việt nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc thì rũ mắt: “Lúc này cô xin lỗi ta, chẳng qua là sợ ta bởi vậy mà ghen ghét thúc thúc. Chỉ sợ trong lòng cô, ta vẫn là một tên đoạn tụ!”

Diệp Ngưng Hoan nhìn hắn, bỗng nhiên thăm dò: “Ngươi thật sự không phải?”

Sở Chính Việt trừng nàng nói không nên lời, da mặt căng lên phát tím, nét mặt kia hận không thể cắn chết nàng. Diệp Ngưng Hoan vội ngậm miệng, từ kẽ miệng bật lên mấy từ: “Xin lỗi, ta sai rồi. Thật sự sai rồi!”

Nhìn cái dáng vẻ kia của nàng, Sở Chính Việt tức giận không được mà còn hết sức buồn bực, quay đầu không để ý tới nàng: “Đừng giả mù sa mưa ở chỗ này, cút đi!”

Diệp Ngưng Hoan cứng đờ, ủ rũ cúi đầu xoay người muốn đi. Sở Chính Việt nói xong lại có chút hối hận, vừa định gọi nàng lại thì thấy nàng cũng dừng lại, quay đầu nói: “Mấy ngày nay, ta cố gắng không cản trở tầm nhìn của ngươi. Hôm nay đúng là không biết ngươi ở nơi đó, cho rằng không có người bên ngoài mới nói bậy với thúc thúc ngươi vài câu, không biết sao lại nói tới gia sự của ngươi...”

Thấy Sở Chính Việt không ngắt lời nàng, nàng cúi đầu nói tiếp: “Ta thấy ngươi rất tốt, lại không có thê thiếp, mới có thể nghĩ nhảm nói bậy. Trước mặt thúc thúc ngươi miệng mới không có chừng mực, tuyệt đối sẽ không đi xung quanh nói bậy... Thúc thúc ngươi thường ngày cũng không phải người như vậy, bất quá là ta sinh sự... Còn có, sáng sớm mùng một hôm đó, ta thật là không cẩn thận mới bị kẹt váy... Nhưng cho dù nói như thế nào, ta chạy đi đắp thảm cho ngươi chính là không tôn trọng trước, ngươi tức giận cũng phải. Nếu ngươi thật sự cảm thấy khó chịu, ngày mai ta trở về Nguyên Đô, ngươi ở đây cũng có thể...”

Sở Chính Việt sửng sốt nhìn nàng: “Cô trở về, thúc thúc không phải sẽ giận ta sao?”

Diệp Ngưng Hoan vội vàng vẫy tay: “Không đâu, đương nhiên ta sẽ tìm lấy cớ, sẽ không đổ lên đầu ngươi. Ta đều nghĩ xong rồi, chỉ nói...”

“Dừng lại đi!” Sở Chính Việt đột nhiên ngắt lời, rũ đầu nhìn chằm chằm tấm thảm lông mà xuất thần, “Ta từng xem thường cô, nhưng đó là trước khi gặp cô, sau không còn nữa. Huống hồ, thứ ta xem thường cũng không phải là xuất thân của cô, mà là phương thức thượng vị... Là trong lòng ta có vướng mắc, không có quan hệ gì với cô. Cô không cần suy nghĩ lung tung, cho rằng ta là người thiển cận buông thả như vậy.”

Nàng ngẩn người ngớ ra, như là không thể tin được. Hắn hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi bật thêm mấy lời: “Trước kia ta thế nào cô đều không để ý, bây giờ thấy ta hòa hợp với Thập Cửu thúc cô lại quan tâm, cuối cùng vẫn sợ xuất thân của cô gây trở ngại cho hắn. Diệp Ngưng Hoan, cô quá coi thường bản thân rồi, rõ ràng là xứng đôi.”

Cả người nàng cứng đờ, đôi mắt mở to nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi nói lại lần nữa xem.”

Nhìn nét mặt chờ mong nghiêm túc của nàng, hắn cong khóe miệng, nghiêm mặt nói: “Cô rất xứng.”

Diệp Ngưng Hoan cắn môi, trên mặt đỏ ửng, sương mù trong mắt dần tan. Nàng nghĩ tới rất nhiều loại phản ứng của hắn, khinh thường mỉa mai châm chọc chỉ trích, lại không hề nghĩ rằng, từ trong miệng hắn có thể phun ra đáp án như vậy.

