Chương 4: Cách người ta "chào đón" một thằng tù Tây Lâm
Trương Quyết Sinh bị thay đổi xung quanh làm cho tỉnh giấc, sống trong tù bao năm, hắn biết mình phải ngủ theo cách nào. Có điều, giấc ngủ này đây, thật sự là thứ xưa kia bản thân từng có, vô lo vô nghĩ mà để mơ màng mơn trớn tâm thần mệt mỏi.
Qua tấm kính mờ, thấy được dòng chữ “Trạm trung chuyển Xa Chuyên” trên mái khối kiến trúc đối diện, Trương Quyết Sinh giờ mới biết chiếc bus này đã đi tới điểm cuối. Từ tốn khoác lên ba lô, kéo lại tấm khăn che miệng chỉnh chu vị trí, hắn liền đứng dậy rời khỏi.
Trương Quyết Sinh ngó nghiêng, muốn tìm xe bus 145 để đi tới tiểu khu S61. Hắn vốn mù tịt đường xá ở cái đại khu S6 lạ lẫm này, chỉ là cái miệng của hắn cũng không phải trưng cho có, từ người phụ xe trên chiếc xe bus ban nãy hỏi được tuyến đường phải đi. Thế nhưng hiện tại, xe bus 145 chưa tới.
Ngồi ở trạm chờ, nhìn mấy bà bác gánh hàng rong, nhìn mấy tài xế taxi không tiếc nước bọt tìm khách cho chiếc xe cà tàng của mình, Trương Quyết Sinh thấy có chút chưa kịp thích ứng. Nó quá vồ vập, quá suồng sã, so với Thủ đô “văn minh” trên kia thật sự khác biệt quá nhiều.
Vừa nghĩ đến đấy, Trương Quyết Sinh bỗng cười tự giễu. Hắn hình như đã nhiễm phải cái thói “thượng đẳng tầng cấp” mà mấy nhà nghiên cứu văn hoá thường hay đề cập. Hoặc cũng có thể không phải vậy, dẫu sao gia đình hắn cũng là tầng lớp lót đáy của xã hội Thủ đô, vốn bài xích cái thói thượng đẳng ấy của đám người giàu sang, suy nghĩ kia có lẽ chỉ là xa lạ mà sinh ra đánh giá.
Đang ngẩn ngơ thì xe bus 145 vào bãi, Trương Quyết Sinh giũ bỏ lấn cấn, nhanh chóng lên xe. Tuy đường xá ở đại khu S6 không so được với Thủ đô nhưng ít nhất, nó không tắc đường. Giờ đang ban sáng, đúng giờ cao điểm, vậy mà mấy con đường hắn đi qua đều thông thoáng, hoặc cũng có thể, hôm nay hắn may mắn.
Bởi vì đường thông hè thoáng, đi tất nhiên sẽ nhanh, chỗ Trương Quyết Sinh muốn đến lại khá gần Trạm trung chuyển Xa Chuyên, chẳng mấy chốc hắn đã tới.
“Xem ra nơi đây cũng không lạc hậu như đã mường tượng”.
Nhìn toà nhà cao 20 tầng trước mặt, Trương Quyết Sinh thầm cảm thán trong lòng. Nhìn tới thư giới thiệu trong tay mình, có đôi chút mong chờ. Tương lai của hắn, sẽ bắt đầu từ đây.
Toà nhà này là Ủy ban Hành chính của đại khu S6. Bởi vì cái tiền án bản thân, Trương Quyết Sinh đã bị tước quyền công dân cấp S, lại là t·rọng t·ội nên bị giáng thẳng xuống công dân cấp 6, nên lúc này đây mới phải đi làm thủ tục nhập cư vào tầng 6.
Bỏ qua ánh mắt dò xét của bảo vệ, Trương Quyết Sinh đường hoàng đi vào. Và tiếp tục bỏ qua những ánh mắt đầy kiêng kị cùng bài xích của đám cán bộ dân sự, nhanh chóng hoàn thành xong thủ tục nhập cư, rồi bình tĩnh tiến vào thang máy đi lên tầng.
- Gã từ Tây Lâm đi ra đấy! Tiền án ghi rõ là cố ý g·iết người.
- Thật vậy ư? Nhưng gã phải ra tay với người bậc nào thì mới bị đày tới tận Tây Lâm chứ? Không biết là thượng nghị sĩ hay chuyên viên chính phủ đây?
- Có khi gã là phần tử khủng bố cũng không chừng!
-Dở à! Đã là phần tử khủng bố thì sao ra khỏi được Tây Lâm.
