Sau khi Cố Thất Thất đi, tâm trạng Vu Nhiễm vẫn rất sa sút, cô muốn gọi điện thoại cho Chu Nham, lại lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.
Mặc kệ giữa Chu Nham và người phụ nữ kia từng có quan hệ như thế nào, hiện tại hẳn là đều đã qua rồi, cô cũng không rõ mình đang chua xót cái gì nữa.
Về phần con mèo kia, Vu Nhiễm trước đây không nghĩ nhiều lắm, bây giờ khi nhìn lại nó, cô đã không còn xúc động muốn chạm vào nó nữa, hơn nữa nó vẫn luôn bài xích cô.
Chu Nham hình như rất thích mèo, liệu có phải trước kia bọn họ cùng nhau nuôi nó không?
Cô không muốn suy nghĩ lung tung nữa.
Hơn bốn giờ chiều, Chu Nham gọi điện thoại cho cô, Vu Nhiễm không nghe máy.
Cô lại ghé đầu vào bàn làm việc trong phòng sách ngủ thiếp đi, dường như mỗi lần có chuyện gì phát sầu đều khiến cô miên man suy nghĩ rồi ngủ quên, tạm thời gọi tình trạng này là mệt tim.
Lúc tỉnh lại, cô giật mình toát mồ hôi lạnh trên trán...Cô mơ thấy con mèo chết, là bị cô đẩy ngã từ trên ban công xuống.
Giấc mơ này không tốt! Vu Nhiễm rửa mặt xong cố ý chạy xuống dưới lầu liếc nhìn con mèo trên giá, nó vốn nằm rất thoải mái, sau khi bị cô làm giật mình lại quay đầu trừng mắt liếc cô một cái.
Vu Nhiễm: “...” Không phải nó cũng vừa nằm mơ giống như cô đấy chứ!
Vu Nhiễm quyết định sau này nên cách nó xa một chút, cô đọc trong một số tiểu thuyết kinh dị có đề cập qua, nếu mèo mang thù thì sẽ trả thù người.
Lần nữa trở lại phòng làm việc, điện thoại di động trên bàn vừa tắt đèn. Ở nhà nên cô ấy thường để chế độ rung.
Bỏ lỡ cuộc gọi của Chu Nham, cô lật lại lịch sử cuộc gọi mới phát hiện anh đã gọi hai cuộc, đang chuẩn bị gọi lại thì anh lại gọi tới.
“Nhiễm Nhiễm, sao em không nhận điện thoại?” Trong giọng nói của anh mang theo chút sốt ruột.
“Em... em đang ngủ.”
Bên kia nghe rất yên tĩnh, hẳn là đang ở trong phòng nghỉ, Vu Nhiễm sờ sờ mũi, giọng nói mềm mại còn có chút ủy khuất, “Anh xong việc rồi à? Có phải sắp về rồi không?”
“Vẫn chưa xong nữa, sớm biết vậy anh đã mang em theo, đêm nay khả năng phải ở lại bên này, sáng mai có phóng viên tới phỏng vấn.”
Buổi sáng lúc anh rời đi, Vu Nhiễm ngủ bất tỉnh nhân sự, biết đêm qua cô mệt mỏi nên Chu Nham không nỡ đánh thức cô dậy, để lại một tờ giấy rồi rời đi.
“Thế à, vậy được rồi.”
Vu Nhiễm muốn nói với anh chuyện thư ký Cố đến nhà, lại nghe thấy bên kia điện thoại có người gõ cửa đi vào cùng anh thảo luận công việc.
“Anh làm việc trước đi, em cúp máy đây.”
Giọng nói của cô nghe không đúng lắm, Chu Nham bất giác nhíu mày, anh ra dấu tay với người đi vào, xoay người đi tới bên cửa sổ.
“Nhiễm Nhiễm...”
“Bíp bíp...”
Chu Nham: “...” Sao lại cúp máy nhanh như vậy?
