Tay của cô rất linh hoạt, một bàn tay nắm phía trên, một bàn tay còn lại nắm phía dưới, miễn cưỡng lắm mới nắm hơn được nửa vòng.
Chưa từng ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy, cô bắt chước một số động tác thử vuốt lên vuốt xuống.
Đây thật đúng là một công việc mệt mỏi, sao đến cả cô cũng có phản ứng luôn rồi, bầu ngực bắt đầu sưng tròn đứng thẳng, theo động tác trong tay cô lần lượt đụng vào cơ bụng rắn chắc gợi cảm của người đàn ông, vừa kích thích vừa tê dại.
Cô thở hổn hển, lòng bàn tay đã sắp đổ mồ hôi, vật nam tính đang nắm trong tay cũng ngày càng thô cứng.
Vu Nhiễm chẳng mấy chốc đã cảm thấy mỏi tay cực kỳ, cô miệng lưỡi khô khốc vừa định dừng lại thì đã bị bàn tay to của Chu Nham vươn tới nắm chặt, anh khống chế hai tay của cô, đẩy nhanh động tác.
Tốc độ tay của anh nhanh đến mức cô theo không kịp, chỉ có thể tê dại mặc cho anh khống chế.
Gần đến mức có thể nhìn thấy gân mạch máu nhô lên phía trên, cũng có thể ngửi được mùi hương đặc trưng của dòng tinh d*ch kia, trong mắt cô như có ánh sáng nhảy nhót, nó thật sự trông rất sắc tình, nguy hiểm mà tràn ngập hấp dẫn.
Quy đ*u dần dần ướt át, cùng với xu thế sắp có thứ gì muốn trào ra, rất kinh người, Vu Nhiễm khẽ liếm môi, cảm giác vô cùng khát, không biết nghĩ thế nào mà cô đột nhiên cúi đầu hôn lên đường nhân ngư phập phồng bất định của anh, muốn trấn an động mạch phía dưới một chút.
“... Có phải sắp bắn rồi không?”
“Phải...nắm chặt nó... đừng buông tay.. ”
Nhưng anh đột nhiên dừng lại. “Ơ?”
“...Anh quên mất, như vậy sẽ bắn vào mặt em đấy.. Em xuống trước đi
đã...Ngoan...nằm lên gối đầu đi. ”
Từ trong tiếng thở dốc của anh, Vu Nhiễm có thể cảm giác được tình huống có bao nhiêu gấp gáp, bởi vì giọng nói hổn hển của anh đã trêu chọc đến cô...
Không dám chậm trễ thêm một giây, Vu Nhiễm luống cuống tay chân bò xuống, nhanh chóng ngoan ngoãn nằm xuống gối chờ.
“Mèo con thật ngoan ngoãn.”
Chu Nham khẽ cười, cúi người hôn cô nồng nhiệt.
Anh dùng một tay hoạt động vật dưới thân, một cánh tay khác chống ở bên cạnh cô, nghiêng đầu tiến lên ngậm lấy nước miếng ngọt ngào của cô rồi dùng sức hôn sâu.
Âm thanh nuốt nước bọt quyến rũ chết người của anh vang lên bên tai Vu Nhiễm, cô túm lấy bả vai anh, theo bản năng duỗi chân cọ anh.
“Nhiễm Nhiễm, vén áo lên.”
Ngực của cô căng phồng, chen chúc trong bộ đồ ngủ cotton co dãn cực tốt rõ ràng đang có xu hướng nổ tung.
Đồ lót cùng quần an toàn trên đùi là một bộ, cho nên có chút bó sát người, kiểu dáng là kiểu nửa ngực, dễ dàng phô diễn dáng người, cũng có thể làm cho anh liếc mắt một cái đã nhìn ra đỉnh mai hồng mềm mại kia đã dựng thẳng.
Trên mặt Vu Nhiễm đỏ bừng, bầu ngực to tròn từ từ nảy ra dưới lòng bàn tay, vừa lắc lư hai cái đã bị anh ngậm vào miệng mút vang thành tiếng.
Cô thở dốc một tiếng, nhịn không được kẹp chặt hai chân, ưỡn ngực nâng cao đầu ti để cho anh ngậm càng sâu vào miệng.
Không bỏ sót bên nào, anh thay phiên liếm mút cả hai bên bầu ngực.
Nụ hồng căng cứng bị anh dùng đầu lưỡi điên cuồng chơi đùa, sau đó lại dùng cả thân lưỡi.
Vu Nhiễm nắm chặt ga giường, ngẩng mặt thở dốc.
Một chất lỏng không biết tên trào ra giữa hai chân, cô đạt sảng khoái đến mức ‘vỡ đê’......
Chu Nham cũng bắn vào chân cô...
……
Rất nhanh đã đến tuần thi cử, Vu Nhiễm lần này ôn tập rất vững chắc, mấy ngày sau đó phát huy vượt xa bình thường, hoàn mỹ kết thúc.
Học kỳ sau sẽ là năm thứ ba.
Thi xong cả người nhẹ nhàng, Vu Nhiễm vừa đi vừa nhảy nhót đến tìm Chu Nham, còn chưa tới phòng làm việc của anh đã thấy anh gửi tin nhắn tới, nói cô thi không tệ, tiến bộ rất lớn, lọt top 20 không thành vấn đề.
Vu Nhiễm vui mừng đến mức nhảy lên chộp lấy một chiếc lá ven đường, làn váy dịu dàng theo đó tung ra thành một đường cong đẹp mắt.
Ngày hôm sau được nghỉ nên hai người đi gặp hiệu trưởng Chu, Chu Nham đã gặp ba mẹ Vu Nhiễm trong lần gọi video của cô, không thể không thừa nhận lời nói và phong độ của thầy Chu vẫn rất dễ dàng khiến phụ huynh tiếp nhận và yên tâm, tất cả đều vô cùng thuận lợi.
Trong một căn biệt thự độc lập ở ven thành phố, ba người khách sáo lại nhiệt tình ăn một bữa cơm gặp mặt, Vu Nhiễm vừa mới bắt đầu còn kỳ quái sao không thấy bà Đổng đâu.
Sau khi ăn xong bọn họ đi dạo trong vườn hoa hóng mát, vẫn là Chu Nham nói cho cô biết, ba mẹ anh đã ly hôn từ rất sớm.
Năm đó cũng bởi vì có Chu Nham nên hiệu trưởng Chu và bà Đổng mới có thể kết hôn. Nghiên cứu sinh nghèo bảo thủ cứng nhắc bị buộc phải cùng một thiên kim tiểu thư nhỏ hơn ông mười tuổi chưa hiểu sự đời lập
gia đình, một người hai mươi sáu tuổi, một người mười sáu tuổi, có thể tưởng tượng được khi còn bé Chu Nham đã sống trong hoàn cảnh binh hoang mã loạn như thế nào. Người cha trẻ tuổi đối với anh chỉ có trách nhiệm, còn người mẹ vị thành niên vẫn luôn rất tùy hứng.
Khó trách đáy mắt anh thỉnh thoảng sẽ có một tia ưu thương nhàn nhạt mà người thường khó có thể nắm bắt được, vừa nghệ thuật lại lãnh đạm.
Gia đình Vu Nhiễm hạnh phúc, ba mẹ vô cùng ân ái, cho nên cô rất khó cảm nhận được bóng ma thời thơ ấu mà Chu Nham đã trải qua khi còn trẻ.
Cảm giác được cô đang nắm lấy lòng bàn tay mình, Chu Nham dừng bước, sờ sờ khuôn mặt vì anh mà quan tâm lo lắng kia.
“Nhiễm Nhiễm, không sao, việc này trong lòng anh đã sớm qua rồi.”
“Khi anh còn bé, bọn họ cứ ở nhà là cãi nhau túi bụi, anh lo lắng bọn họ sẽ ly hôn, nhưng cũng hy vọng bọn họ có thể buông tha cho nhau. Sau đó bọn họ ly hôn thật, anh ngoại trừ khổ sở ra thì cũng không làm được gì.
Thời gian lâu dài, phát hiện bọn họ tuy rằng tách ra nhưng cũng không đến mức già chết không qua lại với nhau, chuyện như vậy là đã tốt lắm rồi, bọn họ cũng không nợ anh gì cả, anh cũng không canh cánh trong lòng chuyện này.”