- Lúc nãy đọc qua sơ yếu lý lịch của gã, em bủn rủn hết cả chân tay, rồi nhìn vào ánh mắt như quỷ ấy, suýt chút nữa rớt tim ra rồi!
- Tự dưng cái đại khu S6 này lòi ra một tên tù tội, lại còn đi ra từ Tây Lâm, bây giờ ra đường cũng nơm nớp không yên.
Thanh âm bàn tán của đám cán bộ rảnh rang cứ bé dần theo cánh cửa thang máy khép lại. Trương Quyết Sinh nhìn gương mặt vặn vẹo của mình trên cửa, trông có điều ảm đạm.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng thông suốt bản thân đi tù vì một việc làm chẳng có gì sai trái, chỉ là khi thật sự đứng trước mấy lời đàm tiếu của xã hội, Trương Quyết Sinh hắn vẫn không tránh khỏi một hồi bứt rứt. Thở nhẹ một hơi, giãn ra chân mày, kéo lên khăn che miệng, thản nhiên ngẩng đầu nhìn con số trên bảng điện tử từ từ tăng dần. Hắn trước nay vốn không thích đôi co bằng miệng với đám người nhiều chuyện, dùng nắm đấm thuận tiện hơn.
Có điều, mấy lời đàm tiếu kia chẳng đến mức gọi là sai trái, chỉ là hơi chút cay nghiệt cùng phiến diện mà thôi. Nắm đấm của hắn chung quy vẫn còn đủ lý trí, bản thân cũng chẳng muốn lần nữa ngồi sau song sắt. Vậy thì mấy lời kia, coi như là gió thoảng qua tai, dù cho nó không được êm dịu.
Con số trên bảng điện tử dừng lại ở 13, cửa thang máy liền mở. Trương Quyết Sinh trầm tĩnh rời khỏi. Hắn đi thẳng một mạch, ngó nghiêng đôi chút, rất mau đã đến được nơi cần đến.
Qua cánh cửa kính hơi đục màu trước mặt, Trương Quyết Sinh thấy được một gian phòng trống trải, trông còn có chút đơn sơ so với cái nơi quan trọng này. Chỉ là, thứ hắn chú ý lại không phải cái sự lạc quẻ ấy, mà là một phụ nữ từ nãy tới giờ luôn cặm cụi vào cái màn hình vi tính. Dù phân nửa người đã bị cái bàn che khuất, nhưng Trương Quyết Sinh vẫn nhận ra, cô ấy đang mang bầu.
Ánh mắt Trương Quyết Sinh trước nay luôn bình thường, chẳng tinh tế đến độ có thể nhìn ra vài điều sâu sắc, hiện tại vẫn không khác gì. Sở dĩ hắn biết người phụ nữ kia có bầu, chỉ đơn giản vì cô ấy đang mặc một cái đầm bầu. Trương Quyết Sinh vừa nhìn qua liền biết, bởi mười năm trước, hắn cũng đã từng mua một cái đầm bầu tương tự như thế.
Đôi mắt Trương Quyết Sinh có chút thẫn thờ, khoé mắt cũng theo đó mà đo đỏ. Hắn cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, trong đầu lại đang vật lộn với những kí ức xa xôi của mình.
Không biết chị dâu với cháu trai của hắn, bây giờ ra sao rồi?
Bỗng nhiên người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn ra. Sau phút giây giật mình là ánh mắt ngập tràn sợ hãi, đôi tay đang thao tác trên màn hình vi tính run run chực hạ xuống.
Trương Quyết Sinh thấy được, chợt chột dạ, cảm giác tội lỗi theo đó mà dâng lên. Đến lúc này đây hắn mới nhận ra cái hành động kì dị của mình. Một kẻ toàn thân áo đen, đến cái miệng cũng che bằng một tấm khăn đen, đứng trước cửa kính nhìn chằm chằm người khác, trông chẳng khác gì một tên biến thái đang nhìn ngắm con mồi đến thèm thuồng.
Trương Quyết Sinh vội kéo khăn xuống, cũng chẳng hiểu ban nãy hắn kéo lên làm gì, vội bày ra cái bản mặt hoà ái nhất có thể, liền đẩy cửa bước vào.
Vừa thấy người mặc áo đen bước vào, sợ hãi trong mắt người phụ nữ càng đậm, vô thức đưa ghế lùi lại ra sau một chút.
- Anh muốn gì?
Nghe được câu hỏi mang đầy bất lực ấy, Trương Quyết Sinh càng thấy tội lỗi trong lòng mình lớn lao. Phụ nữ mang bầu vốn n·hạy c·ảm, hắn làm vậy lỗ mãng quá rồi.
- Em đến là muốn nhờ trung tâm giúp đỡ!
