Ngựa Non Háu Đá

Chương 8




Edit: Tôi

Beta: Bạn

Thiệu Thành như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.

Bên cạnh anh là Vương lão đại mặt mày rạng rỡ, ngồi đối diện là hai người phụ nữ. Một người bộ dáng ước chừng bốn mươi, năm mươi tuổi; một người đeo đồ trang sức trang nhã, trên dưới ba mươi tuổi đang bất động thanh sắc đánh giá anh.

Không sai, chính là đi xem mắt.

Ông chú này đặc biệt thích làm mai mối. Tuy rằng Vương lão đại lúc trước mấy lần cười ha ha nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh, anh đều không coi là thật, lão còn tưởng anh ngại ngùng. Trong lòng Thiệu Thành mải lo toan việc khác nên không để ý. Lúc này lão Vương hẹn đi ăn liên hoan, đến nơi rồi mới ý thức việc gì đang xảy ra.

Thiệu Thành còn giữ cho lão Vương một ít mặt mũi nên chưa có bật người đứng dậy.

Bà mai mở miệng trước cười nói: "Cậu bạn này thật lanh lợi ha!"

Vương lão đại nhiệt tình giới thiệu: "Tiểu Lưu rất khỏe mạnh, làm việc cũng nghiêm túc, thích hợp để sống chung."

"Hai người trẻ tuổi các người trò chuyện đi."

Vương lão rời đi còn đặc biệt có lòng tốt dặn dò Thiệu Thành: "Tiểu Lưu à, cậu không nên nghĩ rằng bản thân còn trẻ mà thấy sớm nha, cẩn thận quay đi quay lại đã thành lão già rồi đấy. Cô gái kia tuy rằng đã 33, nhưng cô ấy có nhà có xe, còn có cửa hàng riêng. Vốn dĩ người ta chẳng vừa ý một tên bảo an như cậu nhưng thấy cậu tuổi trẻ anh tuấn nên mới đồng ý đi xem mắt. Qua thôn này không có nhà trọ khác đâu!" Rồi dùng sức vỗ vai Thiệu Thành mấy cái, nhìn anh bằng ánh mắt trông mong, bày ra tư thái "cậu không cần cảm ơn tôi đâu", nghênh ngang rời đi.

*Quan thôn này không có nhà trọ khác (quá liễu giá thôn một giá điếm: Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.)

Thiệu Thành: "..."

Nhà gái ngược lại rất thoải mái tự giới thiệu mình, xem ra đã nhiều lần đi xem mắt.

"Chào cậu, tôi tên là Ngô Mai, năm nay 32, ba mẹ vẫn còn, còn có một em gái. Trong nhà cậu có mấy người?"

Thiệu Thành thành thực nói: "Ba mẹ tôi ly hôn, tôi ở với ba. Mấy năm trước ba tái hôn. Tôi cũng có một em gái."

Nhà gái nghe vậy nhíu mày: "A, ra vậy. Cậu... Cậu đi làm có tính toán gì không?"

Thiệu Thành nói tiếp: "Tích góp chút tiền. Chữa bệnh cho em gái."

Nhà gái: "..."

Thiệu Thành với ánh mắt chân thành mong đợi chăm chú nhìn đối phương nói: "Cô thì sao? Cô làm việc gì? Nếu hai người chúng ta cùng một chỗ là có thể nhanh chóng tích góp đủ tiền thuốc rồi. Công tác của tôi cũng coi như là ổn định. Tôi nghe nói cô có nhà hả, có mấy phòng? Mẹ tôi ở một mình rất cô quả. Nếu kết hôn, tôi hi vọng đón bà qua ở chung. Mẹ tôi không dễ tính, hi vọng cô có thể hiếu thảo với bà một chút."

Nhà gái: "..."

Thiệu Thành vừa nói rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bổ sung: "Mong cô kiểm tra hạ thân trước khi cưới."

Nhà gái: "Tại sao?"

Thiệu Thành: "Vợ trước của tôi bị bệnh chết, lúc phát hiện đã quá muộn, đành bó tay."

Nhà gái: "........."

