Ngựa Hoang Quân Khu X

Chương 27




Nhân Mã vừa nghe vừa gật gù. Nhưng đồng thời cũng nảy ra một thắc mắc to đùng.

- “Sagit là nữ, bà ấy lại còn từng là người mạnh nhất trong lịch sử đế quốc. Vậy tại sao bây giờ các trường quân sự lại không nhận học viên nữ chứ. Nguyên nhân chắc không đơn giản như những gì Cự Giải từng nói chứ.”

Thiên Yết bước chân hơi ngừng lại một chút, sau đó lại làm như không có việc gì mà đi về phía trước.

- “Cậu nói không sai. Cái lí do đó chỉ là một phần nhỏ của những nguyên nhân mà thôi. Nó là lí do được đưa ra để hơp lí hóa cho việc cao tầng đế quốc sợ sẽ xuất hiện một ‘Sagit’ thứ hai đe dọa tới quyền lợi của bọn họ. Thực ra sau Sagit cũng từng có một người phụ nữ đạt thể lực cấp S và tinh thần lực cấp 3S xuất hiện. Nhưng quốc vương đã vì sự xuất hiện của bà ấy mà sợ hãi. Lấy lí do tỉ lệ sinh nở sụt giảm, không cho phụ nữ ra chiến trường mà trục xuất bà ấy khỏi quân bộ, cũng ban điều luật nghiêm cấm các trường quân đội nhận nữ sinh. Suy cho cùng cũng chỉ là sợ đánh mất uy quyền của mình mà thôi.”

Giọng điệu của Thiên Yết khi nói đến những chuyện này vẫn lạnh nhạt như thường, chỉ có ý tứ mỉa mai trong đó là không khó nghe ra mà thôi. Nhân Mã nhận được lời giải thích hợp lí thì cũng tỏ ra đã hiểu. Cô mở miệng hỏi tiếp.

- “Vậy người phụ nữ tài giỏi bị trục xuất khỏi quân bộ kia là ai thế?”

Lần này giọng điệu của Thiên Yết so với trước đó đã không biết lạnh lùng hơn bao nhiêu lần. Giống như là từng chữ từng chữ đều bị rít qua kẽ răng.

- “Mẹ tôi, nguyên soái phu nhân của đế quốc - Kim Ngưu.”

Nhân Mã đầu tiên là sững sờ, sau đó lại là kinh ngạc đến há hốc miệng, giọng điệu khó có thể tin được.

- “Mẹ cậu?”

Chẳng trách thể chất của Thiên Yết cùng với trí tuệ của anh lại nghịch thiên như thế. Cha mẹ như vậy, anh mà không giỏi mới là vô lí.

Thế nhưng Thiên Yết hoàn toàn không có cảm xúc gì với chuyện này cả. Quốc Vương vì lo sợ, đã tìm một người có khả năng áp chế Kim Ngưu rồi ban hôn cho bà. Mà người được chọn khi ấy lại là Thiên Bình - người mới được thăng lên hàm Thượng tướng không lâu. Kim Ngưu và Thiên Bình ở trong quân đội vốn là anh em đã kề vai sát cánh chiến đấu nhiều năm. Nay Kim Ngưu bị trục xuất, lại còn phải gả cho người mình xem là anh em thân thiết, trong lòng đương nhiên sẽ có khúc mắc. Thiên Yết được sinh ra, Kim Ngưu coi như đã hoàn thành nghĩa vụ. Kim Ngưu và Thiên Bình tuy yêu thương Thiên Yết, nhưng trong cuộc sống hôn nhân thì lại rất lạnh nhạt. Kim Ngưu là một người phụ nữ có lí tưởng khát vọng, cái cuộc sống chỉ quanh quẩn ở đế quốc hoàn toàn không thỏa mãn được bà. Thế nhưng bà cũng không còn cách nào khác, chỉ đành trơ mắt nhìn thời gian cứ từ từ trôi đi, chớp mắt một cái đã là 20 năm.

Suốt đoạn đường sau đó, Nhân Mã chỉ ngậm miệng không nói. Mà Thiên Yết thì không phải loại người sẽ chủ động bắt chuyện. Thế nên mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh.

Trời chẳng mấy chốc đã bắt đầu ngả màu, từ trong xanh thành màu vàng cam, đánh dấu một ngày đã sắp sửa kết thúc.

Thiên Yết và Nhân Mã cứ đi mãi và đi mãi, vẫn chưa thấy bờ sông mà Thiên Yết đã nói đâu. Thể chất của Nhân Mã kém hơn Thiên Yết rất nhiều, lúc này cũng đã mệt mỏi. Nhưng khi thấy Thiên Yết vẫn sức lực dồi dào, Nhân Mã nghĩ mình không thể kéo chân Thiên Yết được. Hơn nữa bọn họ còn chưa tìm được nguồn nước. Đi cả một ngày trời, không nói đất cát bẩn thỉu, mồ hôi ở trên người bọn họ cũng đủ khó chịu rồi. Nếu không tẩy rửa đi một chút, Nhân Mã khẳng định tối nay bọn họ sẽ không thể nào ngủ được.



Đi mãi cho tới lúc trời nhá nhem tối, các ánh sao lờ mờ cũng bắt đầu xuất hiện. Trong rừng một mảnh âm u loáng thoáng vang lên tiếng nước chảy róc rách. Âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn đủ cho hai người nghe được. Nhân Mã mừng rỡ reo lên.

- “Tìm được rồi.”