Một đáp án nàng rất muốn, không, là đáp án vô cùng mong muốn. Hắn là tôn thất, được tôn thất như hắn thừa nhận, với nàng mà nói quan trọng cỡ nào!

Hắn nói, nàng rất xứng! Xứng đôi với Sở Hạo, xứng với thân phận Đông Lâm Vương phi.

Nàng cay chóp mũi, vội thấp đầu dụi mắt, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi, ta cho rằng...”

Sở Chính Việt nói: “Cô cho rằng thì chỉ là cô cho rằng mà thôi, như ta cho rằng cũng thường thường chưa chắc là thật.”

Diệp Ngưng Hoan nói: “Ta hiểu được ý của ngươi. Kỳ thật ngươi không nạp thiếp, là sợ có người như ta vậy. Cứ không an phận, một lòng muốn leo lên trên. Cho nên...”

“Ta nói, đây chẳng qua là ta cho rằng. Cũng không phải mọi người đều như nhau.” Mắt hắn long lanh sóng nước, nở một nụ cười khẽ, vô cùng quyến rũ, “Tóm lại không phải giả là được.”

Diệp Ngưng Hoan cũng cười, cảm kích gật gật đầu: “Cám ơn! Ta đi đây, ngươi cứ nghỉ ngơi. Quên tất cả chuyện ngày hôm nay đi nhé? Ngày mai uống mấy chén với thúc thúc ngươi là được.”

Hắn giật mình, hỏi: “Ngày mai vẫn không đến sao? Nếu cô không ở đấy, thúc thúc cũng không có lòng uống rượu.”

Diệp Ngưng Hoan nghiêm túc nói: “Nếu ngươi thật không ngại, vậy thì đi.”

Sở Chính Việt đưa tay ra mời, bỗng nhiên tâm tình tốt lên, chuyện mất mặt mới vừa rồi cũng tan đi hơn nửa. Hắn thản nhiên nói: “Đương nhiên không ngại, lúc này cũng không có thúc thúc ở bên, ta nói dối với cô để làm gì?”

Diệp Ngưng Hoan nói: “Vậy ta đi đây, giao lại cho Trầm cô nương.”

Nghe nàng đề cập đến Nhã Ngôn, Sở Chính Việt chợt nghĩ đến một chuyện. Thấy nàng quay người muốn đi, hắn vội vàng gọi nàng lại: “Cô đợi đã! Đừng có kết uyên ương bậy bạ, Nhã Ngôn và ta không phải như cô nghĩ.”

Diệp Ngưng Hoan nháy mắt: “A? Nếu ngươi không phải... Không phải, ý ta là, nếu ngươi đối đãi với Trầm cô nương tốt như vậy, nàng ấy cũng đối xử với ngươi rất tốt. Hai người các ngươi chẳng phải là có tình ý sao? Tuy rằng ngươi không muốn nạp thiếp, nhưng trước mắt không thể cưới vợ, Nhã Ngôn lại không phải người không an phận, nếu đã có tình cần gì còn làm lỡ người ta?”

Sở Chính Việt vừa muốn nói chuyện thì Sở Hạo rảo bước tiến vào. Hiển nhiên ở bên ngoài đợi nóng lòng quá, sợ Diệp Ngưng Hoan chịu thiệt. Thấy sắc mặt hai người vẫn bình thường, không chỉ bình thường mà còn dịu đi rất nhiều, Sở Hạo hơi yên tâm. Hắn giữ chặt Diệp Ngưng Hoan, hỏi: “Sao lâu vậy?”

Sở Chính Việt cười: “Thúc thúc còn sợ ta ức hiếp thẩm thẩm sao?”

Gần đây hắn chung sống với Sở Hạo rất tốt, nói chuyện cũng không hề câu nệ. Sở Hạo nhướng mày: “Đương nhiên là ngươi nổi cáu, còn bất kể nàng là ai chứ?”

Sở Chính Việt nói: “Có nóng nảy thế nào đi nữa cũng không dám bốc hỏa với thẩm thẩm. Huống hồ thúc thúc đã chịu để thẩm thẩm vào nhận sai, đưa tai to mặt lớn như thế lại đây, há có thể không biết điều?”

