Ngựa Hoang Quân Khu X

Chương 14: Anh không đủ tư cách




Sau sự việc xảy ra ngày hôm qua, thanh danh của Nhân Mã chỉ trong một ngày đã loan ra toàn trường. Dù sao hai cái tên Sagit và Scot ở trên mạng chiến đấu cũng đã là truyền kì. Bây giờ lại có người giám giả mạo Scot, lại còn bị Sagit vạch trần, đây đúng là sự kiện đủ để oanh động tất cả mọi người.

Vì thế ngày hôm sau khi Nhân Mã lên lớp học, tầm mắt của mọi người tất cả đều đổ dồn lên trên người cô. Nếu chỉ là mấy học viên trong lớp thì cũng thôi đi. Vậy mà trong lúc cô đang cắm đầu luyện tập mồ hôi đổ như mưa, mệt thừa sống thiếu chết thì Bạch Dương lại tìm đến. Ánh mắt nhìn cô mang theo một tia thâm sâu khó lường.

- “Thật không ngờ cậu lại chính là Sagit. Nhóc con à, cậu ẩn dấu cũng thật sự đủ sâu đấy.”

- “Huấn luyện viên, thầy cũng biết rõ trình độ hiện tại của em mà. Em chẳng qua chỉ có chút mánh khóe, ở trên mạng chiến đấu mới giám phô trương như vậy thôi. Chứ ra ngoài đời thực rồi, em còn có thể đánh lại được ai chứ...”

Nhân Mã vội vàng muốn giải thích. Cũng không biết vì sao, Bạch Dương lại cực kì thích đánh tay đôi với cô hoặc Thiên Yết. Tất nhiên là lần nào cô và Thiên Yết cũng là bên đơn phương bị đánh. Cấp bậc thể chất không cao bằng người ta, đánh không có lại.

- “Ừ...”

Bạch Dương hiếm khi treo lên bộ mặt hòa ái, nhìn Nhân Mã từ trên xuống dưới, đánh giá Nhân Mã một lượt. Nhìn đến mức da gà da vịt của Nhân Mã nổi hết cả lên, lúc này mới chậm rãi nói.

- “Lát nữa sau khi huấn luyện xong, cậu và Thiên Yết đi tới phòng làm việc của thầy hiệu trưởng, thầy ấy có chuyện muốn nói với hai người.”

Nhân Mã đầu óc mơ hồ gật gật đầu. Đơi sau khi Bạch Dương quay người rời đi, cô mới đi tới chỗ Thiên Yết đang huấn luyện, vỗ vai anh hai cái. Thiên Yết động tác huấn luyện dừng lại, nhíu mày quay qua nhìn cô.

- “Có chuyện gì?”

- “Huấn luyện viên bảo tôi với cậu sau khi huấn luyện xong thì đi gặp thầy hiệu trưởng, tôi tới nói với cậu một câu.”

- “Được...”

Sau tiết huấn luyện thể chất, tất cả mọi người đều mệt đến co quắp nằm rạp một chỗ.

Nhân Mà và Thiên Yết cũng nghỉ ngơi một hồi lấy lại được chút sức thì kéo nhau đứng dậy. Sau khi nhờ Song tử và Song Ngư tới căn tin lấy hộ hai suất cơm xong thì mới cùng nhau đi tới phòng làm việc của thầy hiệu trưởng.

Phòng làm việc của hiệu trưởng ở tầng triệt một tòa nhà đối diện với khu dạy học và thư viện. Xung quanh nơi đó là kí túc xá của các huấn luyện viên. Thiên Yết và Nhân Mã sau khi chỉnh trang lại trang phục, sau đó mới gõ cửa. Sau khi gõ cửa được ba tiếng, từtrong phòng lập tức vọng ra một âm thanh vô cùng nghiêm túc.



- “Vào đi.”

Thiên Yết và Nhân Mã đẩy cửa ra, bước vào trong phòng.

Trong phòng không có người khác, chỉ có thầy hiệu trưởng đang đưa lưng về phía bọn họ, đang xem cái gì đó trên quang não cá nhân. Khi thấy người đến là hai người bọn họ, lúc này thầy hiệu trưởng mới quay mặt lại.

- “Đến rồi à, mau ngồi xuống đi.”

Nhân Mã và Thiên Yết hai mắt nhìn nhau, đi tới chiếc ghế salon duy nhất trong phòng, ngồi xuống.

Đợi hai người bọn họ yên vị, hiệu trưởng cũng không lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng.

- “Các em biết giải đấu giao lưu bốn năm một lần giữa các trường quân đội không?”

Đầu óc Nhân Mã tỉnh tỉnh mê mê, nhìn hiệu trưởng không nói lời nào. Cô đến thế giới này mới được có ba năm, một lòng mang theo ý nghĩ muốn tiến vào quân bộ. Lựa chọn học tại trường quân sự thủ đô cũng chẳng qua là muốn lấy cho mình một điểm xuất phất thuận lợi. Cô chỉ muốn an ổn trải qua bốn năm học, đương nhiên sẽ không chue động đi tìm hiểu những cái này.

