Thế Anh cầm túi xách trên tay, từ tốn đi vào bên trong, lấy thẻ nhân viên ra quẹt vào chiếc máy ngay đó, cửa mau chóng mở ra cho cô tiến vào khu vực thang máy.
Thế Anh bước vào trong thang, bấm số tầng mà mình cần lên, thang máy bắt đầu đóng lại, di chuyển lên phía trên.
Bên trong văn phòng, ai ai cũng siêng năng làm việc, buổi quay phóng sự hoàn thành trong suôn sẻ, hậu kì bắt đầu tiến vào giai đoạn chỉnh sửa đoạn phim.
Lệ Dung ngồi ở bàn làm việc, cách vài giây cô ta lại liếc nhìn qua vị trí ngồi của Thế Anh, rồi lại liếc qua chỗ thang máy.
Cứ liên tục như vậy đến khi có bóng dáng đi tới gần cô ta, gương mặt sợ hãi dần dần biến sắc, sống lưng lạnh toát hệt như có khí lạnh tràn tới từ đằng sau.
Lệ Dung bất động nhìn Thế Anh tiến tới gần, cô đi tới mỉm cười nhìn cô ả, mau chóng kéo ghế ngồi xuống.
Ngày hôm nay, cô sẽ cho Lệ Dung biết được trái đắng có mùi vị như nào.
…----------------…
Chiếc rolls-royce tiến vào khoảng rộng bên ngoài, Lãnh Hàn mở cửa bước xuống. Gương mặt giữ nguyên một biểu cảm lạnh nhạt, tối sầm. Chân dài sải từng bước đi vào bên trong, khí lạnh toát ra từ thân hình cao lớn ấy, càng tiến tới, sắc mặt càng khó coi.
Đám nhân viên đang đứng chờ thang máy, thấy anh đi tới, bọn họ lập tức cúi người lùi dần về đằng sau.
Lãnh Hàn đứng chờ thang máy, tuy anh có thang máy riêng nhưng hôm nay lại không thích dùng.
Cửa thang máy mau chóng mở ra, một đám nhân viên bên trong vừa thấy anh đã mau chóng rụt đầu cúi người xếp hàng mà ra bên ngoài.
Lãnh Hàn thản nhiên bước vào, đưa mắt liếc sang đám nhân viên đang đứng một góc, giọng hạ thấp mang theo sự lạnh lẽo bắt đầu tràn tới khu vực bọn họ đứng.
“Không vào?”
Đám nhân viên như một lũ rùa đứng đó, chỉ biết rụt người lại, lắc lắc đầu mà không dám hé lấy một lời.
Lãnh Hàn nhún vai, đưa tay bấm lấy số tầng cần lên, cánh cửa sắt mau chóng đóng lại, di chuyển lên phía trên.
Trần Hiểu đang ngồi bên bàn làm việc, thấy điện thoại kêu lên mau chóng đưa mắt qua nhìn. Dòng thông báo hiện lên trên màn hình sáng, khiến cho Trần Hiểu bỏ ngay tài liệu xuống cầm điện thoại lên đọc thật kĩ từng chữ.
- Cậu chủ tới công ty rồi, đang đứng đợi thang máy. Hôm nay cố đừng chọc giận cậu chủ, hậu quá không ai gánh được đâu.
Chỉ vỏn vẹn hai câu cũng có thể hiểu hết được những ý mà tài xế bên dưới muốn truyền tải.
Trần Hiểu lục đục chạy ra bên ngoài, lướt ngang qua văn phòng của nhân viên, anh dừng lại, giọng có chút gấp gáp nói.
“Hôm nay cố mà làm việc cho nó nghiêm túc, tài liệu kiểm tra kĩ lưỡng hẵng đem vào cho sếp duyệt. Trong giờ bớt ồn ào lại, đừng để một tiếng động nào truyền tới tai sếp.”
Đám nhân viên dừng tay chăm chú lắng nghe Trần Hiểu nói, hệt như một lời cảnh báo trước khi sóng thần ập tới.
