Ngứa Ngáy

Chương 9




Translator: Yao

Beta: Jen

Từ lúc lên xe đến bây giờ, cô đã mặc kệ anh được hai mươi phút.

Kỳ Gia Ngôn xoay người, tay đặt lên ghế bên cạnh, nhìn trộm cô: “Giận rồi sao?”

Mộc Hội Chi vờ như không nghe thấy, cô có thể không giận sao? Một diễn viên như cô lại bị một người không phải là diễn viên lừa gạt, trình độ diễn xuất chân thật đó của anh không lấy giải cũng uổng.

Không biết là ai quăng rác bừa bãi trên đường, làm cho cô xấu hổ trước mặt anh.

“Xin lỗi.” Kỳ Gia Ngôn nhân lúc xe bus đang dừng đèn đỏ, ngồi qua vị trí trước mặt cô, đôi mắt vô tội đó làm cho cô mềm lòng: “Em đừng giận nữa.”

Mộc Hội Chi chớp chớp mắt: “Không có lần sau.”

Kỳ Gia Ngôn làm tư thế thề thốt: “Ừm, không có lần sau.”

“Anh vẫn nên ngồi sang bên đó đi, anh che tầm nhìn của em rồi.” Mộc Hội Chi quay đầu đi chỗ khác.

Kỳ Gia Ngôn lắc đầu: “Anh chính là muốn ngồi trước mặt em, như vậy khi em nhìn ra đằng trước, liền nhìn thấy anh.”

“Kỳ Gia Ngôn, sao lúc trước em không nhận ra anh biết nói nhiều câu tình tứ như vậy nhỉ.” Mộc Hội Chi thật sự cảm thấy mình bị gạt, trước khi kết hôn, cô vốn không hề biết anh có một mặt như vậy.

“Bởi vì sau khi kết hôn, anh muốn cưng chiều em.”

Mộc Hội Chi làm một biểu cảm nôn mửa, cô phải ngồi xa anh ra, nếu không sẽ nôn hết lên người anh.

Mộc Hội Chi đi xuống dãy cuối cùng ngồi, Kỳ Gia Ngôn cũng đi theo, kéo cô vào chỗ ở phía trong, đè cô ngồi xuống.

Cô bị anh chặn lại không đi ra được, chỉ có thể ngồi đó.

“Kỳ Gia Ngôn, anh ấu trĩ quá đó.”

“Người chìm đắm vào tình yêu, đều sẽ ấu trĩ.”

“Kỳ Gia Ngôn.”

“Suỵt.” Kỳ Gia Ngôn đặt ngón tay lên môi cô: “Chúng ta để tài xế tập trung lái xe đi.”

“Em muốn đi xuống.” Cô đột nhiên không muốn ngồi xe bus nữa.

“Lên xe thì dễ, xuống xe thì khó.” Kỳ Gia Ngôn nở nụ cười mà nhìn cô.

“Anh cười cái gì?”

“Bởi vì anh rất vui.” Kỳ Gia Ngôn nhìn hai ba chiếc xe ngoài cửa sổ, anh đột nhiên cảm thấy như có một thế giới khác ở ngoài đó, anh nhớ lại những lần hai người cùng ngồi xe bus lúc trước.

Năm cấp hai, cô đi học tan học đều có ba mẹ đến rước, mỗi ngày anh đều chạy xe đạp, hai người bất chợt quen biết nhau ở ngoài trường học, chính là vào ngày thứ bảy, sau khi tan học, ngồi cùng một chiếc xe bus đi về nhà.

Anh từng tính qua, xe bus chạy đến nhà cô phải chạy qua mười trạm, không kẹt xe, không chờ đèn đỏ, nửa tiếng là đến.

“Sau này, lâu lâu chúng ta lại đi hẹn hò ở trạm xe bus đi.” Kỳ Gia Ngôn nắm tay cô, rất nghiêm túc mở lời.

Bọn họ quả thật đã bỏ lỡ quá nhiều thời khắc, bắt đầu từ bây giờ, cũng chưa muộn.

“Ai muốn hẹn hò với anh chứ.” Mộc Hội Chi không rút tay ra được: “Kỳ Gia Ngôn, tay em sắp ra mồ hôi luôn rồi.”

