Chương 19: Thách đấu Chí Tôn
Lê Hưng vội đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào màn hình chiến đấu của Trương Quyết Sinh, nó muốn xác nhận bản thân có phải đang nhìn nhầm hay không.
Sự thật là... không.
Cái quái gì diễn ra trước mắt nó vậy, gã ta vậy mà đang thực hiện... hướng dẫn tân thủ.
Lê Hưng vốn chưa từng xem Trương Quyết Sinh khiển Tinh giáp, lần trước sau khi thuê gã liền về nhà ngủ luôn, hôm sau ra thì đã thấy kết quả như vậy. Những tưởng với trình độ leo rank khủng kh·iếp ấy, tài khoản chính của gã sớm đã đạt cấp tối đa, Tinh giáp chủ lực cũng là dạng có số có má. Ban nãy nhìn gã đặt danh hào lại chỉ nghĩ gã muốn đổi một cái tên khác, chẳng ngờ tài khoản của gã thật sự là lập mới hoàn toàn. Tên này, ngươi chưa từng lập tài khoản, tại sao trình độ lại có thể quái thai như vậy?
Mấy cái hướng dẫn tân thủ cũng giống như cái video mở màn Chiến dịch vậy, đều cực kì nhàm chán. Đa phần người chơi sau khi biết sơ sơ vài thao tác cơ bản nhất liền dứt khoát bỏ qua. Dù sao quà tân thủ cũng vẫn được nhận đủ. Nhưng đằng này, gã trông quán trước mặt chắc chắn là hạng già dơ, nay lại ngồi hoàn thành trọn vẹn hướng dẫn tân thủ. Vậy chính là điên rồi!
Nhưng điên hơn nữa là, cái tốc độ tay trên chuẩn Đấu Thần kia, được đạt thành trong hướng dẫn tân thủ giản đơn đó, lại còn bằng cái Tinh giáp “cùi bắp” nhất Thánh Quang, Khởi I.
Khởi là dòng Tinh giáp chiến đấu đầu tiên của Thế giới 7 tầng, được xưng là bước ngoặt vĩ đại nhất của khoa học loài người, khởi đầu cho thời đại kĩ thuật robot tiên tiến. Khởi rất bá đạo, nhưng đấy là ở danh tiếng của nó, còn về khả năng chiến đấu, cho dù không ai dám mở miệng chê cười, vẫn phải thầm thừa nhận một điều, nó quá lạc hậu để có thể chung mâm với những Tinh giáp thế hệ mới, mặc cho nó có là Khởi III đã được nâng cấp cực hạn đi chăng nữa. Thánh Quang tôn trọng tính chân thật cũng như phần lịch sử đẹp đẽ ấy, nó bê nguyên toàn bộ thiết kế cũng như cấu kiện của Tinh giáp ngoài đời thực vào game. Vậy nên Tinh giáp dòng Khởi trong Thánh Quang...phế lòi con mắt.
Tinh giáp ngày xưa khác xa so với bây giờ. Bởi vì nguyên nhân công nghệ nghiên cứu còn sơ khai, thêm việc hạn chế về nguyên liệu cấu thành, khả năng được chú trọng phát triển chỉ là hoạt động cùng t·ấn c·ông đơn giản, vậy nên thiết kế của Khởi I rất tệ. Một cái buồng lái đặt trên lò nhiệt hạch thô sơ, thêm vào hệ thống cân bằng khí lỏng, rồi tất cả được bọc lại trong một vỏ hợp kim đã được đặc chế. Trên cái vỏ đó, lắp thêm hai cái tay, hai cái chân, vậy là tạo thành.
Bởi những yếu kém về mặt thiết kế như vậy, Khởi I bị hạn chế rất nhiều trong chiến đấu. Nó quá chậm, quá thô cứng, quá tù túng. Khiển nó giơ tay nhấc chân còn được, bảo nó có thể thương tổn đến những Tinh giáp hiện đại bây giờ, gần như là hão huyền.
Nhưng thứ đang xảy trước mặt Lê Hưng là cái đây. Là sự lừa dối của Thánh Quang sao? Rằng Khởi I hoàn toàn có thể đáp ứng những chỉ lệnh cao cấp nhất của Tinh giáp?
Lê Hưng còn chưa trả lời được sự hoài nghi nhân sinh của mình, nó lại phải đối diện với kì sự lạ lùng nhất trong sự nghiệp game thủ. Trương Quyết Sinh, anh ta... đang mở cái gì vậy?
Hướng dẫn tân thủ đã hoàn thành, nhân vật được đưa tới quảng trường tân binh, Hòm Khởi Đầu ngay lập tức được gửi về Hành trang. Lê Hưng nhìn qua, cũng chỉ là vài nguyên liệu nâng cấp bình thường, ba viên Đá hồi sinh cùng Khởi I, vốn là thứ ai mới chơi đều sẽ nhận được. Nhưng cái làm nó chú ý, là tấm thẻ mà Trương Quyết Sinh vừa mở lên.