Vu Nhiễm thở dài, cũng may cô cúp máy nhanh, nếu cô thật sự nói chuyện này trong điện thoại, hẳn không phải hai ba lời là có thể nói rõ ràng, làm chậm trễ công việc của anh không nói, còn có thể khiến anh phân tâm.
Với tính tình hơi nhỏ nhen của mình, cô nhất định sẽ nhịn không được chất vấn chuyện con mèo, lúc đó sẽ là giọng điệu gì nhỉ, lỡ như sự thật làm cho cô khó có thể tiếp nhận, chắc là cô sẽ bật khóc mất, như vậy chỉ hại anh lo lắng, ảnh hưởng đến công việc của anh thì làm sao bây giờ?
Vu Nhiễm nằm tê liệt trên thảm, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, nhớ tới những lời Cố Thất Thất nói lúc gần đi.
“Nghe nói hai người sắp đính hôn, có thể mời tôi tham dự không?”
Làm sao mà cô ta có thể vừa cười vừa vênh váo hung hăng nói ra một câu như vậy nhỉ? Cảm giác kia không giống như đang chúc phúc, ngược lại giống như muốn cướp người với cô vậy.
Vu Nhiễm sửng sốt một lát, sau khi phục hồi tinh thần cũng không muốn yếu thế nữa.
“Câu này cô nên hỏi thầy Chu thì hơn, anh ấy là người quen cũ của cô, tôi không phải.”
“Cũng đúng.” Xem ra còn có chút đầu óc, cô ta còn tưởng rằng cô chỉ là một bình hoa di động, Cố Thất Thất vuốt ve lông mèo trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh cao ốc bên ngoài cửa sổ, nhớ lại nói:
“Từ thời đi học anh ấy đã là bạch nguyệt quang của vô số nữ sinh, bây giờ làm giáo viên rồi vẫn hút gái như thế. Không ngờ lại chơi trò ‘tình thầy trò’, hẳn là rất kích thích, đúng không?”
Câu nói cuối cùng cô ta nhìn Vu Nhiễm nói, ánh mắt rất không khách khí lướt qua người cô, giống như đang cố ý khiêu khích dáng người của cô vậy.
Vu Nhiễm không thấp hơn cô ta, nhưng cô đang đi dép lê, còn người ta thì đang giẫm lên giày cao gót, hơn nữa khí chất của người phụ nữ
trưởng thành trên người đối phương rất dễ dàng áp đảo cô.
Dung mạo khí chất của cô đương nhiên đẹp mắt hơn Cố Thất Thất rất nhiều, chẳng qua cô vẫn còn là sinh viên đại học, không vô tình vuốt tóc tạo dáng như người ta hai bảy hai tám tuổi, lại càng không dùng ánh mắt để chèn ép người khác.
Vu Nhiễm cuối cùng vẫn bị tức giận đến đen mặt, cô nghĩ mãi mà không rõ, cô lại không quen thư ký Cố, tại sao cô ta phải khi dễ người khác như vậy!
Nhất định là bởi vì Chu Nham, chẳng lẽ bọn họ đã ngủ qua, nếu không làm sao cô ta biết rất kích thích?
Thật sự khó hiểu!
Hai người phụ nữ đều có suy nghĩ và lý giải riêng, đồng thời cũng nhìn đối phương không vừa mắt.
Sau khi tuyên chiến, đối phương nghênh ngang rời đi, Vu Nhiễm nhíu mày xoay người, bốp một tiếng đóng cửa lại.
Bữa cơm chiều gọi đồ ăn bên ngoài, Vu Nhiễm khẩu vị không tốt tùy tiện nuốt vài miếng, cảm giác có chút ghê tởm bèn ném đi không ăn nữa.
Khó trách có người gặp phải vấn đề tình cảm đều sẽ chạy đi uống rượu giải sầu, cô hiện tại cũng rất muốn uống say đến bất tỉnh nhân sự, đem hết thảy phiền não ném ra sau đầu, chờ tỉnh ngủ lại để toàn bộ cho Chu Nham đến xử lý.
