Chương 24: KO!
Mị Ảnh nhìn vào làn khói. Nó không quản bản thân đang trong trạng thái dễ bị tổn thương, cứ nhìn chằm chằm vào đấy. Vốn dĩ quả lựu đạn kia là đồ lạc hậu, lại không thuần không phá, chức năng hữu dụng hơn đấy là làm mù, thêm vào vỏ giáp của Mị Ảnh làm từ nguyên liệu siêu cấp, dù có nổ chính diện cận thân cũng chẳng có sát thương. Chỉ là Lý Khắc muốn xác nhận, cái gã tân binh kia, liệu có thật sự biết cách đánh người.
Làn khói theo viên đạn xuyên phá tách thành một lỗ tròn, chút đá bay vừa mới ngu ngơ trở lại quỹ đạo bỗng chốc chẳng còn hình dáng. Sau khoảnh khắc ấy, Lý Khắc khẽ nheo mày. Viên đạn laze kia thật sự không trúng.
Thân thủ quả thực không tệ.
Mày còn chưa kịp giãn, cảm thán còn chưa xong, bỗng làn khói kia biến hình lệch dạng, từ trong đó một mũi nhọn độn khói mà ra. Mũi nhọn nhanh chóng rời khỏi, đâm thẳng về phía Mị Ảnh lúc này chân vẫn còn cách đất.
Lý Khắc nhìn mũi đao nhọn hoắt đang dần chiếm trọn màn hình chiến đấu, cũng chẳng thấy biểu cảm gì nổi bật, có chăng chỉ thấy đôi mắt vốn đang nhíu của hắn đã về bình thường từ lúc nào. Chỉ là đôi tay của hắn lại không bình thản như thế.
Nó liên tiếp thao tác, nhanh đến nỗi còn chẳng nhìn ra ngón tay chân thực.
Mị Ảnh ngay liền lúc hành động, phô ra cái thứ tinh túy nhất của nó, “mị”.
Mắt thấy mũi đao kia đã có thể xuyên thủng ngực Mị Ảnh, thì con robot ấy đang từ thực thể hữu hình bỗng chỉ còn là cái bóng mờ ảo. Rồi ở nơi cách đó cả chục mét, đột nhiên một con robot tương tự Mị Ảnh xuất hiện. Cũng hình dáng ấy, cũng tư thế ấy, chỉ là họng súng laze của nó lúc này, đã lại lần nữa đỏ lửa.
Một viên đạn laze nữa được bắn ra, mục tiêu của nó vẫn vậy, nhưng lần này đây, chẳng còn có thứ gì cản trở tầm nhìn của kẻ giương súng cả.
Khởi I theo thế tiến của mình đâm thẳng tới, nó đương nhiên chẳng thể đâm trúng cái gì, mục tiêu của nó đang bắn nó kia kìa, cái bóng mà nó vừa xuyên thủng vốn chỉ là một cái tàn ảnh. Khởi I biết nó sẽ phải đối diện với cái gì, tư thế hiện tại nào còn có chút gì chủ động, khả năng di chuyển đến biến thái kia đã lấy đi toàn bộ chút lợi thế mà khổ sở lắm nó mới tạo ra được.
Có điều, nó đâu phải không biết, kinh nghiệm chiến đấu bao năm cũng chẳng phải trưng cho có.
Dư lực của cú lao người còn chưa hết, Khởi I mạnh mẽ đổi thế nghiêng người, lưỡi đao trong tay đang từ đâm tới vội thu lại trước người, cố gắng che đi phần yếu hại nhất, tay còn lại nhanh chóng luồn vào thắt lưng, giật xuống quả bom duy nhất còn lại, theo cái nghiêng người ném thẳng về phía Mị Ảnh lúc này đang từ từ tiếp đất.
Hai thanh âm một trước một sau vang lên. Cái trước đơn giản chỉ là một tiếng “bụp”. Nó nếu ở không gian yên tĩnh, nghe ra cũng có chút to lớn, nhưng ở cái nơi hỗn tạp thanh âm này, chẳng khác gì ném đá vào biển, thua xa t·iếng n·ổ nhức óc ngay phía sau nó. Nhưng mà sức sát thương của nó so với thứ kia, hơn xa nhiều lắm.