Lê Hưng chơi Thánh Quang đã mấy năm, xem người ta mở hòm chẳng ít, tự nạp tiền mở hòm cũng nhiều, lại chưa từng thấy tấm thẻ nào như cái của Trương Quyết Sinh. Nhìn hiệu ứng mở thẻ, không phải đồ khủng, thậm chí còn là phổ thông, chỉ là nó cảm giác tấm thẻ ấy không phải tầm thường như thế. Nó bỗng nhớ đến một màn hướng dẫn tân thủ kinh diễm ban nãy, dần mường tượng ra nguyên do.
Trương Quyết Sinh đã mở xong tấm thẻ. Lê Hưng có chút hồi hộp, phải chăng tấm thẻ ấy sẽ mở ra liên kết tối cao, thu được Hòm Huyền Thoại cực kì quý hiếm của Thánh Quang. Hơi thở của nó như chậm lại, đợi chờ thứ xuất hiện sau tấm thẻ ấy. Và rồi...chẳng có gì cả.
Sau khi tấm thẻ ấy mở ra, hành trang liền đóng lại, trước màn hình vẫn chỉ là quảng trường tân binh lúc này đã sớm chẳng còn bóng người. Lê Hưng thấy thế, cơn hụt hẫng trong lòng liền trào dâng, mở miệng chửi bậy một câu. Lời đã sắp ra, miệng cũng đã mở, nhưng những điều ngỡ ngàng hôm nay dường như vẫn chưa chịu buông tha thằng nhóc ngu ngốc này.
Màn hình sau một hồi lâu im ắng chợt nháy đỏ liên hồi, cùng lúc đó, có biểu tượng bức thư nhấp nháy ngay chính giữa rồi mau chóng mở ra.
“Nhiệm vụ Thách đấu Chí Tôn được kích hoạt, Chí Tôn đã chấp nhận thỉnh cầu. Tân binh mau chóng chuẩn bị, phi thuyền sẽ ngay lập tức tới đón”.
Lê Hưng cứ thế há miệng nhìn một màn trước mắt, lời định nói ra cũng đã tiêu biến từ lúc nào.
Thách đấu Chí Tôn!
Mẹ nó! Chí Tôn, tất nhiên không phải là nó rồi, vậy chẳng lẽ là Chí Tôn của Thánh Quang, dậm c·hết cả trăm triệu người chơi để bước l·ên đ·ỉnh Chiến đài? Không! Sao có thể? Lê Hưng nó chơi game này đã mấy năm, hiểu tường tận mọi ngóc ngách thì không chắc, nhưng cũng thuộc dạng sành sỏi cơ chế của game. Chỉ là cái nhiệm vụ trước mặt này, nó chưa từng nghe qua, kể cả quyển bách khoa toàn thư về Thánh Quang kia chắc chắn cũng không có. Vậy thì nên giải thích thế nào cho sự tình trước mặt.
Lê Hưng đã khép được miệng, mắt cũng hơi nheo, cúi đầu nhìn gã thanh niên vẫn đang thản nhiên gõ gõ ngón tay lên màn hình điều khiển, trong lòng ngập tràn hoài nghi, cảm giác thần bí khó tả thành lời, thậm chí là... sợ hãi.
Sau vài khắc đợi chờ, chợt mái vòm của quảng trường tân binh rộng mở, theo đó là một khoang lái vận chuyển từ từ đi xuống. Khoang lái tiếp đất, cánh cửa kim loại dần tách, hai chiến binh khoác quân phục của Sở Chỉ Huy xuất hiện sau đó. Hai người chầm chậm bước ra, mỗi người đứng một bên cửa, rồi một tin nhắn thoại được gửi tới nhân vật của Trương Quyết Sinh.
“Tân binh, đến lúc lên đường rồi!”
Trương Quyết Sinh hơi bất ngờ, không nghĩ tên Chí Tôn kia hiện cũng đang online. Dù vậy, hắn lại không chút lưỡng lự mà tiến vào, bắt đầu thực hiện một trong những nhiệm vụ ẩn khó nhất của Thánh Quang Chiến Đoàn.
...
- Đoàn trưởng, anh định không chơi nữa sao?
- Này, anh còn online không đấy?
- Đoàn trưởng, anh chạy đâu rồi?
Lý Khắc ngả ngớn ngồi trên ghế, mắt vô định nhìn đám khói trắng mà mình vừa nhả ra, mặc kệ tai nghe bên cổ vẫn oang oang thanh âm của gã đồng bạn. Hắn hôm nay chẳng thiết làm gì. Mấy lời ông già càm ràm ban tối đến bây giờ vẫn còn làm hắn ấm ức, thêm nữa lại phải trơ mắt nhìn thằng con hoang đứng bên “biểu diễn” một màn anh em máu mủ ruột rà, tâm tình của hắn khó chịu không thôi. Vừa định nhoài người với lấy cốc rượu đặt cạnh màn hình điều khiển, cái tai nghe c·hết tiệt kia lại tiếp tục vang lên cái thanh âm chói tai ấy:
- Đoàn trưởng, anh thật sự muốn bỏ thằng em nheo nhóc một mình sao?