Diệp Ngưng Hoan thấy hai người đảo qua phía trước thì xấu hổ, cũng yên tâm nói: “Mới vừa rồi nói đến Trầm cô nương, hắn không nhận đâu, chỉ nói là ta nghĩ nhiều rồi.”

Sở Chính Việt nói: “Đương nhiên là cô nghĩ nhiều rồi, ta và Nhã Ngôn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như huynh muội. Muội ấy đối xử với ta tốt, là bởi vì năm đó ta xử lý cái tên Lộ Trực vô liêm sỉ kia nên muội ấy tạ ơn ta. Ta đối xử với muội ấy tốt, đó là bởi vì phụ thân muội ấy Trầm Khánh Súc có ơn cứu mạng ta, tỷ phu muội ấy Lư Thụ Lẫm lại là lão sư vỡ lòng của ta. May mà cô không nói với muội ấy, bằng không muội ấy sốt ruột, ta cũng không chịu nổi.”

Nghe hắn nói đầu đuôi như vậy, Diệp Ngưng Hoan cũng có chút hàm hồ. Sở Hạo kéo ghế lại đây cho nàng ngồi xuống, chuyển hướng nói với Sở Chính Việt: “Cũng không thể trách nàng ấy nghĩ nhiều, ta cũng giống vậy.”

Sở Chính Việt vuốt lông mày, bất đắc dĩ nói: “Xem ra chuyện của ta và Nhã Ngôn thật sự phải nói rõ một chút.” Hắn dừng một chút, muốn lấy trà ra uống, lại phát hiện cái chén đã bị hắn ném dưới đất.

Diệp Ngưng Hoan mắt sắc, vội gọi người. Đông Anh lên tiếng trả lời tiến vào, cười tủm tỉm tự mình xách bình trà. Thấy là người bên cạnh Diệp Ngưng Hoan, Sở Chính Việt có phần bất ngờ.

Sở Hạo cười cười: “Hôm nay là ta và thẩm thẩm ngươi gây ra. Dù sao cũng không để người khác nói lung tung, vừa rồi lúc đi vào ta tạm sai hết người trong viện này đi hết. Nếu ngươi muốn gì thì phân phó người của thẩm thẩm ngươi là được. Chốc nữa đợi chúng ta đi rồi, lại gọi người tiến vào!”

Sở Chính Việt yên lòng, cười nói: “Thúc thúc có tâm.”

Đông Anh thay Sở Chính Việt châm trà, lại bưng một phần thức ăn hầm nói: “Trầm cô nương mượn phòng bếp ở đây làm, muốn nô tì đưa vào cho điện hạ dùng.”

Đông Anh nói xong xoay người đi, cũng đóng cửa lại, chỉ một mình canh giữ bên ngoài.

Diệp Ngưng Hoan nhìn món ăn trên bàn, nói: “Vừa rồi ngươi trút hết cơn giận lên đầu nàng ấy, nàng ấy chẳng những không buồn mà còn đi làm đồ bổ cho ngươi, nhìn kiểu gì cũng không giống như là chỉ vì ân huệ lúc trước?”

Sở Chính Việt lắc đầu, uống ngụm trà rồi nói: “Mấy năm nay, không biết Nhã Ngôn đã bàn qua bao nhiêu hôn sự, đều bất thành. Đừng nói trong nhà muội ấy bận tâm thay muội ấy, ngay cả ta cũng không biết góp mặt vào bao nhiêu. Muội ấy không thèm nhìn lấy một tên.”

Sở Hạo liếc hắn, cười giễu: “Nhìn ngươi chứ gì! Giả ngốc gì thế?”

Diệp Ngưng Hoan ở phía sau liên tục gật đầu phụ họa, Sở Chính Việt bất đắc dĩ: “Ta không dám cưới vợ, sợ triều đình mượn việc này kiếm chuyện với ta. Vương phi không thể có, trắc phi, đồng để, chỉ cần là thứ vị ghi trong sổ tôn thất ta đều không định nạp. Nàng ấy xem trọng ta làm gì? Tính vào phủ làm thị thiếp bí mật sao? Chẳng qua bởi vì năm đó Lộ Trực ầm ĩ dữ quá, trong lòng sinh kiêng dè. Từ đó thần hồn nát thần tính, chỉ thấy nam nhân trong thiên hạ đều không được dựa vào. Khúc mắc này khó hiểu, cả đời nàng ấy cũng không ra khỏi khuê phòng.”