Sau khi màn đêm buông xuống, cảm xúc của con người cũng sẽ trở nên cảm tính và yếu ớt hơn, Vu Nhiễm không có từ nào để hình dung cảm nhận của cô đêm nay.
Ở một mình quả thực rất khó chịu, cô nghĩ hay là hẹn Vạn Vân cùng đi xem phim buổi tối? Vẫn là quên đi, cô ta là trợ lý của Chu Nham, hẳn là đã cùng anh đi công tác rồi.
Trước kia đều là cô và Chu Nham, hoặc là có Vạn Vân và Uông Bân cùng nhau xem, đêm nay có thể chỉ có một mình cô, đang lướt app dự định đặt vé, lại nghĩ bụng hay là vào vòng bạn bè vớt một người đi xem cùng, nếu một mình đi thì thật đáng thương...
Mở Wechat ra, bản tin đầu tiên chính là Mộng Viên vừa đăng.
Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của Mộng Viên, sao cô lại quên mất chuyện này chứ.
Sau khi ở chung với Chu Nham, Mộng Viện cũng dần xa lạ với cô.
Vu Nhiễm có chút áy náy, cô gửi cho Mộng Viên một bao lì xì lớn, còn gửi kèm một câu chúc phúc.
Ảnh đại diện của Mộng Viên nhấp nháy:
“Sinh nhật vui vẻ cái gì chứ, có tầm thường quá không? Chị đây không cần tiền lì xì của cậu, nếu còn xem tớ là người bạn cùng phòng, vậy thì ra ngoài đi chơi một bữa đi!”
Bữa tiệc sinh nhật của Mộng Viên tổ chức ở nơi vui chơi lớn nhất thành phố Hâm Hải, sau khi Vu Nhiễm đến thì được người giữ cửa dẫn vào, lại đi theo nhân viên phục vụ vòng đông vòng tây mới đi tới phòng bao ồn ào nhất cũng lớn nhất kia.
Vừa mở cửa ra, tiếng vang vọng cộng thêm tiếng nhạc rock nổ tung bên tai, trước mắt đều là nam nữ lắc đầu rung đùi, âm thanh đinh tai nhức óc, ánh đèn xanh đỏ và những ly rượu nhảy nhót trên tay.
Vu Nhiễm bịt lỗ tai quét mắt nhìn hai vòng mới thấy đóa hoa hồng đêm được mọi người vây quanh ở giữa sân khấu —— Mộng Viên.
Mộng Viên cũng nhìn thấy cô, một tay vẫy bộ móng tay đính kim cương, một tay khác ra hiệu kêu cô qua đó.
Xung quanh có nhiều cái đầu đang di chuyển không ngừng, Vu Nhiễm căn bản không chen vào được, cô lúng túng qua lại bên cạnh vài bước, đột nhiên có bạn của Mộng Viên từ bên trong chen ra kéo cô vào.
Tận cùng bên trong là các cô gái thỏ ngực nở mông to, bọn họ đang ủng hộ cáo đen Mộng Viên lên ngôi, bám lấy cô ta vẫy đuôi cầu xin sự thương xót, hết sờ ngực rồi lại sờ vào chân để quyến rũ.
Họ đang cosplay nhà hát!
“Can đảm đấy! Không ngờ cậu dám tới thật, thế nào, chơi vui không?”
Ngồi trên đài cao, Mộng Viện nắm lấy đầu ngón tay cô, kéo cô ngồi lên tay vịn của ngai vàng.
Phía dưới tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, có mấy người đàn ông mặc quần da màu đen, trước ngực chỉ buộc dây lưng áo gi-lê xoay người lăn lên bàn, một đường lăn thẳng tới bên chân các cô.
Mộng Viên hút một ngụm thuốc lá trong tay, cúi đầu phun lên mặt một người trong đó, dùng viên kim cương nhỏ trên móng tay gõ gõ chiếc chuông đen giữa cổ người nọ.
“Mang đến cho người phụ nữ xinh đẹp này một ly ‘Tối nay không về’.”
—hết chương 30—