Trời tối, đường đi đã không còn nhìn rõ, Nhân Mã lấy trong balo ra một cây đèn pin, soi đường ở phía trước. Rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy bờ sông mà Thiên Yết nói.

- “Đi kiếm ít củi nhóm lửa trước, sau đó dựng lều. Trời còn chưa tối, nhanh tay một chút hẳn là có thể nghỉ ngơi sớm.”

Thiên Yết đem đống đồ nặng trịch trên vai để xuống bên bờ sông, sau đó xoay người trở lại trong rừng để nhặt củi. Nhân Mã cầm đèn pin chạy chậm theo sau.

Hai người nhặt đương nhiên sẽ nhanh hơn một người. Chẳng mấy chốc hai người đã mỗi người ôm một bó củi to quay trở lại bên bờ sông.

Để hai bó củi vào chung một chỗ, Thiên Yết nhìn Nhân Mã nói.

- “Cậu ở đây nhóm lửa, tôi đi dựng lều.”

Nhân Mã từ khi vào rừng tới giờ đã hình thành một loại tín nhiệm vô hình đối với Thiên Yết. Chỉ cần là Thiên Yết nói, cô chắc chắn sẽ nghe theo. Vì thế đối với sự phân phó của Thiên Yết, Nhân Mã hoàn toàn không có ý kiến gì cả.

Trước đấy Nhân Mã còn có chút lo lắng không biết Thiên Yết có biết chút gì về huấn luyện dã chiến không. Nhưng bây giờ nhìn Thiên Yết tay chân thoăn thoắt chẳng mấy chốc đã dựng xong một cái lều, những nghi ngờ trước đấy đều bị Nhân Mã nuốt trở lại vào trong bụng.

Đợi Thiên Yết dựng xong lều trở lại, Nhân Mã nhanh chóng lấy phần lương khô và nước uống còn lại ở trong balo ra, cầm bằng hai tay đưa ra trước mặt Thiên Yết.

- “Đây là chỗ lương thực còn lại của chúng ta trong ngày hôm nay. Nước cũng sắp hết rồi, lát tôi ra bờ sông múc nước về đun sôi cho vào chai để cho ngày mai.”

Thiên Yết nhận lấy phần ăn của mình, yên lặng giải quyết xong bữa ăn tạm bợ. Nhân Mã đã ăn xong từ trước đó, lúc này đang lục tìm đồ ở trong balo.

- “Mình ra bờ sông tẩy rửa một chút, nếu cậu mệt thì cứ đi nghỉ trước đi.”

Thiên Yết ngẩng đầu nhìn Nhân Mã đang ôm bộ quần áo trong ngực, không tỏ thái độ gì, chỉ cẩn thận dặn dò.

- “Gần bờ sông hay có rắn nước xuất hiện, lúc tắm rửa nhớ chú ý.”



- “Được, mình biết rồi.”

Nhân Mã cầm theo đèn pin đi về phía bờ sông. Vì điều kiện và thời gian không cho phép, Nhân Mã cũng chỉ tẩy rửa qua loa một chút rồi lập tức nhảy lên bờ mặc quần áo.

Chờ tới khi Nhân Mã trở về đã thấy ở bên cạnh đống lửa nơi Thiên Yết đang ngồi xuất hiện một cái giá phơi quần áo được dựng sơ sài bằng mấy thanh gỗ thẳng. Nhân Mã kinh ngạc nhìn THiên Yết.

- “Cái này là cậu làm hả? Nhanh dữ vậy?”

Nhân Mã nhẩm tính một chút, cả thời gian đi và về của cô mất không đến 10 phút đi. Trong ngần ấy thời gian mà cũng đủ để Thiên Yết dựng xong một cái giá phơi quần áo, tốc độ này cũng thật là…

- “Tiện tay một chút thôi. Cậu ở đây trông, tôi đi một lát rồi về.”

- “Được, cẩn thận đấy.”

Nhân Mã đem quần áo của mình vắt lên cái giá phơi. Cái giá phơi này nhìn tuy sơ sài nhưng lại được Thiên Yết cố định rất chắc chắn. Nhân Mã cho thêm củi làm đống lửa cháy to hơn một chút để hong khô quần áo.

Thiên Yết rời đi rất nhanh đã trở lại, trên người anh lúc này cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ. Đem quần áo vắt lên giá phơi, hai người ngồi bên đống lửa tính toán cho hành trình tiếp theo.

Ngồi một lúc lâu, hai người cũng đã có tính toán cụ thể. Thời gian cũng đã muộn, lúc này hai người mới tính toán đi nghỉ ngơi.

- “Mang đồ vào trong lều đi. Trong rừng này có khỉ rất hay lấy đồ. Để đồ ngoài này sáng mai sẽ không còn đâu.”

Thiên Yết mở đèn pin lên, dập tắt đống lửa. Nhân Mã đứng dậy, đưa tay sờ quần áo đang phơi. Thấy nó cũng đã khô tương đối thì đem gom hết lại, cùng Thiên Yết mang hết đồ vào trong lều.

Ở bên trong lều, Thiên Yết đã sớm trải xong xuôi túi ngủ của cả hai. Ban đêm ở trong rừng có chút lạnh, chui vào bên trong túi ngủ ấm áp quả thực là vô cùng thoải mái. Mặc dù màn trời chiếu đất đều đã trải qua, nhưng ngủ trong túi ngủ ấm áp có ai mà không thích chứ.

- “Mau ngủ đi, sáng mai phải dậy sớm lắm đấy.”

Thiên Yết tắt đèn đi, trong lều lập tức tối om. Hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.