Ngược lại là Thiên Yết, anh có vẻ là đã sớm biết, không chút nào bất ngờ, rũ mắt nói.

- “Giải đấu giao lưu bốn năm tổ chức một lần được hai trường quân sự thủ đô và quân sự liên minh đế quốc liên hợp tổ chức. Mục đich là chọn ra 10 người ưu tú nhất ở các hạng mục đặc cách thăng lên quân hàm thượng sĩ, lấy được một suất đi thực tập tại các quân đoàn lớn trong quân bộ.”

Thanh âm của Thiên Yết đều đều không mang theo bất cứ tâm tình giao động nào.

Mà Nhân Mã ở bên cạnh nghe vào tai những lời này, đôi mắt càng lúc càng sáng rực, vẻ phấn khích trên mặt không có chút nào có thể che dấu.

Hiệu trưởng ngồi tại chỗ nâng mắt nhìn Thiên Yết, trong mắt mang theo tán thưởng và hài lòng không hề che dấu. Ông cười nói.

- “Không sai. Nhà trường mỗi năm sẽ chọn ra 15 người trong ban chỉ huy, 5 người trong ban kĩ thuật, 5 người trong ban gián điệp và 5 người trong ban y dược. Ban chỉ huy sẽ có 10 người chủ lực và 5 người dự bị. Trong đó có 12 người là học viên năm 4, các khóa dưới mỗi khóa chỉ có thể chọn một người.”

Nhân Mã lúc đầu vốn là còn rất phấn khích. Nhưng sau khi nghe xong lời này của hiệu trưởng, thần sắc ngay lập tức trở lên ảm đạm. Khóa của bọn họ chỉ có thể chọn ra một người, vậy chắc chắn phải là người ưu tú nhất. Không phải là Nhân Mã không có lòng tin với năng lực của mình, nhưng quả thực là nhìn tổng thể, cô ngoại trừ kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn ra, cái gì cũng đều không bằng Thiên Yết. Thiên Yết là tân sinh ưu tú nhất trong khóa của bọn họ, điều này là không thể phủ định. Mặc dù biết là như vậy, nhưng một cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mặt mà còn để vuột mất, nói không tiếc nuối chắc chắn là không thể nào.



Hiệu trưởng nhìn Nhân Mã, vẻ mặt ông giảo hoạt như hồ ly, cười đến vô cùng vui vẻ.

- “Biết học viên hôm qua bị cậu đánh bại là ai không?”

Nhân Mã ngẩng đầu, lờ mờ đoán được cái gì, hơi nheo mắt lại nhìn ông.

Quả nhiên hiệu trưởng lại cười cười nói tiếp.

- “Học viên xuất sắc nhất năm hai được lựa chọn tham gia thì đấu chính là Tống Lẫm. Cậu đánh bai được cậu ta chứng tỏ cậu có năng lực hơn. Vì thế vị trí thì đấu của cậu ta, cậu sẽ thế vào. Còn lại muốn được tham gia vào đội thi đấu chủ lực thì còn phải xem năng lực của hai người.”

Nhân Mã sau sững sờ ngắn ngủi chính là cảm giác sung sướng muốn chạy mấy chục vòng sân. Đây quả thực chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, lại còn rơi trúng đầu của cô. Không ngờ chỉ vì muốn trút giận giúp Scot mà còn nhận được đãi ngộ này, Scot quả nhiên là phúc tinh của cô. Nghỉ như vậy, ánh mắt Nhân Mã nhìn sang Thiên Yết cũng cực kì lấp lánh khiến Thiên Yết dù không đối mặt với cô nhưng cũng bị cái nhìn này làm cho mất tự nhiên.

Thiên Yết thấy Nhân Mã vui vẻ như vậy cũng cười cười với cô một chút. Lúc này mới quay sang hiệu trưởng, trầm ngâm nói.

- “Em có thể đề cử thêm người không ạ?”

Hiệu trưởng nhướn mày nhìn anh, tựa hồ không nghĩ tới anh sẽ có loại yêu cầu này. Thế nhưng ông vẫn rất nể mặt.

- “Nói nghe một chút.”

- “Em đề cử hai người là Song Tử và Song Ngư, tân sinh năm nhất ban chỉ huy.”

Nhân Mã không nghĩ tới trong tình huống này mà Thiên Yết vẫn nghĩ tới Song Tử và Song Ngư. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, năng lực của hai anh em nhà này đúng thật là không tệ. Mặc dù không thể đem so sánh với thiên tài như Thiên Yết, cũng không thể so sánh với người đã lăn lộn trên chiến trường nhiều năm như Nhân Mã. Nhưng nếu đặt bọn họ vào mặt bằng chung của các học viên thì đúng là tốt hơn rất nhiều.

Hiệu trưởng tựa hồ có chút chần trừ, nhưng cuối cùng cũng vẫn gật đầu.

- “Để bọn họ tới thử. Nếu có thể đánh bại học viên năm trên để thể vào chỗ của họ thì đúng là rất tốt.”

Sau khi đã xác định xong, Nhân Mã và Thiên Yết cũng không tiếp tục nán lại đây. Buổi chiều bọn họ còn có tiết học, còn phải đi ăn cơm trưa nữa.