Chương 26: Nổ rồi!
Nhìn sơ đồ kết cấu của Mị Ảnh mất đi một cánh điều hướng, Lý Khắc bất giác mím môi chặt thêm một tầng, nếu không phải còn có điếu thuốc trên môi, có lẽ chúng đã bị ép vào đến tím lịm rồi.
Trùng hợp ư? Nào có chuyện như vậy. Cái tên 612198 này, gã biết chính xác khoảnh khắc không gian bạo nổ, đồng thời lợi dụng nó một cách hoàn hảo, đưa Mị Ảnh của Lý Khắc hắn vào thế bắt buộc phải chịu sự tác động từ v·ụ n·ổ, cũng lựa thời cơ chính xác để nó giúp gã bạo tăng tốc độ Khởi I.
Gặp phải tình huống này, cách khả dĩ nhất cũng đơn giản nhất, đó là dựa vào độ cơ động đến biến thái của Mị Ảnh, thực hiện một pha di chuyển bộc phá, đưa Mị Ảnh về chiến đấu tầm xa như những lần trước đây. Có điều, lý thuyết là vậy, Lý Khắc lại không dám làm, di chuyển bộc phá tuy bất ngờ, nhưng ở trong trạng thái ấy, Mị Ảnh sẽ dễ bị tổn thương nhất, nếu chẳng may bị bạo khí kia đánh trúng, vậy coi như tự thua rồi.
Tuy vậy, với tình hình hiện tại của Mị Ảnh, dù cho không thể bứt ra, nó vẫn chiếm thế thượng phong tuyệt đối trong cuộc đấu này. Cách biệt về công nghệ quá lớn, sẽ không thể chỉ vì mấy yếu tố ngoại vi kia mà xáo trộn thứ bậc.
Khởi I có thể thương tổn Mị Ảnh thật đấy, nhưng Mị Ảnh chả nhẽ đứng yên cho con robot lỗi thời ấy mặc sức múa may, khi trong buồng lái của nó, là kẻ đã đăng đỉnh Thánh Quang gần chục mùa giải.
Đức tim đập thình thịch, tập trung hết mức, quan sát từng cử động dù là nhỏ nhất của hai con robot. Đến lúc này hắn không thể không thừa nhận, gã tân binh tên 612198 này, thật sự rất mạnh.
Kẻ mạnh nhất là kẻ lì lợm nhất.
Điều này, Lý Khắc quả thực thua gã.
Có câu nói, kẻ trong mộng mị, kẻ ngoài tỏ thông. Trong tình huống này, chính là vậy. Đức đã sớm nhìn ra mục đích của gã nhưng không có cách nào nhắc nhở Lý Khắc, hệ thống đàm thoại sớm đã bị ngắt từ lâu rồi. Vả lại, với lòng tự tôn lớn lao của mình, Lý Khắc cũng sẽ không cần hắn nhắc nhở.
Đức nhìn chằm chằm vào Khởi I thỉnh thoảng lại bộc phát ra tốc độ, không khỏi cảm thán về sự lì lợm của kẻ điều khiển nó.
62 lần hồi sinh để đạt được mục đích, nghị lực rất lớn.
Vứt bỏ mị hoặc về giá trị của 62 thẻ hồi sinh, chỉ với mục đích duy nhất là tìm ra một cơ hội bé nhỏ để chiến thắng, định lực cực lớn.
Dùng Khởi I thô sơ mà thành công ép Mị Ảnh siêu cấp vào tình thế có thể thất bại, năng lực quá lớn.
Đức bỗng nảy ra trong đầu một cái tên để đặt cho gã, Vua Lì Đòn.
Thật khó để tưởng tượng, nếu để cho gã tân binh ấy một Tinh giáp có lực chiến ngang ngửa Mị Ảnh, không biết cuộc chiến này sẽ kinh tâm động phách tới mức nào.
Chợt đôi mắt sau tròng kính của Đức mở lớn, vội ghé gần vào màn hình chiến đấu.
Khởi I chẳng hiểu vì sao đột ngột từ bỏ thế công, hợp với thế tiến của Mị Ảnh mà hình thành cục diện rút lui. Cũng từ đây, Khởi I thể hiện ra một kỹ năng cực kì khủng bố nữa của mình, đánh rồi chạy.
Kỹ năng này hầu như người chơi nào cũng sử dụng, nhưng sử dụng ở mức độ nào là mới quan trọng.
Thông thường những tình huống áp dụng kiểu đánh này, đa phần đều là Tinh giáp có lợi thế về khoảng cách công kích, lợi dụng sát thương tầm xa cùng tính cơ động, “chăn dắt” đối thủ tới c·hết. Kẻ có kỹ năng càng cao, khả năng “chăn dắt” càng điếm thối, có khi đối thủ c·hết rồi mà bản thân chẳng mất một giọt HP nào.
