Mấy tháng trước, ông Chử có liên lạc với cô, nói rằng muốn cô quay về vị trí vốn dĩ của mình. Hai năm không đoái hoài đến, giờ đây lại liên lạc muốn cô quay về?
Nằm mơ giữa ban ngày!
Thế Anh tính từ chối, song cô nghĩ lại, đây là cách tốt nhất để cô quay về nhà họ Chử. Cô mau chóng đồng ý mà hẹn gặp ông Chử, hai người hẹn gặp ở một quán cafe bình dân.
Quán cafe không mấy nổi bật, phong cách khá cũ kĩ. Do quán nằm trong một con hẻm, không ai biết đến mấy, vả lại quán cũng sắp đóng cửa do lượng khách đến vô cùng ít.
Thế Anh vô tình tìm thấy quán cafe này do một lần tình cơ đi dạo phố, năm đó cô mới lên thành phố nên chưa quen thuộc đường nơi đây. Đi thế nào mà lạc vào đủ chỗ, cuối cùng đi lạc vào con hẻm này.
Trời mùa đông vô cùng lạnh, bên trong che rèm cửa chắn gió, hơi ấm bao quanh căn nhà nhỏ.
Thế Anh không màng bản thân có bao nhiêu, cô mặc kệ mà đi vào, quả nhiên bên trong ấm áp vô cùng.
Có một gia đình năm người đang ngồi một chỗ cắn hạt hướng dương, vui vẻ cười đùa nói chuyện.
Thế Anh bước vào cô ngay lập tức cảm nhận được hơi ấm phát ra từ gia đình nhỏ phía trước, hốc mắt có chút cay cay.
Hôm nay cô quay lại đây, cũng là một mùa đông giá rét, khung cảnh vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi.
Cô gọi một cốc cafe sữa nóng rồi ngồi im đó tận hưởng mọi thứ xung quanh, cafe vừa được đem ra, người đàn ông trung niên trên người mặt áo vest màu đen, bên ngoài khoác trên áo dạ cùng màu đi tới ngồi đối diện.
Ông Chử ngồi xuống, mắt đảo xung quanh, gương mặt có chút xét nét mà liếc đủ hướng.
“Chọn quán nào không chọn, cứ thích chọn mấy quán bình dân như này.”
“Sao vậy, tôi thấy quán này được mà. Không phù hợp với ông Chử sao?”
“Nói chuyện cho đàng hoàng, dù sao ta cũng là cha con, là người có công đẻ ra con.”
Thế Anh đưa tay cầm lấy ly cafe sữa lên, mùi cafe thơm phức chạy vào khoang mũi cô.
Cô cảm thấy nực cười vô cùng, rốt cuộc người đàn ông này có thực sự suy nghĩ khi nói chuyện không vậy?
“Ông Chử cứ đùa, cháu đây là nói chuyện vô cùng đàng hoàng rồi.”
“Thế Anh, con đừng như vậy. Ta cũng đã biết lỗi rồi mà.”
Biết lỗi? Có phải quá muộn rồi không?
“Đừng dài dòng, tôi không muốn nghe thêm.”
“Thế Anh…”
“Vào vấn đề chính.”
Cô lạnh nhạt mà nâng ly cafe lên uống, đôi mắt sắc lạnh không ngừng chĩa về phía ông. Dáng vẻ này của cô chẳng giống mẹ cũng chẳng giống ông, đó là do thời gian mài mòn ra thành như vậy.
“Con là trưởng nữ, ngoài con ra không ai có thể thay ta tiếp quản công ty.”
“Ông tìm tới tôi chỉ vì muốn tôi thừa kế sản nghiệp? Chẳng phải ông còn Chử Nguyệt Âm sao?”
Chử Nguyệt Âm là em gái cô, năm đó mẹ cô hạ sinh một cặp song sinh. Cô ra trước nên là chị, còn Nguyệt Âm ra sau nên là em.
Hai chị em thân nhau thắm thiết vô cùng, nâng nhau như trứng, hứng nhau như hoa. Tình cảm chị em chẳng bao giờ rạn nứt, nhưng từ khi bố mẹ ly hôn tới giờ, cô chưa một lần gặp lại em gái song sinh của mình.
“Nguyệt Âm con bé còn quá trẻ con, do ta chiều hư nên tính tình đã không còn quản nổi.”
“Do ông chiều hư không điều khiển nổi nên mới tìm tới tôi để tiếp tục biến tôi thành con rối thay con bé?”