“Anh không chê.” Nói rồi, nắm chặt tay cô hơn nữa: “Em nói xem, chúng ta có phải là thanh mai trúc mã như trên phim hay nói không, năm tám tuổi chúng ta đã biết nhau rồi.”

Mộc Hội Chi phủ nhận: “Không phải, chúng ta quen biết nhau sớm, nhưng thật sự có tiếp xúc là vào năm cấp ba, nhưng năm cấp ba của em vốn không vui vẻ gì.”

“Anh của năm cấp ba, sao lại khốn nạn thế chứ, sao lại có thể ức hiếp vợ anh chứ.” Kỳ Gia Ngôn nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn một cái trên mu bàn tay: “Nếu sớm biết sau này em sẽ là vợ anh, sao anh dám ức hiếp em chứ.”

“Trên đời này không có thuốc hối hận.”

“Thật ra, anh ức hiếp em, là vì muốn thu hút sự chú ý của em.” Anh nhẹ nhàng sờ ngón tay cô.

“Tại sao phải thu hút sự chú ý của em? Gọi em là búp bê, cũng vì để thu hút sự chú ý của em?”

“Bởi vì, anh thích em.” Kỳ Gia Ngôn vô cùng nghiêm túc.

Cô giống như một con búp bê vậy, trong ánh mắt của tất cả mọi người, nhìn rất tươi đẹp, anh chính là người đứng ở nơi có góc tối, nếu tiến về phía trước một bước, sẽ ngăn lại sự tỏa sáng của cô.

Tuổi trẻ ngông cuồng, vốn nghĩ ngăn chặn sự chói chang của cô, thì sẽ đến gần cô thêm một bước, thật ra, là đẩy cô ra xa hơn.

Không có ai dạy anh phải làm sao khi thích một người, nếu như có người dạy anh cách yêu sớm hơn, hoặc là anh sớm học được cách yêu, thì anh đã không làm cho cô đau lòng.

“Thích em từ khi nào? Cấp ba?” Mộc Hội Chi truy hỏi.

Kỳ Gia Ngôn cười: “Ngay lần đầu nhìn thấy em, thì anh đã luôn quan sát em.”

“Kỳ Gia Ngôn, anh trưởng thành rất sớm nha.” Mộc Hội Chi mở to mắt: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là năm tám tuổi.”

“Ừm.” Kỳ Gia Ngôn ngẩng đầu nói với cô: “Lần đầu tiên anh gặp em, vừa nhìn liền cảm thấy em rất giống con búp bê, rất dễ thương.”

Mộc Hội Chi quay đầu lại: “Em không thích búp bê, anh đặt biệt danh này, vừa hay giúp cho những người ghét em tiết kiệm thời gian đặt biệt danh.”

Kỳ Gia Ngôn ngồi thẳng người lại, nghiêm túc nói: “Gồm có ai?”

“Làm gì?”

“Anh giúp em ức hiếp lại”

Mộc Hội Chi cười ra tiếng: “Anh lớn chừng này rồi, còn muốn trừ gian diệt ác? Với lại, sức chiến đấu của anh cũng không mạnh, lúc đầu khi bị ăn hiếp, anh cũng không có hái được quả lành gì.”

“Đúng đúng đúng, em giỏi nhất.” Kỳ Gia Ngôn nâng tay lên, chỉ xuống phía dưới ngón tay cái: “Ở đây còn có dấu căn của em năm đó.”

“Đó là do anh tự chuốc lấy.”

“Em nói gì cũng đúng.” Kỳ Gia Ngôn xích đến gần.

Mộc Hội Chi trốn bên cửa sổ: “Kỳ Gia Ngôn, anh lấy cái miệng anh ra chỗ khác.” Đừng tưởng cô không biết anh muốn làm gì, đây là nơi công cộng.

“Cho nên tin tức em mặt dày đi theo anh, có phải là do anh truyền ra ngoài không?” Mộc Hội Chi đột nhiên hỏi một câu. Năm đó, có tin đồn giả là cô thích anh được truyền khắp trường, trường kế bên còn biết.

“Thật sự không phải anh. ” Anh nhìn cô: “Anh thích một cô gái mà còn phải cố ý chọc cô ấy để thu hút sự chú ý của cô ấy, anh rất nhát.”

“Nhát?” Sợ rằng anh hiểu sai về bản thân rồi: “Cái biệt danh đồ điên của anh cũng không phải tự nhiên mà có.”

