Trong nhà hàng tư nhân cách đó vài cây số, Chu Nham bị các lãnh đạo của bệnh viện vây quanh đi vào một căn phòng bao.
Đều là trưởng bối, lại là đồng nghiệp, mọi người đều cười rôm rả bắt đầu trò chuyện, rượu trắng cứ hết ly này tới ly khác rót vào bụng. Anh rất ít khi uống rượu, thế nên uống được một lúc đã chịu không nổi.
Trái lại không muốn nôn, chỉ là rất chóng mặt, rất buồn ngủ.
Sau khi gửi một tin nhắn cho Tiểu Uông Bân, anh bèn nghiêng đầu dựa trên sofa nghỉ ngơi.
Chủ nhiệm Mộng đau lòng cậu thanh niên trẻ, tìm phục vụ thuê cho anh một căn phòng khác, đưa anh vào trong nằm một lúc trước.
“Bọn họ ấy à, thường ngày đều không dám chuốc rượu ba cậu, hôm nay bắt được cậu coi như là bắt được cơ hội, mau lên lầu trên nghỉ ngơi cho tỉnh rượu đi.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Mộng.”
Chu Nham uống say vào lại thích cười, anh đưa tay ôm trán, sau đầu choáng váng, nói mấy câu khách sáo rồi được người phục vụ dẫn đi.
Thanh niên cao một mét tám mấy lúc say như một đứa con nít vậy, chủ nhiệm Mộng nở nụ cười từ ái, dặn dò người phục vụ trông coi cẩn thận rồi quay lại phòng bao.
Lên đến căn phòng trên lầu, chân Chu Nham đứng không vững, ngã ngồi vào ghế bánh, phục vụ chạy đến nói vài câu gì đó, anh vịn vào tay cầm nhưng lại nghe không rõ, nên dứt khoát kêu phục vụ ra ngoài.
Trong phòng không bật đèn, anh tháo kính ra, nhắm mắt ngồi đó, khắp người nóng bừng bừng.
Anh cau mày tháo cà vạt rồi tiện tay ném đi, thậm chí còn cởi áo sơ mi ném ra ngoài.
Yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống, xương quai xanh và vai của người đàn ông hơi phập phồng.
Cơ ngực và cơ bụng gần như hoàn hảo đang dần lên men trong bầu không khí vô cùng căng thẳng, đầy cám dỗ chết người.
Đôi chân dài thả lỏng, bộ âu phục được cắt may vừa vặn khó có thể che giấu được hơi thở đầy sự nam tính độc đoán trên người anh.
Lúc này, anh vừa tiết chế vừa nguy hiểm.
Có người nào đó lắc eo chậm rãi từ sau lưng anh đi ra, chấm một giọt nước trà trong ly nước ở trên bàn rồi điểm lên ngực anh.
“Ai!”
Chu Nham phất tay đánh trúng không khí.
Người đó dẫm đôi chân trần đi tới trước mặt anh, anh không thể nhìn thấy người trước mặt, nhưng anh cũng biết người kia là phụ nữ, mùi
nước hoa lưu lại mạnh mẽ bao quanh anh, khiến anh phải nhắm mắt nhíu mày.
“Tôi không cần bất kì phục vụ nào cả, mời cô ra ngoài!” Anh khàn giọng cảnh cáo đối phương.
Mộng Viên bị sự lạnh nhạt trong ngữ khí của anh dọa cho không dám bước lên, cô ta đi chân trần, bước vòng xung quanh anh, có thể dễ dàng nhận thấy sự khác lạ giữa hai chân của người đàn ông.
Chỉ uống chút rượu thôi mà, không ngờ bên dưới lại cứng nhanh như thế, bình thường chắc anh ít khi giải tỏa bản thân lắm nhỉ.
Thắt lưng màu đen đặc trưng che đi đường nhân ngư, cô ta nhìn không được rõ lắm, thế nên không nhịn được nuốt nước bọt.
Thấy anh thực sự chóng mặt tới khó chịu, bèn mở miệng thăm dò: “Tôi không phải phục vụ, là anh vào nhầm phòng tôi, trông anh có vẻ khỏ chịu, có cần... tôi giúp anh một chút không?”
“Không cần...Tôi đi ngay.” Chu Nham choáng váng đến mức chỉ nghe được vài chữ, cố gắng nắm lấy tay cầm đứng dậy, nhưng ngay sau đó lại ngã xuống ghế.
“Ấy! Anh không cần đi, tôi không trách anh.”
Anh nhắm mắt, những ngón tay trắng bệch dùng sức ấn vào thái dương, Uông Bân đáng chết tại sao lại chưa tới.
Cơ thể vừa nặng vừa chóng mặt, bên tai cũng đang muốn bốc hỏa, mỗi lời anh nói đều giống như thở ra từ mũi vậy.
“Vậy phiền cô... đi ra ngoài trước, đừng quấy rầy tôi.” “Nhưng tôi thấy anh...”
“Cút đi!” Anh hết kiên nhẫn, lật bàn trà bên cạnh lên, chiếc ly vỡ tan tành.
Mộng Viên bị thủy tinh quẹt chân bị thương, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, khó coi vô cùng.
Cô ta cắn môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn Chu Nham, ánh mắt rơi vào cánh tay đang nắm chặt của người đàn ông, động mạch ở dưới da nhảy nhót không ngừng, thể lực chênh lệch xa, cô ta bị dáng vẻ lạnh như băng của anh dọa tới bất giác run rẩy.
Anh tức giận rồi, nếu lỡ làm tổn thương cô ta, vậy thì cô ta sẽ lợi bất cập hại.
Mộng Viên cứng đờ đứng trong một phút, cuối cùng lắc đầu ngao ngán rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Chu Nham tựa lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
Khi anh không kìm được và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Uông Bân đẩy cửa thở hổn hển chạy vào.
“Có chuyện gì vậy?”
…
Một tuần sau, vào buổi trưa, tấm thảm tập yoga mới của Vu Nhiễm được chuyển đến, cô đến bưu điện chuyển phát nhanh ở cổng trường để lấy thì lại lần nữa gặp Chu Nham.
“Thầy Chu.” “Ừm.”
Như mọi khi, anh gật đầu với cô, lịch sự và thân thiện. Vội vội vàng vàng, cô đi vào, anh đi ra.
Tâm trạng của Vu Nhiễm đột nhiên chuyển từ vui mừng sang thất vọng, cô buồn bã quét mã, lúc đi ra ngoài phát hiện Chu Nham vẫn chưa đi.
—hết chương 6—