Diệp Ngưng Hoan tò mò: “Lộ Trực?”

Sở Chính Việt nói: “Là cái gã mà gia đình lúc muội ấy mười ba tuổi, ca ca của muội ấy hứa cho muội ấy. Khi đó Tiên vương vẫn còn sống, Lộ Trực là đốc úy Nam Khâu, rất được Tiên vương ngưỡng mộ. Trầm gia ở Bắc Hải tuy cao sang nhưng vì Trầm Khánh Súc mất sớm mà suy dần. Ca ca của muội ấy vì bảo vệ gia nghiệp mà muốn liên hợp với cường nhân, hứa muội ấy cho Lộ gia. Lộ Trực khi đó hơn ba mươi, trước đó có hai người vợ chết rồi, ai nấy đều nói hắn khắc thê.”

Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan cũng có hơi bất ngờ, Sở Chính Việt nói: “Mối hôn sự này, đừng nói Nhã Ngôn không chịu, tỷ tỷ muội ấy cũng không nghe theo. Ầm ĩ đến mức không còn cách nào, Nhã Ngôn từ trong nhà chuyển tới ở Lư gia. Lộ Trực ỷ vào Tiên vương ngưỡng mộ, hơn nữa lúc ấy Lư Thụ Lẫm lại đang chinh chiến bên ngoài chưa về, vợ hắn lại đang có thai. Lộ Trực liền hai lần ba lượt chạy đến Lư gia gây ồn ào, chỉ nói Nhã Ngôn đã ký kết với hắn, nhất định phải thành hôn. Còn nói Lư gia giấu vợ của hắn, là muốn cho Lư Thụ Lẫm làm thiếp, cáo trạng lên Tiên vương. Tiên vương kêu ba nhà qua hỏi rõ tình huống, sau khi biết được thì bắt Lư gia trả người. Nhã Ngôn sợ tới mức lúc thì muốn cắt tóc xuất gia, lúc thì lại muốn cắt cổ. Ta nhìn không được, khi đó lại còn trẻ trung sung sức nên mang theo mấy người, xử lý thay muội ấy.”

Diệp Ngưng Hoan hỏi: “Xử lý thế nào?”

Sở Hạo đoán, cười: “Lộ Trực mà chết, đương nhiên vạn sự đều yên.”

Diệp Ngưng Hoan nửa há miệng: “Ngươi lại giết hắn?”

Sở Chính Việt tựa vào giường nói: “Bằng không thì làm thế nào? Hắn đã ầm ĩ như vậy, không chết thì muốn Nhã Ngôn chết sao?”

Sở Hạo nói: “Chỉ là ngươi vừa nói Lộ Trực được Nhị ca tin mù quáng, nhất định là có quyền thế. Huống hồ ta nghe nói, Nhị ca đối đãi cấp dưới rất nồng hậu, ngươi tuy là con trai của Nhị ca, nhưng mà...”

Trong mắt Sở Chính Việt xẹt qua một chút lạnh lẽo sợ hãi, hắn thở dài một hơi: “Thúc thúc nói không sai, đại ca ta làm Thế tử ở kinh thành xa xôi. Ta cũng không có trách nhiệm thừa nhận sản nghiệp, từ nhỏ cũng không được Tiên vương coi trọng mấy. Lộ Trực vừa chết, Lộ gia không chịu ngừng. Tiên vương liền muốn ta đền mạng cho Lộ Trực.”

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Sở Chính Việt cười lạnh: “Tóm lại ta không chết được, nhảy vào trong quân doanh luyện được một thân da thô thế này. Sau sự việc này, Nhã Ngôn đối xử với ta cực tốt. Cũng không tính là coi trọng cái gì, chẳng qua là ta từng giúp muội ấy mà thôi.”

Diệp Ngưng Hoan nói: “Trong mắt của ta, từ đó nàng ấy đã cất giấu cội rễ tình cảm với ngươi.”

Sở Chính Việt nói: “Ta lại không nghĩ như vậy, nếu thật sự có tâm thì đã sớm nói với ta. Cần gì đợi đến hôm nay? Bản thân muội ấy khúc mắc khó hiểu, làm sao ủy thác cả đời?”