Khói trắng lần nữa ngập tràn, Khởi I hết nhìn làn khói ấy lại nhìn thanh phác đao vẫn còn nguyên vẹn đang chắn trước buồng lái, tay còn lại thì sờ sờ một lỗ nhỏ ngay chỗ khớp nối giữa thân máy cùng hai chân, rồi bất lực ngã sầm xuống.
Khởi I chưa hỏng, thanh hiển thị HP vẫn còn tới 68% nhưng nó so với việc b·ị b·ắn c·hết còn nhục nhã hơn nhiều. Nó bị Mị Ảnh phá hỏng hệ thống thăng bằng rồi.
Trương Quyết Sinh thở nhẹ một hơi, cái lưng thẳng cũng liền lúc từ bỏ tư thế, ngả người vào thành ghế. Hắn với lấy chai nước nãy giờ chưa từng động tới, uống ừng ực mấy ngụm, lại cũng chẳng thể khiến cái đầu đang căng cứng của hắn bớt mấy phần ong ong.
Cái tên Chí Tôn này, hắn không đọc được não của y.
Cái tên Chí Tôn này, thật không phải thằng nhà giàu không não.
Màn giao tranh chóng vánh vừa rồi đối với kẻ trong cuộc cũng chỉ là đôi ba phút ngắn ngủi, nhưng với những kẻ may mắn được quan khán, nó dài phải như cả đời game thủ của chúng.
Cái đấy nói không phải cho sướng mồm.
Ngay lúc Trương Quyết Sinh ngả người vào ghế, chân Lê Hưng vậy mà cũng run run không vững rồi.
Con robot nhanh đến điên người lúc nãy, chính là Khởi I vẫn luôn nổi tiếng ụ ịch đấy ư?
Mị Ảnh kia có thể không thấy, nhưng Lê Hưng nó lại nhìn thấy rõ mồn một cái khoảnh khắc chủ động xuất kích ấy. Ném bom giấu tay, động thân lao tới, tất cả hoàn thành chỉ trong tích tắc. Đến lúc khói trắng bao phủ toàn bộ màn hình, ở tình trạng tầm nhìn hoàn toàn bị cản trở, lại có thể bằng một cách vi diệu nào đó, né thoát khỏi đường đạn laze từ Mị Ảnh. Nếu lúc trước cái thao tác tay chuẩn Đấu Thần kia là một hồi bất ngờ đến ngỡ ngàng, thì cái khoảnh khắc vừa nãy đây, thật sự mới làm người ta phải sợ hãi.
Đức lúc này cũng không tự chủ được, không ngừng đẩy đẩy cái kính cận của mình trong vô thức. Mồ hôi trên trán đã kết th·ành h·ạt to tướng lăn xuống cánh mũi, giống như hệ thống điều hoà nhà hắn có chút vấn đề thì phải.
Kết quả của trận chiến này vốn không nằm ngoài phán đoán của Đức, cách biệt giữa song phương chính là một trời một vực. Nhưng cái cách mà gã tân binh kia chiến đấu, đã khiến một kẻ sớm đã tỏ tường mọi khía cạnh về Thánh Quang lại nổi lên nghi ngờ, rằng nhà phát hành chẳng nhẽ đã buff ẩn Khởi I.
Điều ấy rất vô lý.
Cũng vì nó rất vô lý nên cách lý giải hợp lý nhất, đấy là gã tân binh ấy, không chỉ biết múa tay, gã còn là một chiến sĩ thực thụ. Ban nãy, Đức thật sự không thể nhìn ra Khởi I n·ém b·om từ khi nào, lúc Mị Ảnh động thân, hắn còn nghĩ Lý Khắc không thèm nhường nhịn, chủ động t·ấn c·ông. Hắn đã thực sự bất ngờ.
