Sáng sớm, trong một trang viên nằm ở ngoại ô thành phố X. Nhân Mã một tay nâng tách cà phê, tay còn lại thì lướt như bay trên màn hình ảo của quang não.
Cô đã đến thế giới này được ba năm, về cơ bản thì cũng đã dần thích ứng được với thế giới này. Thế giới này so với thế giới cô ở trước kia thì hiện đại hơn nhiều lắm. Cô ở thế giới kia đã 38 tuổi, là một bậc tài chiến lược trong quân sự, chưa tới 40 tuổi đã được thăng hàm tướng. Vậy mà trong lần thực hiện nhiệm vụ cuối cùng kia, cô vạy mà bị ám sát chết. Khi mơ mắt ra một lần nữa, cô đã tới thế giới này rồi. Bản thân là một quân nhân, khả năng thích ứng với môi trường xa lạ là vô cùng nhanh chóng. Thân thể của nguyên chủ khi cô xuyên tới mới chỉ là một cô gái 17 tuổi, còn đang đi học.Cũng may là bản thân nguyên chủ thành tích cũng không được tốt lắm, cho nên cô - một người xa lạ mới tới nơi này với cái đầu rỗng tuếch cũng may mắn không bị ai phát hiện. Cô dùng ba năm tìm hiểu về thế giới này, cũng đã nhận thức được thêm rất nhiều điều thú vị.
Quản gia của căn nhà, một robot trí năng - Phí Dương. Đây là một robot gia đình có trí tuệ AI cao cấp, từ khi cô tỉnh lại, lần đầu tiên đã nhìn thấy anh ta.
<Để trên bàn đi.>
Nhân Mã chẳng thèm để ý, dù sao kết quả ngàn năm như một, chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Phí Dương đặt phong thư được đóng gói đẹp đẽ lên trên mặt bàn nhưng lại không rời đi ngay, dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến Nhân Mã chú ý.
Phí Dương vẻ mặt rối rắm, cẩn thận mở miệng nhắc nhở.
Nhân Mã vừa nghe liền lập tức hiểu. Ở đây cũng giống như ở thế giới kia của cô, sau khi đủ 18 tuổi hoàn thành giáo dục bắt buộc sẽ có một cuộc thi giống tương tự thi đại học. Mà ở thế giới này có tới hơn 65% là các trường quân sự lớn nhỏ rải rác toàn đế quốc.
Nhân Mã đã tìm hiểu qua tất cả những ngôi trường này. Với những kinh nghiệm quân sự đã tồn tại ở trong đầu, Nhân Mã có đủ tự tin có thể vào được các trường quân sự lớn. Thế nhưng có một diều khiến Nhân Mã không thể tin được chính là, tất cả các trường quân sự ở thế giới này đều không nhận nữ sinh vào các ban trọng yếu. Nữ sinh chỉ có thể học ban kĩ thuật hoặc ban y học. Nhưng Nhân Mã đối với hai ban này đều mù tịt, cô chỉ giỏi ở khoản chỉ huy quân sự mà thôi, nhưng ban này lại không nhận nữ sinh.
Ở thế giới của cô, nam nữ vẫn luôn luôn bình đẳng. Những người phụ nữ tài giỏi giống như cô ở trong quân đoàn tuy không nhiều bằng nam giới nhưng cũng tuyệt đối không ít. Vậy mà ở thế giới này, phụ nữ lại hoàn toàn không được phép xuất hiện trong quân đội, đây là cái đạo lí quái quỷ gì chứ.
Nhân Mã đã suy nghĩ rất lâu, cô không cam lòng bỏ qua như thế. Sau khi tìm hiểu thật kĩ các điều kiện để được tuyển chọn, cô phát hiện ra một lỗ hổng trong quy chế tuyển sinh.
Để thuận tiện cho việc huấn luyện, quân đội đã tạo ra một thế giới giả lập ở trên mạng ảo.Tất cả mọi thứ ở trên này được thiết lập không khác gì ngoài đời thực, chỉ khác là nó được tạo ra để phục vụ cho huấn luyện chến đấu. Ở trên mạng giả lập có thể không công khai thân phận thật, không dùng gương mặt thật, chỉ cần muốn thì đều có thể tao một tài khoản để luyện tập thử. Vì đây là phần mềm do quân bộ tạo ra, các trường quân sự cũng sẽ theo dõi ở trên này để tìm xem có ai đặc biệt xuất sắc. Những người này sẽ được nhà trường gửi thư mời mà không cần phải đăng kí thi trực tiếp. Điều đó cũng có nghĩa là sau khi nhập học rồi cũng sẽ không có ai đi điều tra thông tin thật của thí sinh cả. Nhân Mã vô cùng hài lòng với điều này.
Phí Dương hơi trần trừ, nhưng Nhân Mã cũng đã nói như vậy rồi, nếu như còn tiếp tục nói thì có vẻ không hay lắm.