Đây không phải lần đầu Trần Hiểu nói mấy câu này, lúc trước anh từng cảnh báo nhưng chẳng ai nghe.
Kết quả là nguyên văn phòng bị ép tăng ca suốt một tuần, tài liệu đem lên đều bị Lãnh Hàn một phát ném thẳng vào thùng rác, cứ thế mà tiếp tục tăng ca đến khi anh cảm thấy hài lòng thì thôi.
Đợt đó ai ai cũng thấy khiếp sợ, nỗi ám ảnh đeo bám tới hiện giờ. Một lần nữa, Trần Hiểu lại tiếp tục cảnh báo, lần này ai ai cũng răm rắp nghe theo không một lời phản đối.
Trần Hiểu gật đầu mau chóng chạy tới thang máy nhân viên, cánh cửa thang máy mở ra.
Thân hình to lớn khoác bộ vest màu đen trông vô cùng bắt mắt, mái tóc được vuốt lên trên, gương mặt điển trai mang chút phần lạnh lẽo của Bắc Cực hạ cánh xuống căn phòng xấu số này.
Lãnh Hàn tuy sáng nắng chiều mưa nhưng chưa một lần thấy mặt mũi anh tối sầm như này bao giờ.
Lãnh Hàn ung dung sải bước đi ra khỏi thang máy, Trần Hiểu mau chóng đi theo phía sau, lướt qua đám nhân viên anh còn báo động thêm một lần nữa.
Ai ai cũng tập trung vào công việc, cố gắng không xảy ra sai sót nào. Lãnh Hàn cứ vậy mà đi vào văn phòng, chỉ đến khi cánh cửa phòng anh đóng lại, bên ngoài mới chịu thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Hàn cởi áo khoác bên ngoài ra, tiện tay ném xuống chiếc sofa ngay đó, anh đưa tay tháo lỏng cà vạt trên cổ, nhăn mặt vì sự khó chịu.
Lãnh Hàn sải bước đi tới ngồi xuống chiếc ghế xoay đặt ở bàn làm việc, vươn tay nhấc điện thoại bàn lên, bấm vào một phím, điện thoại mau chóng kết nối.
“Vào đây.”
Lãnh Hàn nói xong lập tức dập máy, lúc sau Trần Hiểu đi vào, trên tay cầm theo laptop dừng lại phía trước bàn làm việc.
“Như nào rồi.”
Lãnh Hàn chống tay lên trên bàn, hai tay đan vào nhau, dáng vẻ của anh lúc ấy vô cùng quyền lực. Trần Hiểu cúi mặt lướt lướt laptop trên tay, mau chóng đưa tới đặt xuống bàn.
Đoạn video mau chóng được phát lên, Lãnh Hàn cúi mắt kĩ lưỡng xem xét. Trần Hiểu sau khi nhận được lệnh, mau chóng chạy tới nhà họ Lãnh yêu cầu được kiểm tra máy quay an ninh khắp nhà.
Hầu hết Trần Hiểu đều kiểm tra máy quay bên ngoài nhà, sau hơn một tiếng căng mắt mà tìm, cuối cùng anh cũng tìm thấy.
Mất một buổi chiều Trần Hiểu ngồi liên kết từng đoạn video với nhau, tạo thành một video hoàn chỉnh.
Lãnh Hàn nheo mắt nhìn người trong màn hình hoảng hốt chạy trốn. Anh mới chợt nhớ ra hôm qua Lệ Dung chạy ra ngoài có vô tình va vào anh.
Lúc anh Lãnh Hàn cảm thấy cô ta có điều gì đó bất thường, nhưng cũng không bận tâm bởi anh còn đang bận đi tìm Thế Anh.
“Gửi đoạn video này cho người tên Thế Anh ở bên truyền thông Thanh Nhã.”
“Vâng.”
Trần Hiểu gật đầu, mau chóng đi tới cầm lấy laptop trên bàn, cúi người rồi rời đi.
Lãnh Hàn không can thiệp vào chuyện này, anh chỉ cung cấp thêm bằng chứng cho cô, còn phần còn lại anh để cô tự giải quyết nốt.