Không quá năm phút đồng hồ, một cú điện thoại gọi tới, nhà gái tỏ vẻ có việc gấp không thể không đi trước. Vì áy náy xin lỗi, cô mời bữa cơm này.

Thiệu Thành không chút xấu hổ để con gái thanh toán, còn hiểu ý mà trấn an vài câu, thuận tiện hỏi số điện thoại di động. Nhà gái giả bộ không nghe thấy, giống như lửa thiêu mông mà chạy.

Thiệu Thành cười cười, không biết ngượng cúi đầu tiếp tục ăn cơm, ăn no mới đi. Trên đường trở về, Thiệu Thành tiện đường ghé siêu thị mua đồ, không nghĩ tới đúng lúc gặp Tạ Khôn.

Thiệu Thành chỉ có một thân một mình, khoảng thời gian này chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Chí Khánh. Hắn không có động tĩnh, bọn nhóc cũng sẽ bình an.

Cách hai giá để hàng, Thiệu Thành nhìn thấy Tạ Khôn đứng ngây người trước giá treo đầy các loại bộ đồ ăn (dụng cụ dùng khi ăn như muỗng, nĩa, dao, đũa...). Dáng vẻ của Tạ Khôn trông rất không thích hợp.

Tạ Khôn vươn tay, lấy xuống một con dao gọt hoa quả đặt vào bên trong giỏ đồ.

Thiệu Thành luôn cảm thấy dáng dấp cổ quái này của Tạ Khôn rất quen. Anh suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới: Bộ dáng Tạ Khôn cực kỳ giống Lục Phỉ Nhiên lúc cực điểm chán ghét anh, tuyệt vọng thống khổ, hận không thể đồng quy vu tận (cùng hủy diệt).

Chuyện phát sinh trong trường học, bóng dáng Diệp Chí Khánh, hình ảnh Tạ Khôn và Lục Phỉ Nhiên đi chung với nhau, đủ thứ khiến đầu óc Thiệu Thành xoay mòng mòng.

Không thể nào?

Tạ Khôn sẽ làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?

Nhưng hiện tại cậu vẫn còn là con nít!

Thiệu Thành càng nghĩ càng kinh hồn bạt vía, sợ đến mức theo dõi Tạ Khôn về tận nhà, nhìn cậu bước vào cửa rồi chăm chú canh giữ ở ngoài.

Hoàng hôn buông xuống.

Tạ Khôn từ trong nhà đi ra, đeo túi chéo, tay cứ vô thức nắm chặt cái túi như đang che giấu gì, sợ thứ trong đó bị phát hiện.

Thiệu Thành một đường lặng lẽ theo sau, đi một đoạn thì phát hiện quả nhiên là đến nơi ở của Diệp Chí Khánh.

*****

Bốn ngày trước

Thứ hai ngày hôm đó, Viên Sở Sở bát quái với Tạ Khôn, nói thầy Diệp gọi Lục Phỉ Nhiên chủ nhật qua nhà hắn ta học bổ túc.

Viên Sở Sở còn nói thầy Diệp dặn để tránh những học sinh khác trách giáo viên bất công, không cho Lục Phỉ Nhiên nói với bạn khác.

"Cậu đừng nói cho người khác biết nha. Tớ lén lút phát hiện đó, cứ cảm thấy là lạ." Viên Sở Sở thở dài, "Tớ nghẹn ở trong lòng thấy khó chịu, haizz. Tớ nói cho cậu biết, cậu thật sự đừng nói cho người khác biết đó."

Tạ Khôn cảm thấy toàn thân một trận lạnh lẽo, ghê tởm, ghê tởm đến mắc ói.

Dĩ nhiên Tạ Khôn sẽ không đem chuyện này nói cho người khác biết. Cậu nghĩ, chắc chắn Lục Phỉ Nhiên giống như cậu lúc trước, cái gì đều không hiểu, cái gì đều không biết. Nhưng cậu không biết mở miệng thế nào, Lục Phỉ Nhiên hỏi cậu lý do, cậu biết trả lời sao đây?