Nhân Mã đặt tách cà phê đã uống hết lên mặt bàn, xoay người đi lên lầu hai. Trên tầng hai chỉ có ba phòng, hai phòng ngủ và một phòng đặt hai chiếc máy rất lớn. Một chiếc máy có hình dáng giống như một chiếc giường phẫu thuật, bên trên có một lớp kính trong suốt. Sau tìm hiểu thì Nhân Mã biết cái này gọi là khoang chữa bệnh, chỉ cần không phải vết thương nguy hiểm đến tính mạng hay là bệnh nan y thì chỉ cần nằm vào khoang chữa bệnh, tùy theo nặng nhẹ mà nằm thời gian dài ngắn khác nhau, sau khi ra khỏi khoang chữa bệnh thì sẽ chẳng khác gì người khỏe mạnh. Đây chính là sản phẩm khiến Nhân Mã kinh ngạc nhất khi đến thế giới này. Nếu như ở thế giới kia của cô mà cũng có loại máy này thì sẽ có rất nhiều anh em sẽ không phải chết. Chiếc máy còn lại là một chiếc ghế lớn, xung quanh có rất nhiều dây điện được nối trực tiếp vào chiếc máy tính lớn nằm ở giữa phòng. Sau khi ngồi vào ghế sẽ có một thiết bị giống như chiếc vòng sắt buộc quanh đầu người, sau đó sẽ đưa ý thức của con người vào một không gian ảo. Đây chính là máy giả lập đưa con người vào thế giới giả lập trên mạng mà quân bộ tạo ra.
Nhân Mã ngồi vào máy giả lập, tiến vào mạng internet toàn thức. Hình người đại diện của cô là nhân vật mặc định của hệ thống, mặc định là giới tính nam. Tính chân thực của hệ thống này không kém thế giới thực là bao, thậm chí còn chân thực hơn cả công nghệ thực hế ảo ở thế giới của cô nữa.
Nhân Mã dùng ba năm để làm quen với hình thức chiến đấu trên mạng giả lập. Ở thế giới này luôn trong tình trạng chiến tranh. Nhưng chiến tranh ở thế giới này chính là chiến tranh vũ trụ, chính là cái loại chiến tranh mà hay nhìn thấy ở trên truyền hình, đánh nhau với người ngoài hành tinh ngoài vũ trụ ấy. Nhân Mã mặc dù đầy đầu chiến thuật, khả năng cận chiến cũng được xếp hạng cao, thế nhưng cô lại phải ở trên mạng giả lập học cách điều khiển phi thuyền, tàu chiến, đặc biệt là cơ giáp cá nhân.
Học mấy cái này quả thật là không dễ một chút nào, Nhân Mã cảm thấy trí óc suốt bao nhiêu năm qua của mình chính là để giờ phút này lôi ra sử dụng.
Sau khi ý thức của cô tiến vào mạng giả lập, cô trước tiên là nhìn bảng thành tích của mình. Ở mạng chiến đấu được chia ra làm hai khu vực là khu chiến thuật và khu chiến đấu. Khu chiến thuật đương nhiên là dùng để đấu trí, mưu lược. Ở nơi này đúng là sở trường của Nhân Mã, cô vô cùng tự tin mà càn quét một vòng ở đây, chỉ dùng thời gian ba thắng, đánh trận nào thắng trận ấy, một đường đi thẳng lên cấp tướng mà chẳng chút trở ngại nào. Ở thế giới kia cô cúng đã làm đến chức tướng quân, trí óc và trình độ mưu lược đương nhiên là không thể nào tầm thường được. Nhưng ngược lạ ở khu chiến đấu, cấp bậc thể chất của nguyên chủ bây giờ chỉ đạt cấp D, quá yếu. Cho dù là Nhân Mã có muôn vàn kinh nghiệm cận chiến thì cũng vô đựng, thể lực không chống đỡ nổi thì đánh nhau kiểu gì. Vì thế thành tích của cô ở hai bên chiến thuật và chiến đấu là hai kết quả hoàn toàn trái ngược nhau. Bên chiến thuật thì vững vàng đứng đầu, bên chiến đấu thì lại chỉ ở mức tân binh.
Nhân Mã thở dài tiến vào khu chiến thuật, chờ hệ thống sắp xếp đối thủ cho mình, mặc dù bản thân cô cũng biết được người đó là ai.
(Xin chào Sagit! Chào mừng bạn tiến vào hệ thống. Đối thủ của bạn ngày hôm nay là Scot, mã ID: *****, quân hàm thượng tướng.)
Nhân Mã không hề bất ngờ. Người tên Scot này cũng là một nhân vật mà cô chú ý. Anh ta là người luôn đứng sau cô ở mảng chiến thuật, cũng là người đứng đầu của khu chiến đấu. Anh mặc dù chưa từng vượt qua cô nhưng lại vẫn luôn bám theo rất sắt. Loại đối thủ như này khiến cô vô cùng thích thú.
- -------------------------------------------------------------------------
Tại phòng hiệu trưởng của trường quân sự thủ đô, một người đàn ông mặc quân trang màu xanh thