Đầu tháng 5, tàu điện ngầm ở thành phố Hâm Hải khai trương.
Ngày đó, những đám mây trên đỉnh đầu mù mịt như biển đen, trong nháy mắt che mất mặt trời mới mọc trên bầu trời xanh, sóng đen cuồn cuộn từng đợt, gió cũng nổi lên, khiến cho những người đang nhảy múa không thể mở mắt ra được.
Xung quanh đều là sương mù, đèn giao thông trên đường trở thành những mảng màu sáng duy nhất ở trước mặt.
Vu Nhiễm từ tiệm sách bước ra, gió thổi qua khuôn mặt cô, mái tóc đen dài không có kẹp tóc của cô xõa tung bay, cô đưa tay lên che lông mày, nhắm mắt tránh luồng gió.
Gió rít qua hành lang làm sau gáy phát lạnh, cô lấy khăn quàng cổ và khẩu trang trong túi ra rồi vội vàng đeo lên.
Đi thẳng xuống bậc thềm, vừa đến ngã tư thì trời bỗng đổ mưa, hơn nữa càng lúc càng nặng hạt.
Cô không mang ô, giơ hai bàn tay trắng nõn như củ hành lướt qua đám đông, áo gió thời thượng, tư thế trẻ trung có khí chất.
Vạt váy hoa nhí màu vàng nhạt nhẹ nhàng quét qua bắp chân trắng tuyết tinh tế của cô, ngay cả đôi giày bệt thay phiên bước về phía trước cũng đặc biệt đẹp mắt.
Cô vội vàng băng qua lối qua đường, bị người khác đẩy tới dưới ô của người nào đó, loạng choạng va vào lòng của người nọ.
“Cẩn thận!” Giọng nói của người đàn ông trong trẻo, dư âm có chút từ tính, ngược lại mở miệng nhắc nhở cô trước.
Mưa gấp đường lại vội, ở đằng sau cô có mấy người vội vã chạy tán loạn, anh đỡ vai cô tránh tới nơi rộng rãi.
Vu Nhiễm kinh ngạc co rụt vai lại, hơi nheo mắt, vùi mặt vào lồng ngực vững vàng sạch sẽ của anh, dùng hai tay ôm chặt quần áo trên lưng người đàn ông, hỗn loạn giẫm lên chân người ta.
Khó khăn lắm mới đứng vững lại, nhưng cô không thể đi quá xa người đàn ông này, vì trời đang mưa rất to mà tay anh lại cầm ô.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua giày của người đàn ông, thận trọng ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh mắt lạnh lùng như trăng của anh, vội vàng xin lỗi, “Thực xin lỗi, tôi giẫm phải anh rồi!”
Chu Nham nghiêng ô về phía cô, lắc đầu tỏ ý không sao.
Ngũ quan của người đàn ông này rất thanh thoát và phong độ, khí chất điềm tĩnh khiêm tốn, đôi mắt sau thấu kính cũng vô cùng dịu dàng và nhã nhặn.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, trong lòng Vu Nhiễm chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
Cô đảo mắt, nói một tiếng cảm ơn.
Phía trước xe đến người đi, hành động vội vàng, không ai nhìn ai, tất cả mọi người cùng với màn mưa xung quanh giống như bối cảnh trong một bộ phim, mơ hồ lại ồn ào.
Tiếng người và tiếng còi không dứt, những hạt mưa từ góc ô thi thoảng bay xéo vào thái dương, thêm chút mát lòng người.
Trời mưa to khiến cô không còn chỗ nào để trốn, nên tạm thời chỉ có thể cắn răng chui vào chung một chiếc ô với anh.
Nhận ra anh đang cố tình hướng chiếc ô về phía mình, Vu Nhiễm nhíu mày chớp chớp mắt, cắn chặt môi tiến lại gần anh hơn.
Chu Nham thản nhiên đứng thẳng người, áo sơ mi và quần tây đen đơn giản khoác lên người anh lại trở nên sang trọng đắt tiền.
Màn mưa trước mặt với khí thế gấp rút lại hào hùng, qua khóe mắt, anh thoáng thấy mái tóc ướt đẫm và chiếc kẹp tóc bạc đang rũ xuống của cô gái, chợt động lòng trắc ẩn.
“Cô đi đâu, tôi đưa cô đi.”
Vu Nhiễm xắn tay áo gió, xoa xoa lòng bàn tay ướt đẫm, cô vô cùng sợ lạnh.
“Hả? À… không làm phiền anh nữa, tôi ở đây đón taxi cũng được.”
Ké ô đã ngại lắm rồi, đối phương còn là một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, khí chất xuất chúng, ở gần cô như vậy, cảm giác bị áp bức và căng thẳng kỳ lạ khiến cô không có chút chuẩn bị cho lòng tốt của anh.
Khi cô đang nhìn lên những chiếc xe đang đi qua, Chu Nham đút một tay vào túi quần, đồng thời nhìn chằm chằm vào dãy số đèn đỏ phía đối diện, phát hiện rằng mình hoàn toàn không nhìn rõ.
“Ở đây đón không được xe đâu, xe của tôi ở đối diện ngã tư, có thể thuận đường đưa cô đi.”
“Cái này...”
“Yên tâm đi, tôi không phải người xấu.”
Đèn xanh vừa sáng, anh nhấc chân muốn đi, Vu Nhiễm do dự nên không lập tức đi theo.
Chu Nham không đi nữa, quay đầu lại nhìn cô, Vu Nhiễm chợt thấy ngượng ngùng, cũng không biết nghĩ sao mà cúi đầu chào anh, rồi quay người bỏ chạy. Nhưng thật không may, một tiếng toang, đầu đụng phải biển quảng cáo ở bên cạnh.
Chu Nham phản ứng nhanh, lập tức đi tới đỡ cô, “Không sao chứ?” Woa...
Đầu óc quay cuồng, Vu Nhiễm không kìm được đôi mắt ươn ướt, một tay ấn lên trán, nói gì cũng không chịu động đậy.
Chu Nham đứng với cô một lúc, nghĩ bụng mình đúng là rảnh rỗi kiếm việc làm.
Cuối cùng, anh đưa ô cho Vu Nhiễm, xoay người bước vào màn mưa bỏ đi một mình.
Vu Nhiễm tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt ửng hồng đầy hơi nước, cô muốn kêu anh lại nhưng cuối cùng vẫn không kêu ra được.
Áo sơ mi màu xanh khói của người đó bỗng chốc bị ướt thành màu sẫm, nó dính chặt vào tấm lưng thẳng tắp nhưng không hề mất đi phong thái.
Cả một tuần nay, bóng dáng mơ hồ mà lưu luyến này không ít lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, có lúc lạnh lùng, có lúc lại dịu dàng khiến cô không khỏi ngần ngại.
Qua một tuần nữa, khoa Lịch Sử của trường có một giáo viên mới đến, là nam, nghe nói rất đẹp trai.
—Hết chương 1—