"Chủ nhật tớ tới nhà cậu làm bài tập nha?" Tạ Khôn gom dũng khí, thăm dò Lục Phỉ Nhiên.

Lục Phỉ Nhiên hồn nhiên trả lời: "Tớ có việc rồi."

Quả nhiên! Tạ Khôn há miệng thở dốc, cảm thấy bản thân như con cá mắc cạn, bị bóp cuống họng, không thể thở nổi. Cậu ậm ờ đáp một tiếng.

Lục Phỉ Nhiên không để ý Tạ Khôn chỉ "À" lên một tiếng rồi thôi, đành phải chủ động hỏi: "Cậu có chuyện gì không?"

Tạ Khôn lùi bước, rụt vào bóng tối trong góc tường, mãi đến tận không thể lui được nữa, áp vào tường, "Không có", hoảng sợ né tránh.

Cậu còn đang do dự, thời gian lại nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến thứ bảy. Tạ Khôn nhìn Lục Phỉ Nhiên không hề hay biết gì mà vui vẻ sửa sang lại cặp, xiết chặt nắm đấm, như nhìn thấy bản thân lúc trước, xương cốt ẩn ẩn đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Tạ Khôn." Lục Phỉ Nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười gọi cậu một tiếng, khuôn mặt thanh khiết đơn thuần như ánh nắng ban mai.

Dây cung từ lâu đã căng cứng trong lòng Tạ Khôn đột nhiên đứt đoạn. Mặt cậu lạnh như băng, không hề có cảm xúc, không để ý tới Lục Phỉ Nhiên trực tiếp ra khỏi phòng học.

Các bạn học sợ ngây người, đi tới hỏi Lục Phỉ Nhiên: "Các cậu cãi nhau hả?"

Lục Phỉ Nhiên đột nhiên có linh cảm không lành, "Không có..." Chẳng lẽ phát hiện mình lừa cậu ấy?

Lát sau, Viên Sở Sở vẻ mặt đau khổ từ bên ngoài bước vào, lôi Lục Phỉ Nhiên đi.

"Tạ Khôn nhờ tớ cho nói cho cậu biết: Bởi vì chủ nhật thầy Diệp với cậu ấy bận bàn việc lớp, thầy Diệp nhờ cậu ấy báo tin cho cậu rằng không thể dạy cậu học được."

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều đen mặt lại.

Lục Phỉ Nhiên: "Cậu không cản cậu ấy lại sao?!"

Viên Sở Sở: "Tớ phải nói sao đây? Nói với cậu ấy là tớ với Lục Phỉ Nhiên dựng chuyện đùa cậu sao? Tớ sao nói thành lời được!"

Trầm mặc...

Chuyện này kỳ thực chồng chất sơ hở, nghĩ kỹ sẽ phát hiện không đúng. Chỉ là Tạ Khôn quá cứng đầu, cậu ta không đi xác thực chỗ thầy Diệp, cũng không chịu nói sự thật cho mình biết.

Lục Phỉ Nhiên suy đoán: "Cậu cảm thấy... thầy Diệp, có thể hay không..."

Viên Sở Sở run rẩy nói: "Không thể nào... cũng thật là đáng sợ..."

Lục Phỉ Nhiên trầm mặt: "Chuyện này là tớ sai, để tớ giải quyết. Cậu trở về đi, bây giờ tớ lập tức đi tìm Tạ Hồ Lô."

*****

Thiệu Thành theo Tạ Khôn một đoạn đường, đang đi Tạ Khôn đột nhiên dừng bước.

Tại thời khắc đó, trong lòng Thiệu Thành nghe có tiếng rơi vỡ lộp bộp.

Tạ Khôn vừa đi vừa nghỉ, quẹo qua một khúc cua, chạy như điên vào trong ngõ hẻm. Thiệu Thành bất chấp bị bại lộ, mau chóng đuổi theo. Nơi này là cuối phố Thanh cũ, đường mòn khắp nơi đều được khai thông, hơi chậm vài bước thì người đã không biết đi chỗ nào rồi.

