Thế Anh nói xong, cảm thấy bản thân đã lôi hết tất cả dũng khí nuôi mãi ban nãy ra. Cả người dần thụt xuống dưới, biến mất sau ghế sofa rộng lớn.
Lãnh Hàn che miệng đi tới, bóng lưng nhỏ co ro ngồi bên dưới, tay cầm dĩa liên tục chọc vào dĩa salat.
Xấu hổ chết đi được, Thế Anh lấy lưng che đi gương mặt hiện tại, giấu được thứ này lại lộ thứ khác.
Lãnh Hàn tiến gần, đã thấy một bên tai ửng đỏ lên. Anh cúi đầu, lưỡi vươn ra ngoài liếm lấy đôi môi đang khô khốc của anh.
Anh chi đứng sau ghế chứ không đi tới gần, Thế Anh cúi người mau chóng ăn, mãi chẳng thấy anh đi tới, cô tưởng anh rời đi rồi.
Đầu nhỏ di chuyển qua bên trái rồi lại qua bên phải, quay ra đằng sau, thấy anh đang chống chằm trên lưng ghế nhìn cô đắm đuối.
Thế Anh giật mình mau chóng quay về chỗ cũ, cúi đầu cắm cổ mà ăn như chết đói. Dáng vẻ chột dạ của cô bị anh thấy rõ ràng, đôi môi nở một nụ cười ẩn ý.
Nửa tiếng sau, khó khăn lắm cô mới ăn hết được đĩa mì ý, may là cả ngày không ăn gì nên đĩa mì đó cũng dễ dàng lọt thỏm xuống dạ dày.
Cơ mà sau lần này, chắc cô kiêng mì ý suốt mấy tháng quá. Giờ thấy đĩa mì ý, cô lập tức buồn nôn vì ngán.
Bụng nhỏ no căng, cả người không còn sức hệt như sức lực của cô đã bị đĩa mì đem đi hết.
Thế Anh ngả người ra sau ghế, tay đưa lên xoa đều chiếc bụng căng phồng. Lãnh Hàn chỉ im lặng đi tới dọn dẹp lại đống đồ, bưng khay lên đi xuống.
Thế Anh ăn no xong, không có một chút cảm giác buồn ngủ, thay vào đó cô cảm thấy tràn đầy năng lượng vô cùng.
Chắc do cả ngày ngủ suốt, ban nãy lại vừa ăn no nên chưa buồn ngủ cũng dễ hiểu.
Thế Anh một mình trong căn phòng rộng lớn, xung quanh im ắng đến mức tiếng gió bên ngoài còn nghe thấy được.
Tuyết bên ngoài càng lúc càng rơi nhiều hơn, phủ khắp ban công một màu trắng xóa. Ngoài trời tối om, ánh đèn đường nhỏ nhoi chiếu sáng một góc bên dưới.
Thế Anh đi tới đứng trước cửa kính ban công, đôi mắt dõi ra bên ngoài. Lâu lắm rồi cô mới thấy tuyết rơi nhiều như vậy.
Bên trong căn phòng ấm áp, bên ngoài thì lạnh buốt, hai thế cực khác nhau vô cùng.
Cô đứng im tại đó, tay đưa lên đặt vào lớp kính trước mặt. Ngày mai vẫn sẽ có tuyết rơi chứ? Cô muốn được hưởng thụ một ngày tuyết rơi vô cùng.
Thế Anh thích tuyết, có thể nói là yêu thích. Tuyết rơi gắn liền với nhiều mảnh kí ức mà cô từng trải qua.
Quá khứ ập tới bất ngờ, Thế Anh dần chìm vào bên trong, thẫn thờ nhìn ra ngoài. Lãnh Hàn mở cửa bước vào, trên tay cầm theo ly nước ấm, vừa đi vào đã thấy cô đứng ngay cửa kính ban công.
Lãnh Hàn mỉm cười đi tới, đứng đằng sau cô, mắt anh rơi lên tấm lưng nhỏ nhắn được bao phủ bởi bộ đồ ngủ màu xám của anh.
Bả vai khẽ run lên mấy cái, anh tưởng cô lạnh nên quay người đi tới sofa cầm lấy chiếc chăn mỏng, chạy tới quàng qua người cô.
Một giọt nước trong suốt rơi xuống mu bàn tay, Lãnh Hàn bất giác quay qua nhìn cô, bấy giờ mới phát hiện gò má đã ửng đỏ từ bao giờ không hay, trên má in rõ một hàng nước mắt dài.
Cô khóc ư? Tại sao?
Lãnh Hàn giật mình, đưa tay đặt lên bả vai, bắt cô quay qua nhìn anh. Thế Anh bị anh bắt di chuyển, cả cơ thể không tự chủ mà quay qua đối diện với anh.
Hai hàng nước mắt in dài trên má, vài giọt từ cằm rơi xuống áo ngủ.
Lãnh Hàn không hiểu lý do vì sao cô lại khóc, càng lúc càng lo lắng thêm. Mặt anh biến sắc, lộ rõ vẽ thương xót và lo lắng.
“Tại sao lại khóc?”
Anh nhẹ giọng hỏi cô, nhưng người trước mắt lại cúi đầu im lặng không nói gì. Đầu nhỏ lắc lên liên hồi như muốn trả lời không có gì, bảo anh đừng bận tâm.
Cô không trả lời, trong lòng anh nóng như sắp bị lửa thiêu đốt. Lãnh Hàn cúi người, để mặt song song với cô.
“Do tôi sao?”
Là do anh dọa cô sợ ư?
Thế Anh lắc lắc đầu, cô càng im anh càng hỏi.
Sự ân cần, dịu dàng của anh làm cho bức tường mà cô xây lên lập tức sụp đổ, cô cất công xây lên một bước tường thật sao để không có ai có thể thấy được sự yếu đuối của mình.
Nhưng chính anh, chính anh phá vỡ bức tường mà cô xây lên, phá vỡ sự phòng bị cuối cùng của cô.
Thế Anh không chịu nổi, chân mềm nhũn không đứng vững nổi. Lãnh Hàn đưa tay đỡ lấy cô, cả cơ thể nhỏ bé nằm trọn trong vòng tay anh. Cô bỗng dưng bật khóc lên, càng lúc càng khóc to hơn.
Nước mắt tuôn ra, ướt nhẹp góc áo anh, gương mặt nhỏ bé dựa trên vai liên tục nở nở. Cô khóc nấc lên khiến anh vừa bàng hoàng, vừa lo lắng.
Hai tay đưa lên, vòng qua người cô ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé đang run lên. Anh dịu dàng đặt tay lên tấm lưng nhỏ, vuốt vuốt an ủi.
“Không sao, không sao.”
" Ngoan, đừng khóc nữa."
Lãnh Hàn nói đúng hai câu, rồi im bặt, chỉ xót lại một câu duy nhất, anh không nói ra. Câu nói đó, anh sẽ giữ lại trong lòng, đợi sau này có cơ hội sẽ nói với cô.
Anh muốn nói với cô rằng.
“Đừng khóc, em sẽ khiến tôi đau lòng.”