Các chàng trai trong trường hẹn đánh nhau ở ngoài, bị phê bình trước toàn trường, cần phải đến từng lớp đọc bản kiểm điểm, kết quả anh nói ra chuyện hiệu trưởng nhận hối lộ ra, làm cho vài giáo viên trong trường đều bị điều tra, là tin tức lớn của toàn trường năm đó.

Trường của bọn họ thành danh sau một đêm, anh cũng vì chuyện này, bị moi ra quan hệ với Từ gia, xém chút vì vậy mà thôi học.

“Anh nhát với em, vì anh để tâm đến em.”

“Kỳ Gia Ngôn, anh đi đâu mà học được nhiều câu tình tứ vậy?”

“Em chính là công tắc lời đường mật của anh.” Anh nhìn cô nhướng mày.

“Không chịu nổi nữa.” Mộc Hội Chi muốn đổi chỗ khác, vừa đứng lên, vì một cú thắng gấp của tài xế, liền ngồi thẳng lên đùi của Kỳ Gia Ngôn.

Anh đột nhiên khó chịu mà hừ một tiếng, sắc mặt có chút thay đổi.

“Không sao chứ.” Mộc Hội Chi không nhịn được cúi đầu nhìn một cái.

“Đang ở bên ngoài, phải văn minh.” Anh khàn giọng nói.

Mộc Hội Chi trừng anh một cái, anh chính là cố ý. 

Vừa về đến nhà, Mộc Hội Chi liền về phòng, cô muốn ngủ một giấc.

“Đi ngủ sao, cùng ngủ đi.” Kỳ Gia Ngôn đi theo lên trên.

“Anh không đi làm sao?”

Kỳ Gia Ngôn đóng cửa lại: “Anh là ông chủ, tự cho mình ngày nghỉ.”

Một bên khác ở công ty, Vu Húc tự pha cho mình một ly cà phê để nâng cao tinh thần, mắng mỏ nói: “Đây không phải công việc để người làm mà, không thêm tiền không làm việc được, tư bản độc ác, chỉ biết chèn ép mình.” Uống ngụm cà phê để thanh giọng, tiếp tục: “Rốt cuộc ai là ông chủ vậy, ba ngày không thấy người đâu, mình đúng thật là kiếm chuyện cho mình làm, đi theo một tên có gia đình, đúng là ngược đãi bản thân.”

Vu Húc lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho Kỳ Gia Ngôn: Hôm nay mà cậu còn không đến công ty, mình sẽ từ chức!

Kỳ Gia Ngôn lấy điện thoại ra, nghiêm túc nói: “Em xem, Vu Húc còn kêu anh nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Mộc Hội Chi lười để ý đến anh.

Mấy ngày nay cô phải dưỡng thần lại, dùng trạng thái tốt nhất bước vào đoàn làm phim, nếu không trạng thái của cô sẽ bị nói không thích hợp với nhân vật.

Từ khi cô nổi tiếng từ bộ phim chiếu mạng, người bôi đen cô ngày càng nhiều. Một cụm “Cô ta nổi rồi, cô ta giả vờ đó” được đăng lên Weibo, lượt nhấp vào cứ tăng đều, độ bàn tán chỉ cao lên chứ không giảm xuống.

Lộ Thu Thu còn nói, cô ở bên cạnh Mộc Hội Chi làm việc hai năm nay chưa thấy ngày nào nhiều tư liệu đen như hôm nay.

Cô chỉ muốn quay phim cho tốt, những thứ khác, không muốn nghĩ tới.

Cô vẫn nên đi ngủ trước rồi mới nghĩ đến vấn đề khác.

Vừa nằm xuống, cô giống như bị hối thúc đi ngủ, rất nhanh đã say giấc, vốn không để ý có một người nằm ở phía bên kia giường, im lặng mà nhìn cô.

Kỳ Gia Ngôn nằm trên cánh tay, nghiêng người nằm bên Mộc Hội Chi, lắng nghe tiếng thở đều đặn của cô, nhìn lông mi hơi động đậy của cô.

Anh và cô gặp được nhau, là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời này.

Có người cả đời này cũng không gặp được người mà họ yêu, nhưng anh gặp được rồi, còn có thể cùng người đó sống hết quãng đời còn lại.