Kĩ thuật n·ém b·om kiểu này sớm đã bị c·hôn v·ùi trong lịch sự dài đằng đẵng của Thánh Quang. Một là vì tác dụng không lớn, màu mè là chính, nếu không phải hoàn cảnh đặc thù, nó gần như vô dụng. Còn hai là... nó quá khó để thực hiện, đòi hỏi một loạt thao tác phức tạp với liên tục những chỉ lệnh cấp 3 cấp 4, thêm vào việc phải điều khiển hệ thống điều tiết nhiên liệu chính xác tuyệt đối, thực hiện động tác kia, đã chẳng mấy ai làm được, người làm được cũng chẳng ai thèm làm. Nhưng Khởi I đã làm, lại làm đến hoàn mĩ.
Trong hoàn cảnh cần một sự đột biến để bắt đầu chiến cuộc giống như trận chiến này, nó hoàn hảo đến bất ngờ.
Còn điều bất ngờ hơn nữa là, tốc độ ngay sau đó của Khởi I. Nó quá nhanh so với tốc độ tối đa mà một con robot thuở sơ khai có thể đạt được, Lý Khắc nếu có ý khinh địch, chắc chắn đã lật thuyền trong mương. Vỏ giáp của Mị Ảnh dù cho có là siêu cấp cũng sẽ bị một đao ấy xuyên thấu, nên nhớ kỹ thuật tinh luyện kim loại ở thời đại Khởi I đã rất có thành tựu rồi.
Rồi còn phải kể đến việc viên đạn laze kia không trúng đích, chỉ có thể tạo ra thương tổn ở mặt HP, không thể trực tiếp phá hủy đi buồng lái. Lý Khắc nổi tiếng với tuyệt kỹ “nhất đạn” từ khi Mị Ảnh xuất thế, vốn chưa có kẻ nào sống sót sau một viên đạn của gã. Tất nhiên những viên đạn ấy được bắn ra bởi khẩu bắn tỉa Lesley trứ danh, thứ vốn được coi là có hoả lực mạnh mẽ nhất Thánh Quang, từ nãy đến giờ vẫn luôn nằm yên trên lưng Mị Ảnh, không phải là cái khẩu súng ngắn laze kia. Tuy là thế, ý chính vẫn là, tài xạ kích của Lý Khắc đã xuất thần nhập hoá, dù cho có dùng súng ngắn đi nữa, cũng không thể bắn lệch được.
Vậy khả năng duy nhất còn lại, là gã tân binh kia cũng sớm làm tốt chuẩn bị, đã tính toán góc độ chuẩn xác, thành công thoát khỏi viên đạn chí tử ấy, rồi lại thuận thế tiến, lấy khói làm điểm tựa, thành công tạo ra cơ hội duy nhất ấy.
Tất cả phải nói là đỉnh cao, cái biến số về tốc độ bộc phát kinh người kia của Khởi I sẽ chẳng có ai nghĩ đến, lại còn dùng tiếng bom nổ để làm sai lệch thời điểm robot phát động công kích, tiếng động cơ của Khởi I vốn rất lớn, nếu không tính toán chi li, rất dễ khiến đối phương phát hiện.
Và chắc hẳn cái tinh cầu An Khiết 43 này có điểm đặc biệt, không đơn thuần chỉ là loạn thạch giăng khắp khiến di chuyển cản trở, tên tân binh ấy biết, cũng nắm bắt nó một cách hoàn hảo. Nhưng tiếc một điều, Lý Khắc chưa bao giờ là kẻ dễ xúc động, sẽ không ngu gì mà lao vào cận chiến, thành ra cơ hội có thể gọi là kì tích ấy, công cốc rồi.
Đức nhìn vào màn hình chiến đấu, lúc này bóng dáng của Khởi I dần xuất hiện sau làn khói. Nó nằm im không động đậy, cũng phải thôi, một súng kia của Lý Khắc quá hiểm, lại không t·ấn c·ông buồng lái, Khởi I dù đã tinh ý dùng phác đao che đi vẫn thành ra vô dụng. Khởi I chung quy quá lạc hậu, hệ thống cân bằng thủy lực mà hủy, liền không khác gì kẻ liệt.
Súng trong tay Mị Ảnh giơ lên, chẳng thèm nhìn ngắm thành quả của mình, một viên đạn laze bắn thẳng vào buồng lái.
KO!