Diệp Ngưng Hoan thầm thở dài, cách nghĩ của nam nhân và nữ nhân quả thật kém nhau rất xa. Hắn cắn chết cũng nói Nhã Ngôn là bởi vì chuyện lúc trước không thể quên. Nhưng theo nàng, rõ ràng chính là bởi vì trước đây hắn liều lĩnh cứu người, mới có thể giành được tâm hồn thiếu nữ!

Nhã Ngôn tình sâu như thế, đời này tất nhiên không thể giao phó cho người khác. Nàng ta là một cô gái, sao có thể mở miệng nói việc này? Hắn lại cứ không lĩnh ngộ được!

Nàng suy nghĩ, thầm bấm Sở Hạo một cái. Sở Hạo vẫn còn xuất thần, bị nàng bấm một cái thì chuyển sang cầm lấy tay nàng nói: “Chính Việt, ta chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi cưới Nhã Ngôn, có bằng lòng hay không?”

Sở Chính Việt hơi giật mình, dư quang khóe mắt quét về phía Diệp Ngưng Hoan ngồi nghiêng phía sau Sở Hạo, nở một nụ cười nhẹ khó hiểu: “Ta không may mắn được như thúc thúc, có được một tri kỷ. Đã không có thì cưới ai đều như nhau. Nhã Ngôn và ta có mười mấy năm tình cảm, nếu muội ấy có thể bỏ khúc mắc xuống, ta cũng không ngại cho muội ấy nơi dưỡng già.”

Sở Hạo nói: “Có lời này là đủ rồi! Bây giờ ngươi kéo dài không lập gia đình cũng không phải lâu dài. Không bằng dùng cái có sẵn, nạp Nhã Ngôn làm trắc phi. Trắc phi không giống chính phi, lễ chế giảm hơn phân nửa. Ta làm thúc thúc có thể làm chủ lo liệu cho ngươi, triều đình sẽ không sai quá nhiều lễ quan đến tổ chức, trắc phi được hưởng quyền thuận vị tiến dần lên, không làm trái quy định tổ tông. Sau này nếu nàng ấy sinh con trai, ngươi lại nâng đỡ nàng ấy lên làm phi, con trai cũng có thể danh chính ngôn thuận. Vẹn cả đôi đường!”

Cẩm Thái có quy chế chính – thứ nghiêm khắc, hơn nữa có quy chế thê thiếp tương ứng. Hoàng thượng là thiên tử cửu ngũ chí tôn, đương nhiên được hưởng đặc quyền hơn hẳn người trong thiên hạ. Trong cung Hoàng đế từ Hoàng hậu, cho tới Sung thị cấp chín đều được ghi vào Tông Đường, nhưng tiến vị từng tầng. Nếu không bị hoạch tội, sau khi chết vào lăng mộ phi tần của hoàng thất, từ Tần vị trở lên càng dễ vào tông miếu hoàng thất.

Điều kiện lựa chọn người kế vị Hoàng đế tương đối rộng rãi, là có chính lập chính, không có chính thì lập trưởng. Cho dù Hoàng thượng có tâm lập thứ lập ấu, tuy bị ngăn cản cũng chưa chắc là không làm được, nội cung tranh đấu hết sức thảm thiết, cũng là bởi vậy mà ra.

Bên dưới thiên tử, là Tứ Phương Vương tôn quý nhất Cẩm Thái, cũng thuộc giai cấp đỉnh cao có đặc quyền. Nội trạch Tứ Phương Vương phẩm cấp thê thiếp có danh phận lại gần một phần ba thiên tử. Có một phi, một trắc phi, hai vị đồng để phu nhân tổng cộng ba cấp bốn người. Bốn người này có thể được ghi tên vào Tông Đường, nhà mẹ phải có thân phận thân thích với hoàng thân. Ngoại trừ bốn người này ra thì đều là thị thiếp bí mật, không danh không phận không vào Tông Đường hơn nữa bất kể nhân số.

Nhờ trượng phu được hưởng đặc quyền, do đó thê thiếp trong Vương phủ cũng có quyền lợi tiến vị. Chẳng qua khác với nội cung thiên tử, chỉ có thể tiến vị một lần. Trắc phi có thể tiến vị làm chính phi, đồng để có thể tiến vị làm trắc phi, nhưng không thể phù chính làm chính phi. Thị thiếp cũng có thể lên làm đồng để, cũng dừng ở đây. Nếu trong nhà chính phi, trắc phi đều không có, đồng để chỉ có thể làm trắc phi, chính phi cần cưới người khác.