Thiệu Thành bắt đầu nôn nóng đuổi theo, thật vất vả mới chặn được người lại, chộp tới đoạt cái túi trên tay Tạ Khôn.

Tạ Khôn đỏ mắt lên giành giật với Thiệu Thành, miệng phát ra tiếng rên khàn khàn. Trông cậu như con thú rơi vào tuyệt cảnh bị vây khốn, hung tợn trừng mắt về phía Thiệu Thành, đợi khi nhận ra, người liền bị dọa một cái.

"Chú đang làm gì vậy?"

Thiệu Thành nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng mà quật cường của cậu ta, phảng phất như nhìn thấy một gương mặt khác, nghe thấy âm thanh Lục Phỉ Nhiên hổn hển.

"Anh sao có thể làm vậy?"

"Thiệu Thành, anh thật khốn kiếp!"

"Đối xử người già như vậy, anh còn là người sao?"

Thiệu Thành thấp giọng đáp: "Tôi chỉ muốn khuyên cậu đừng làm chuyện điên rồ."

"Chú, chú biết?" Âm thanh sợ sệt bén gọt run rẩy trong gió, tựa như dây đàn cello. Cơ thể vì căng thẳng, cứng ngắc lên như tảng đá, bắt đầu run rẩy. Cậu căm hận nhìn Thiệu Thành, nghĩ đến chuyện xấu của bản thân bị người phát hiện, cảm giác như toàn bộ thế giới sụp đổ, hàm răng cậu run lập cập.

"... Chú muốn thế nào?"

"Thiệu Thành, anh muốn thế nào?"

"Tôi bị anh hủy thành như vậy còn chưa đủ sao? Còn muốn tôi làm thế nào nữa đây?"

"Rốt cuộc phải làm thế nào, anh mới bằng lòng buông tha cho tôi?"

Trong màn ánh sáng ảm đảm, Tạ Khôn không thấy rõ bộ dáng Thiệu Thành.

Đến khi đèn đường soi nghiêng lên nửa khuôn mặt Thiệu Thành, Tạ Khôn mới thấy rõ mặt của anh, lập tức giật mình, thoáng ngây người. Thiệu Thành nhìn qua chẳng hề hung ác, thậm chí có thể nói là mềm yếu, còn có hối hận và thống khổ.

"Đưa túi xách của cậu cho tôi, đừng làm chuyện điên rồ."

Thiệu Thành nói: "Đây không phải là chuyện cậu nên làm, nhóc con."

Thiệu Thành rất hiếm khi khóc, lần trước gặp lại Lục Phỉ Nhiên không kìm lòng được mà ươn ướt hốc mắt, đến cùng vẫn không rơi lệ. Mặc dù là đời trước nghe tin Lục Phỉ Nhiên phẫu thuật thất bại, anh cũng chưa từng khóc. Giằng co nhiều năm như vậy, anh từ lâu đã trở thành một khúc gỗ chết không còn hứng thú với cuộc đời. Anh quỳ một đêm bên thi thể lạnh lẽo của Lục Phỉ Nhiên, mái tóc vốn hoa râm trong một đêm dường như trắng phau. Không khóc nổi, khóc cái gì, khóc cho ai xem?

Như bị rút đi linh hồn, thân thể mất đi chống đỡ, Thiệu Thành khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất.

"Chuyện này không phải cậu làm sai, nhóc con." Nước mắt như là vỡ đê không khống mạnh mẽ tuôn ra, nhưng không thành tiếng, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Tạ Khôn sợ ngây người, tay chân luống cuống mà nhìn nam nhân cao lớn quỳ trước mặt mình.

"Hắn là cầm thú... Súc sinh... Hắn đáng chết... Hắn mới cần phải chết... Cậu đừng vì hắn mà tự hủy hoại mình."

Thiệu Thành buông lỏng tay ra: "Đợi đến sau này này cậu ra bên ngoài, cậu sẽ biết thế giới rộng lớn đến mức nào. Cậu sẽ học một trường tốt, sẽ có cô gái đáng yêu hiền lành thích cậu. Cậu phải sống, phải sống cho tốt, cuộc đời của cậu còn rất dài..."