Có điều, nếu áp dụng kiểu đánh này cho Khởi I, vậy có chút “phiêu lưu” quá rồi. Sải tay của Khởi I tuy có dài, so với Mị Ảnh phải hơn tới vài mét. Nhưng vài mét ấy đối với Tinh giáp, gần như chẳng có nghĩa lý gì, chỉ tính thời gian ngươi xoay người đánh trả rồi lại xoay người chạy đi, đối phương thu hẹp khoảng cách ấy từ lâu rồi, trừ phi ngươi có thể vừa chạy vừa đánh. Chỉ là như thế, quá khó. Chưa kể đến thân hình “ục ịch” của Khởi I, làm cho độ “mượt mà” lúc ra đòn gần như không có, dẫn đến mất cả giây thời gian để có thể trở về trạng thái ban đầu. Cả giây ấy đối với kẻ cơ động như Mị Ảnh, đã đủ để c·hết thêm mấy lần.
Vậy mà, Khởi I vẫn làm. Còn kinh khủng hơn nữa, nó làm đến không một vết xước. Thời điểm xoay người đánh trả luôn luôn cực kì chính xác, vài mét khoảng cách kia đều được tối ưu đến tận cùng. Ngươi đánh đối phương một cái, đối phương lại chỉ có thể bất lực, hoặc là đỡ đón, hoặc là né tránh chứ không thể phản đòn t·ấn c·ông, vì tầm sát thương của chủy thủ còn cách đối phương cả mét.
Vẫn giống như mấy lần trước, nó đều dựa vào những bạo khí kia để gia tăng tốc độ. Mỗi khi Mị Ảnh có ý dứt khỏi truy đuổi nhằm s·ử d·ụng s·úng ngắn, nó lại bằng một cách thần kì nào đó, dây dưa bám lấy. Mị Ảnh tất nhiên cũng biết kỹ năng đánh rồi chạy, nhưng mỗi lần nó ra đòn, đều sẽ bị một cái giảm tốc bất ngờ của Khởi I né khỏi.
Phải thừa nhận, kỹ năng này của gã tân binh hơn Lý Khắc một bậc, lại còn sử dụng trong tình trạng Tinh giáp đã mất đi gần nửa hiệu năng do những thương tổn mà Mị Ảnh gây ra, sự n·hạy c·ảm với khoảng cách thật khiến người ta phải thán phục. Nhưng mà, dù có làm như vậy, cũng đâu còn nghĩa lý gì.
Thời gian đã sắp hết rồi!
Thời gian tiêu chuẩn cho một cuộc chiến chỉ là 7 phút. Cuộc chiến kết thúc là khi một trong hai đối thủ ngã xuống, hoặc 7 phút ấy chạy hết thời gian, đến lúc ấy, thắng thua sẽ được phân định theo sát thương gây ra.
Đến hiện tại, nhìn thanh HP là biết, kẻ nào sẽ chiến thắng.
Khởi I 38%
Mị Ảnh 86%
Lại còn phải tính đến 14% HP đã mất của Mị Ảnh có một phần là do những bạo khí kia gây ra.
Vậy nên, Mị Ảnh thắng chắc rồi.
Gã tân binh kia rất hay, Khởi I đánh cũng rất tốt, nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối, thật sự không thể có thần tích nào xảy ra cả.
Đức buông bỏ căng cứng, tháo ra chiếc kính đã đẫm mồ hôi của mình, lại lấy cánh tay lau qua cái mặt đã phờ phạc vì tập trung quá độ. Nhưng trong ánh mắt không giấu nổi sự rung động.
Hắn biết mấy năm qua Lý Khắc cô đơn thế nào. Không chỉ ở thực tại, mà ở trong Thánh Quang cũng thế. Cô đơn vì bởi không thể tìm ra kẻ có thể phân tranh với mình. 60 cái thẻ hồi sinh kia chính là khát vọng mấy năm qua tích cóp. Không quan tâm Khởi I yếu đuối thế nào, không quan tâm cuộc chiến này chênh lệch ra sao, chỉ bằng một tia nguy cơ c·hết chóc mà gã tân binh kia mang đến, đã đủ để Lý Khắc vung ra đại giới rồi.
Gã đến hiện tại ở trong Thánh Quang chỉ thiếu duy nhất một thứ, đấy là đối thủ xứng tầm. Hôm nay đây, cuối cùng gã cũng tìm ra, kẻ lẻ loi ở bên bầu bạn như hắn thật vui lây trong lòng.
Mà cái tên tân binh kia cũng thật giỏi. Tay đã nhanh, não nhanh chẳng kém, lại còn có sự lì lợm đến đáng sợ, mặc bản thân bị người ta đánh cho bầm dập, vẫn kiên định dồn đối phương vào thế bí.
Mãn nhãn, có lẽ nên dùng từ ngữ lộng lẫy này để mô tả về toàn cảnh trận chiến. Nếu xếp nó với những trận chiến được coi là xuất sắc suốt 10 năm qua, nó phải là đứng đầu. Thậm chí còn có thể xếp nó cùng với vài trận Thần Chiến ở thập niên trước kia.