Về những chuyện liên quan đến ba mẹ, anh đã sớm thông suốt rồi, anh đọc nhiều sách cũng chính vì muốn lý giải một số chân lý, nếu đã lý giải được rồi, đương nhiên cũng sẽ trở nên thoải mái. Anh cũng không còn là một thằng nhóc nữa, làm gì có chuyện vẫn chìm vào quá khứ không dứt ra được.
Mặc dù anh nói thoải mái, thế nhưng Vu Nhiễm vẫn không nhịn được đau lòng thay anh, thầy Chu nhìn thì hoàn mỹ thập toàn, không ngờ tuổi thơ lại trôi qua trong những cuộc cãi vã tan rã của ba mẹ.
Trạng thái gia đình hỗn loạn như vậy, rất nhiều đứa nhỏ ở tuổi dậy thì phỏng chừng sẽ lấy phản nghịch để phát tiết bất mãn, vậy mà anh lại một mình tiêu hóa hết những lựa chọn hoang đường đó của ba mẹ, có thể thấy được anh hiện giờ trưởng thành xuất sắc như vậy, nội tâm phải là một người mạnh mẽ cỡ nào.
Vu Nhiễm im lặng nghe xong câu chuyện của anh, theo bản năng muốn ôm anh một cái, lại cảm thấy như vậy quá đạo đức giả, dù sao sự việc đã qua rất nhiều năm, bản thân Chu Nham cũng không thương cảm, cô cũng nên kiên cường một chút.
Sau đó cô vươn nắm đấm nhỏ của mình ra, chạm vào ngực anh hai cái. Chu Nham: “...”
Vu Nhiễm giải thích: “Thầy Chu, em sẽ không nói những lời đẹp đẽ để an ủi anh, nhưng em muốn biểu đạt tâm ý đều đặt hết vào chỗ này, anh có cảm giác được không?”
Chu Nham bị cô chọc cười, anh cầm nắm đấm nhỏ của cô, cúi đầu hôn xuống.
“Đã nhận được!”
Kỳ thật hiện tại hiệu trưởng Chu đã sớm không còn là cậu thanh niên bướng bỉnh không hiểu phong tình lúc trước, ông vẫn dành cho Chu Nham một sự quan tâm nhất định, dù sao anh cũng là con trai duy nhất của ông.
Bởi vì Chu Nham kiên trì, vậy nên ông cũng chậm rãi tiếp nhận cô con dâu nhỏ Vu Nhiễm này.
Nhưng dù sao hai người cũng là quan hệ thầy trò, sau bữa cơm chiều, ông nhắc nhở Chu Nham đừng chỉ nghĩ về tình yêu, phải quan tâm đến việc học của đối phương hơn nữa, cũng đừng ỷ vào tuổi lớn mà bắt nạt Vu Nhiễm, phải học cách nhường nhịn bạn gái nhiều hơn.
Chu Nham nghe ra người cha già đã chấp nhận Vu Nhiễm, anh rất vui mừng, theo ba mình uống nhiều hai ly, buổi tối lôi kéo Vu Nhiễm trực tiếp ở lại biệt thự.
Hiệu trưởng Chu ngày thường học tập nghiêm cẩn, cũng là một trưởng bối bình dị gần gũi, Vu Nhiễm nghe xong sự quan tâm trong lời nói của ông, trong lòng cô có loại ấm áp nói không nên lời.
Ba mẹ Chu Nham sau này cũng sẽ là người thân của cô, Vu Nhiễm nhận được sự tán thành của bọn họ đương nhiên rất vui vẻ, lấy hết dũng khí muốn kính hiệu trưởng Chu một ly rượu, không nghĩ tới đối phương lại cho cô lấy trà thay rượu.
“Uống không được rượu còn muốn cậy mạnh,” Chu Nham tiếp nhận ly rượu của cô, tự mình uống, “Người một nhà cả, không cần loại khách sáo này, em ngoan ngoãn dùng bữa đi.”
Hiệu trưởng Chu cũng tiếp lời: “Đúng vậy, Tiểu Nhiễm, cứ giống như ở nhà mình, đừng quá câu nệ, nào, bác uống trà với cháu.”
—hết chương 26—