Thế Anh cúi đầu cười, càng nói ông ta càng lộ ra rõ ý đồ của mình. Vốn dĩ nếu không có tình cha con này, cô chắc chắn sẽ xả một đống ngôn từ mất kiểm soát ra ngoài.
Thế Anh khinh, khinh điên cái mối quan hệ này, nếu có thể chọn lại, cô thà mang dòng máu khác chứ có cho cô cũng chẳng thèm mang chút máu mủ nào với ông ta.
“Thế Anh, không phải như con nghĩ đâu…”
Ông Chử mau chóng biện minh cho những lời ban nãy, mặt ông biến sắc, mồ hôi trên trán lấm ta lấm tấm vài giọt.
“Thôi đừng nói nữa, tôi buồn nôn.”
Ngừng một lúc, cô nói tiếp.
“Tôi đồng ý quay về nhà họ Chử, cũng đồng ý thay ông tiếp quản chuyện công ty nhưng hiện tại thì chưa được.”
“Được được, đều nghe con hết.”
“Tôi không muốn danh tính của bản thân bị lộ ra bên ngoài.”
“Được, ta sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài cho cánh truyền thông.”
“Tiếp, tôi muốn ở bên ngoài, sẽ không dọn về nhà họ Chử.”
“Được, chỉ cần con thoải mái, ta đều tác thành.”
Thế Anh nở nụ cười mãn nguyện, cô nói cái gì ông ta đều gật đầu nghe theo răm rắp không từ chối câu nào.
“Tôi muốn nắm giữ mười phần trăm cổ phần của công ty, liệu có được?”
Ông Chử định gật đầu, đầu chưa kịp gật, ông ta đã bắt đầu suy nghĩ.
Cổ phần hiện tại ông ta nắm giữa là sáu mươi phần trăm, bốn mươi còn lại chia đều cho hội đồng quản trị.
Chử Nguyệt Âm nắm trong tay năm phần trăm cổ phẩn mà ông tặng, giờ thêm Chử Thế Anh muốn nắm mười phần trăm, vậy thì trong tay ông ta sẽ chỉ còn nắm bốn mươi lăm phần trăm.
Suy đi tính lại, vẫn chẳng phải là con số quá cao. Ông mau chóng gật đầu đồng ý, bấy giờ Thế Anh mới lặng lẽ đánh dấu tích thành công trong lòng. Một bước tiến vào nhà họ Chử!
…----------------…
Cuộc gọi kết thúc, Thế Anh chẳng mặn mà với bà ta cho lắm. Bà ta hỏi, cô chỉ trả lời qua loa.
Từ khi nhận nhau, Thế Anh chỉ mới về Chử gia có mấy lần. Không nhiều cho lắm, nói chung về đó là chỉ cho bọn họ biết mặt biết mũi.
Chử Thế Thành bảo cô về nhà do ngày mai là sinh nhật của Thẩm Dung tức mẹ kế của cô.
Thế Anh chẳng muốn tới do cô lười, với cả tiệc nhà họ mở ra cũng chỉ để tác thành vài mối làm ăn với hôn sự nếu có.
Dù sao lâu rồi cũng không gặp bà mẹ kế trong truyền thuyết, vả lại dạo gần đây cô thấy cuộc sống nhạt nhẽo cô cùng nên có thêm chút gia vị cho vào để mặn mà.
Thế Anh đồng ý ngày mai tới dự, bộ đồ mà cô mặc cũng đã chuẩn bị mà đem tới trước nhà cô. Mở chiếc hộp màu trắng ra, bộ váy hồng hồng phấn mau chóng hiện lên.
Chiếc váy hở vai màu xanh biển dịu dàng vô cùng, tà váy bồng bềnh hệt như mấy bộ váy trong truyện cổ tích.
Chẳng biết do ai chuẩn bị, nhưng cô tin chắc chắn chẳng phải là Thẩm Dung. Bà ta vốn dĩ đâu có thích cô, lần đầu cô về đã lập tức nhận ra. Cái vẻ mặt gượng cười của bà ta diễn lố vô cùng, cô nhìn mà còn thấy gượng theo bà ta.
Không biết lần này về dự sinh nhật, liệu có vở kịch nào hay ho không nhỉ?
Mong chờ ghê á!
“Thẩm Dung, tôi chờ kịch của bà vào ngày mai. Nhất định đừng làm tôi thất vọng nhé.”