Bỗng có tiếng trẻ con khóc vang lên nơi cửa phòng, Đức ngoảnh đầu ra, liền thấy vợ mình đang bồng con đi tới, trên mặt là sự mệt mỏi do thiếu ngủ gây ra.
Đức vội ngồi dậy, chạy ra đỡ lấy đứa bé. Chẳng hiểu sao đứa bé đang khóc oa oa vừa vào tay bố đã nín bặt, trên môi còn mấp máy nụ cười mỉm chi.
Đức cười cười, hất hất cái đầu, lại trách yêu nó mấy câu, rằng sao không để mẹ ngủ hết giấc, sao không nằm yên đấy mà chơi đi.
Đứa bé 8 tháng tuổi chẳng biết có hiểu, đương nhiên cũng không thể nói, chỉ là nó biết cười theo cái hất đầu của bố, tiếng khanh khách vì đó mà râm ran cả góc nhà.
Vợ Đức đang búi tóc bên cạnh thấy thế liền bật cười, vẻ mệt mỏi trên mặt bớt đi mấy phần ủ rũ. Cô nhìn đến máy mô phỏng buồng lái bên góc nhà, khẽ ánh lên vài điều khó chịu, nói:
- Bị thằng Tũn con này hành chưa đủ mệt hay sao mà vẫn còn thời gian ngồi đây đánh đấm?
Đức mặt vẫn chẳng bớt vẻ tươi vui, dụi đầu mình lên trán thằng con, làm cơn cười đùa của nó vừa dứt lại phải tiếp tục.
Thấy Đức cố tình lảng tránh, vợ hắn cũng chẳng truy tra đến cùng. Cô thừa biết tính gã, nhiều khi yêu cái buồng mô phòng này còn hơn cả mình. Cô đi đến, ôm lấy lưng ghế, muốn xem xem gã đàn ông của cô rốt cuộc đang làm cái gì.
- Hôm nay Thánh Quang Chiến Kỷ mở màn mùa giải mới, anh vào ngó qua một tí, lại trùng hợp chỗ Đoàn trưởng có kẻ đến thách đấu, anh liền ngồi xem luôn.
Vợ Đức nghe thấy thế, khẽ nhếch miệng cười, thì ra lại đi “hú hí” với cái gã Đoàn trưởng kia. Có nhiều lúc cô thầm nghĩ, cái gã Đoàn trưởng ấy thân thiết với chồng cô còn hơn cả cô nữa. Chẳng qua cô cũng chả thèm ghen, chồng cô “thẳng tắp” không “cong” không “vẹo” thà thân thiết với gã còn hơn đi cặp kè với mấy con ả l·ẳng l·ơ.
Và cô cũng biết, dù họ chỉ là bạn bè quen biết qua game, nhưng tính ra thân nhau đến cả chục năm hơn rồi đấy chứ. Mà kể ra người bạn này của chồng cô cũng tốt, nhà giàu chưa nói, lễ tết là lại gửi quà, thằng con nhà cô mới sinh liền chạy vạy cho nó tiêm vacxin tốt nhất, vợ chồng cô ốm đau gì đều sẽ gọi điện hỏi thăm. Nếu không phải vợ chồng cô ra sức từ chối, có lẽ gã đã bế cả nhà cô lên định cư ở Thủ đô trên kia rồi. Người rộng lượng với bạn bè như thế, cô ghét làm sao được.
Có điều, chồng cô nói gã đã ba mấy tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, cô từng lo, không phải ở chồng cô, mà là gã “cong” kìa. Ruột cô vốn thẳng, nghĩ gì nói đấy, chồng cô nghe qua liền cưới phớ lớ, bảo cô không thể hiểu lớp người hào môn như bọn họ. Cô cũng chỉ biết nghe vậy, nhưng vẫn lo.
Cô nhìn đến màn hình, thấy hai con robot đang đánh nhau. Cô chẳng hiểu cái trò này của bọn họ, nhưng vẫn biết phân biệt đẹp xấu. Con robot phủ màu tím bóng đẹp đẽ kia, chắc hẳn của cái anh Đoàn trưởng nhà giàu, cô nhịn không được mà buột miệng nói:
- Con robot màu tím kia chắc là của anh Đoàn trưởng nhỉ? Đẹp thật đấy!...Ơ! Sao nó nổ rồi?
- Tiền tỷ của người ta, sao lại không đẹp!
Vợ còn chưa nói hết Đức đã chen mồm vào, thầm tự hào thay di sản vĩ đại của Đoàn trưởng. Đến khi nghe hết đầu vẫn còn nâng nâng. Chỉ là não hắn cuối cùng cũng “load” được lời sau cùng của vợ, bỗng ngớ người, vừa vội đi đến buồng lái vừa to giọng hỏi lại:
- Sao? Cái gì nổ? Làm sao mà nổ?