Trương Quyết Sinh hạ thấp thanh âm nhất có thể, gương mặt cũng phối hợp sao cho thành khẩn nhất có thể.
Dường như thứ mà Trương Quyết Sinh đang làm có tác dụng, không biết là do cái bản mặt hoà ái công nghiệp của hắn hay là người phụ nữ thật sự cảm nhận được chân thành. Gương mặt đầy ngưng trọng dần giãn, cô cố gắng nở ra nụ cười, đưa tay về phía cái ghế đang đặt bên bàn, nhẹ nhàng nói:
- Anh ngồi xuống đây đi!
Trương Quyết Sinh nhu thuận ngồi xuống, lúc này đây hắn mới có thể nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ này. Một gương mặt đại trà, có lẽ đã ngoài ba mươi, không xấu nhưng cũng chẳng đến mức gọi là xinh, nên coi là dễ nhìn. Chỉ là, đôi mắt của cô ấy...rất đẹp, giống như bầu trời đêm của thủ đô vậy, lấp lánh đầy tinh quang.
Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, qua ánh mắt đôi khi có thể đánh giá cả một con người. Trương Quyết Sinh không chắc lời ấy là đúng hay sai, nhưng hắn cảm giác rằng, nên tin lời ấy. Người phụ nữ này rất hiền, rất dịu dàng, giống như... chị dâu hắn vậy.
- Anh muốn giúp đỡ gì nhỉ? Về con cái, về bệnh tật, hay về...vài điều khó nói.
Người phụ nữ lúc này đã hồi thần lại, đánh giá sơ qua kẻ đang ngồi trước mặt, rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
Câu nói kia một lần nữa kéo Trương Quyết Sinh ra khỏi thẫn thờ, hắn vội điều chỉnh ánh mắt, lễ phép đáp lời:
- Em mới ra tù, cần tìm kiếm một công việc để ổn định cuộc sống.
Trương Quyết Sinh nói rất dứt khoát, chẳng có ngập ngừng. Nói đến đây hắn lấy ra thư giới thiệu của trại giam, cẩn thận đưa tới trước mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ nghe Trương Quyết Sinh nói, gương mặt vẫn dịu dàng, có lẽ người như gã trước kia tới đây cũng không phải ít. Nhưng khi nhìn thấy kí hiệu của nhà tù Tây Lâm ở góc phong bì, sự sợ hãi vừa dịu lại bỗng có phần đổi thay. Chỉ là, người phụ nữ cũng không đến mức run như ban nãy, cầm đến bìa thư, cẩn thận xem lấy, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Trương Quyết Sinh, nét mặt giống như trầm xuống.
Thấy b·iểu t·ình thay đổi của người phụ nữ, Trương Quyết Sinh liền cúi đầu chẳng nhìn nữa. Hắn có lẽ vẫn còn xem nhẹ sự ám ảnh của Tây Lâm đối với đại khu S6 này.
- Cho mình xem hồ sơ công dân của bạn một chút!
Thanh âm dễ nghe của người phụ nữ chợt vang, kéo Trương Quyết Sinh ra khỏi buồn chán. Hắn khẽ gật đầu, “Vâng” một tiếng, liền đưa ngón trỏ tay phải đặt tới thiết bị giám định mà người phụ nữ vừa đưa tới. Sau khi chấp nhận để thiết bị kiểm tra, hắn liền rút tay về, lại cúi đầu nhìn tới mép bàn ban nãy mân mê.
Người phụ nữ nhìn lên màn hình, thấy dữ liệu còn chưa tải lên hết, khẽ quay đầu liếc tới Trương Quyết Sinh, bắt gặp cái thần tình chẳng nhìn ra cảm xúc, lại thấy tấm áo đen đã bạc sợi phai màu, chẳng hiểu sao lại sinh ra chút lòng thương xót.
Chợt máy tính báo hiệu thanh âm, người phụ nữ thôi không nhìn tới, quay trở về bên màn hình vi tính. Đôi tay trắng trẻo từ từ thao tác, vuốt lên vuốt xuống, thỉnh thoảng chạm rồi dừng lại một lúc lâu. Người phụ nữ càng làm càng chậm, khác hẳn phong cách nhanh nhẹn thường ngày.
Càng xem qua đống lý lịch trước mắt, người phụ nữ nhíu mày càng sâu, bờ môi không tự chủ mà mím lại, xem đến cuối cùng, rốt cuộc nhịn không được thở một hơi dài.
Cả căn phòng lúc này ngập trong im lặng, nó không phải cái không khí hăng say lao động, cũng chẳng phải bình yên tĩnh mặc, nó là...trầm trọng.