Tạ Khôn nghe anh khuyên ngăn đến nỗi ươn ướt khóe mắt.

"Đối phó với hắn vốn không phải là chuyện cậu nên làm."

"Cậu vẫn còn con nít, là người lớn không bảo vệ tốt cậu... Chuyện này cũng không phải cậu tự mình xử lý là được."

"Tôi biết cậu chịu rất nhiều tổn thương, nhưng cậu không thể tin người lớn một lần nữa sao?"

Tạ Khôn nức nở nói: "Chú, chú đừng nói ra! Đừng nói ra ngoài!"

Thiệu Thành gỡ từng ngón từng ngón tay đang nắm chặt túi sách ra, "Đưa túi xách của cậu cho tôi, có được không?"

Tạ Khôn tùy ý để Thiệu Thành gỡ tay mình ra cầm lấy túi.

Trong khoảnh khắc Thiệu Thành cầm cái túi, cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay được tháo xuống. Dù tảng đá cũng chỉ là một góc của núi cao mà thôi.

Thiệu Thành mò vào túi, móc ra một chiếc mp3.

Anh trừng mắt nhìn chiếc mp3, sau đó thả lỏng, cúi đầu nở nụ cười tự giễu.

"Chú cười cái gì?" Tạ Khôn không hiểu nổi. Quyết tâm bi tráng của cậu cũng bị nụ cười này quấy phá, rốt cuộc không còn khí thế kích động lúc trước.

Thiệu Thành nói: "Tôi thấy cậu mua đem dao gọt hoa quả, tưởng cậu muốn làm chuyện điên rồ."

Tạ Khôn kinh ngạc trợn to mắt: "Đó là mẹ cháu nhờ cháu thuận đường mua... Chú cho rằng cháu muốn giết người sao? Đó là phạm pháp, phải ngồi tù!"

Không hổ là Tạ Khôn! Thiệu Thành nghĩ.

"Đúng đúng, cậu nghĩ như vậy là tốt rồi." Thiệu Thành tự giễu cười, đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, đem túi và mp3 trả Tạ Khôn.

"Nếu như vậy thì trả lại cậu, tự lo tốt cho mình đi. Về nhà, trời cũng tối rồi."

Tạ Khôn tạc mao: "Không được, cháu phải đi! Hắn muốn hại bạn tốt của cháu."

Thiệu Thành ngẩn người, sắc mặt trong nháy mắt ngưng trọng: "Hắn muốn hại Lục Phỉ Nhiên? Chuyện khi nào?"

Tạ Khôn khẩn trương nói: "Hắn kêu Lục Phỉ Nhiên chủ nhật này một mình đến nhà mình. Lục Phỉ Nhiên đồng ý rồi!"

Thiệu Thành rất buồn bực. Mấy ngày qua anh đã nhìn chằm chằm Diệp Chí Khánh, không phát hiện hắn và Lục Phỉ Nhiên đã trao đổi qua cái gì hết.

"Như vậy đi, tôi sẽ trông trừng cho. Chuyện về Diệp Chí Khánh cậu không thể quản được. Để tôi giải quyết!" Thiệu Thành nói, "Hãy tin tưởng người lớn."

"Chú..." Chú làm được sao? Tạ Khôn không dám hỏi thẳng.

Tạ Khôn nghe giọng điệu nói chuyện của Thiệu Thành, rùng mình một cái. "Chú rốt cuộc là ai?"

Thiệu Thành cười, "Về nhà đi. Cậu không làm sai gì hết, cũng không quen biết tôi."

Tạ Khôn đứng hình một lúc mới chần chờ bước đi, bước nặng bước nhẹ về nhà.

Thiệu Thành nhìn cậu đi tới cuối hẻm mới rời khỏi.

Thiệu Thành mới vừa đi, ngay bức tường cách nơi anh với Tạ Khôn tranh chấp không xa có một người bước ra.

Lục Phỉ Nhiên nhìn hướng Thiệu Thành rời đi, đáy mắt toát ra hiếu kỳ cùng với vẻ mặt nghi hoặc.

Hết chương 8