- Lải nhải ít thôi thằng gà này!
Lý Khắc rốt cuộc không thể chịu thêm được nữa, gắt thẳng vào micro. Vừa nói hắn vừa thấy hối hận ngày xưa đưa mật khẩu kênh đàm thoại cá nhân cho thằng đồng bạn lắm mồm này.
- Ơ! Sao anh lại gắt lên với em? Em đây là đang quan tâm anh mà!
Tai nghe lại vang lên thanh âm, nhưng lần này chẳng còn oang oang vang tiếng nữa, thay vào đó là cái yểu điệu “nhão nhoét” của mấy ả đào tơ. Chỉ là yểu điệu ấy lại thể hiện bởi cái giọng nam cao thô thiển, còn đi qua cái mic vốn đã không truyền tải đủ đầy âm sắc. Lúc nghe được liền chẳng thể ngọt ngào như mật rót bên tai, nói suồng sã hơn là, giống mắm tôm ủ hỏng, vừa khắm vừa nồng. Nghe thôi đã thấy rùng mình.
Lý Khắc nghe thấy lời “nũng nịu” ấy, da gà liền nổi khắp, chỉ ước ngay bây giờ có thể xông thẳng vào phòng thằng gà kia mà đánh một trận. Cho nó hiểu thế nào là định nghĩa của một nam nhân đứng đắn.
- Đức, mày tin tao gọi điện cho vợ mày bảo nó thay tao tát cho mày một cái không?
- Ấy! Đoàn trưởng! Đừng manh động! Anh bây giờ mà gọi bạn ấy dậy là bạn ấy đ·ánh c·hết em luôn đấy! À mà, anh làm quái gì có số bạn ấy nhỉ?
Lý Khắc bất giác nhếch miệng cười. Hắn đương nhiên không có, chỉ là những kẻ như bọn hắn thiếu gì cách để tìm được mấy cái thông tin bảo mật cỏn con ấy đâu. Kể cả ngay bây giờ, đối với hắn cũng đơn giản là một cú điện thoại mà thôi. Nhưng mà, lời kia vốn chỉ là bông đùa. Hắn lại nói vào mic vài lời chợ búa, thứ mà ở cuộc sống thực tại, hắn chẳng mấy khi được dùng.
Đánh nhau bằng ngôn từ một lúc, ấm ức nãy giờ của Lý Khắc liền theo gió mà bay, tâm tình cũng vì vậy mà tươi tỉnh hơn chút. Suy cho cùng, cuộc sống làm hắn thấy thoải mái nhất, vẫn là ở cái thế giới ảo này, người bạn đáng tin nhất, vẫn là người kề vai sát cánh trong vũ trụ bao la.
- Đoàn trưởng! Mấy lời anh gắn lên hồ sơ là ý gì vậy? Thật sự là không muốn chơi nữa ư?
Đức chẳng tiếp tục cười cợt, một lần nữa trở lại với cái khúc mắc của mình, hạ giọng khẽ hỏi.
Lý Khắc theo thói quen gõ gõ ngón tay là màn hình điều khiển, mắt lại yên lặng nhìn tới con robot lộng lẫy đang nghiêm dáng trên màn hình. Hắn cứ yên lặng như vậy lúc lâu. Có lẽ đang tua lại trong đầu vài cái kỷ niệm đẹp đẽ. Hoặc cũng có thể đang tự hỏi, ý nghĩa của thứ trước mặt đối với hắn là gì. Là trò tiêu khiển? Hay là đam mê? Hay là nơi để hắn trốn vào những lúc chơi vơi?
Thân là con nhà tài phiệt, Lý Khắc từ bé đã tiếp xúc với cuộc sống giàu sang, nhưng nó...cũng đầy áp lực. Hắn càng lớn càng nhận ra, bản thân vậy mà sợ hãi cuộc sống như vậy. Nó không phải màu hồng, nó không phải quang minh, nó tràn ngập khuôn phép, đầy rẫy những mưu mô, những dây dưa chằng chéo của cái gọi là lợi ích gia tộc.
Có những kẻ, cả đời chỉ ước ao bản thân một lần được trở thành phần tử cỏn con trong cái thế giới mà Lý Khắc hắn đang sống. Còn hắn, chỉ ao ước bản thân không sinh ra trong thế giới ấy. Hắn luôn trốn tránh việc phải tiếp nhận trách nhiệm của một đứa con nhà tài phiệt, dù cho phải đội lên cái mác thanh niên bại hoại, hắn cũng chả quan tâm. Nhưng mà, hắn trốn không nổi.
Bởi vì trốn không nổi, nên mới thấy ấm ức.
- Tao mệt rồi!
Lý Khắc rốt cuộc đáp lời.
- Chí Tôn mà cũng mệt sao!