Lựa chọn người thừa kế Tứ Phương Vương eo hẹp hơn nhiều so với Hoàng đế, chỉ có con trai chính, trắc phi sinh ra mới được hưởng quyền kế thừa. Hơn nữa điều kiện tiên quyết để con trai trắc phi được chọn là chính phi không có con trai. Hai là, trắc phi cũng không phải là do đồng để cất nhắc đi lên. Nếu chính phi có con trai, cho dù là tên ngốc tàn phế, con trai trắc phi cũng tuyệt đối không có khả năng trở thành Thế tử.

Bên dưới Tứ Phương Vương, Lục Thành Vương thậm chí Quận Vương danh sách thê thiếp có nhân số ít hơn. Lại xuống tới quan hệ thông gia với hoàng thất, thần tử, danh sách thê thiếp có nhân số ít hơn nữa.

Tới cấp bình dân, là không cho phép có vợ lẽ, có tiền đi nữa cũng chỉ có thể làm thiếp. Thiếp thất không thể phù chính, nhà mẹ thiếp thất không được tính là gia quyến. Con trai của thiếp thất có thể được chia sản nghiệp, nhưng không thể kế thừa tổ nghiệp. Bản thân thiếp thất sinh không có chủ quản, chết không có miếu. Nếu một khi tra ra vi phạm, chẳng những tịch thu sản nghiệp mà còn truy tội.

Triều đình quy định quy chế trưởng - thứ nghiêm khắc như thế, không chỉ bởi vì Cẩm Triều là đại quốc nghi lễ, càng bởi vì quy chế phong đất phong hầu. Quyền lực phiên vương quá lớn, giảm bớt phạm vi người thừa kế là một trong những phương thức cản tay hữu hiệu, cũng chính là cái gọi là lấy lễ trị quốc.

Lúc Sở Hạo cưới Diệp Ngưng Hoan, trước tiên chính là xóa bỏ vị trí đồng để của nàng, lại đón dâu đám khác. Bằng không Diệp Ngưng Hoan tuyệt đối không có khả năng phù chính làm phi. Mặc dù như thế, việc này vẫn làm trái tông chế. Hoàng thượng có truy cứu thì Sở Hạo vẫn chịu tội như thường.

Cũng là bởi vậy, Diệp Ngưng Hoan mới hết sức kinh hãi lúc Sở Hạo thành hôn, mới có thể đặc biệt cẩn thận sau khi quan hệ giữa Sở Hạo và Sở Chính Việt được cải thiện, sợ một ngày nào đó Sở Hạo bởi vì nàng mà nảy mầm tai vạ.

Nghe Sở Hạo nói như vậy, Sở Chính Việt có chút sững sờ.

Sở Hạo nói: “Đề nghị này của ta ngươi có thể ngẫm lại, trước mắt cũng không cần sốt ruột. Là ta cảm thấy, Trầm Nhã Ngôn chung quy cùng ngươi lớn lên, hiểu rõ tính tình của ngươi, tốt hơn nhiều so với người không quen thuộc bên cạnh. Tuy rằng ngươi cảm thấy nàng ấy là bởi vì vướng mắc mối hôn sự phiền lòng kia để lại, nhưng nghĩ lại nếu là lời của ngươi, nàng ấy không hẳn không đồng ý.”

Sở Chính Việt định thần lại, mỉm cười nói: “Thúc thúc có ý tốt, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Diệp Ngưng Hoan mừng thầm, liên tục bóp tay Sở Hạo tỏ vẻ khen ngợi. Nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, Sở Chính Việt cũng chỉ làm như không thấy. Ba người lại hàn huyên một lát, Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan ngồi dậy cáo từ. Chân Sở Chính Việt không ổn, cũng không tiện đưa tiễn, lại thấy Sở Hạo vừa vòng qua tấm bình phong đã chộp lấy Diệp Ngưng Hoan, rất là khẩn trương.

Sở Chính Việt hiện giờ có chút hoảng hốt. Lời hắn nói vừa rồi là thật lòng, hắn không được may mắn như Sở Hạo có thể gặp được tri kỷ, một khi đã như vậy, cưới ai thì đều như nhau.