  *

Năm đó, anh tám tuổi, vừa được rước về Từ gia, anh đối với tất cả những gì ở Từ gia đều cảm thấy rất xa lạ, người cha xa lạ, người anh xa lạ.

Anh khóc lóc muốn tìm mẹ mình, lại nghe nói rằng, sau này anh sẽ không được gặp lại bà nữa, sau này anh sẽ ở lại Từ gia.

Anh muốn quay về, anh muốn sống cùng mẹ, Từ Sáng Thao trực tiếp tát cho anh một bạt tai, ra tay quá nặng, anh bị đánh đến ngơ người, trong đầu toàn là tiếng ù ù, nhất thời quên mất việc mình phải khóc.

Nếu không phải Từ Trạm Lâm bảo vệ anh, chắc hẳn anh sẽ không qua nổi trận đòn này.

Bây giờ nghĩ lại, sao Từ Trạm Lâm lại bảo vệ người mới gặp lần đầu như anh, có lẽ là do hai người đều phải rời xa mẹ mình, mẹ của Từ Trạm Lâm vì bệnh mà ra đi, mẹ của anh dù còn sống nhưng vẫn phải chia xa.

Sau này anh chạy trốn vài lần đều bị bắt về, cuối cùng là bị nhốt trong phòng của mình.

Anh đứng dựa vào cửa, cứ khóc mãi, nghe thấy có người đang gọi mình, lúc đầu anh còn tưởng mình nghe nhầm.

Nghe kỹ lại, là âm thanh của một cô gái, rất ngọt ngào.

“Anh đang khóc sao?” Cô hỏi anh.

Anh ôm đầu gối nói: “Anh muốn tìm mẹ.”

“Mẹ anh ở đâu?”

“Mẹ anh… Ở nhà của bà ấy.”

“Ở nhà? Có cần em đi kêu bà ấy không?”

“Bà ấy không ở căn nhà này.”

Cô mơ hồ rồi: “Vậy anh muốn em giúp anh thế nào?”

“Anh muốn ra ngoài.”

Anh nghe thấy tiếng mở khoá cửa.

“Cửa không mở được.”

“Cửa bị khoá rồi, cần phải có chìa khoá mới mở được.” Anh mang theo một tia hy vọng có thể đi ra ngoài.

“Vậy chìa khóa ở đâu?”

“Anh không biết.” Anh lau nước mắt: “Nhưng anh biết có một người biết.”

Người ở Từ gia đều nhìn anh bằng ánh mắt không tốt, vì anh là con riêng, một người đột nhiên xông vào Từ gia.

Người làm việc ở Từ gia cũng không thèm hỏi han gì anh, chỉ có dì Hồng đối với anh cũng không tồi, nhưng dì Hồng không dám không nghe lời của Từ Sáng Thao, bởi vì bà dựa vào cơm nước của Từ gia mà sống.

Trong Từ gia, có một người dám không nghe lời của Từ Sáng Thao, chính là Từ Trạm Lâm, người anh cùng cha khác mẹ của anh.

Từ Trạm Lâm không có địch ý với anh, nhưng cũng không hoàn toàn đón chào anh.

Anh kêu cô đến tìm Từ Trạm Lâm, trong Từ gia, sợ rằng chỉ có người này có thể giúp anh.

Kỳ Gia Ngôn dựa vào cửa, đợi rất lâu, lại nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

Anh đột nhiên đứng lên, dán chặt tai vào cửa, cẩn thận hỏi: “Là em sao?”

Cô trả lời: “Là em, em đưa người đến rồi, anh ấy sẽ lập tức mở cửa cho anh.”

“Ừm.”

Chìa khóa cắm vào ổ khoá, một tiếng “cạch”, cửa mở ra.

Kỳ Gia Ngôn đứng thẳng lên, hít mũi.

Có một cái đầu nhỏ chui vào, khuôn mặt núng nính, giống như màn thầu có mùi sữa chua, cô cười mà nhìn anh: “Chào anh nhé.”

Đây là lần đầu tiên anh gặp được cô.

Đôi mắt to tròn, sáng như quả nho tím, cô mặc một chiếc váy phồng màu trắng, giống như một con búp bê vậy.

“Em tên là Mộc Hội Chi.” Cô chủ động nói ra tên của mình.

Anh hơi ngây người, chậm chạp nói: “Anh tên là Kỳ Gia Ngôn.”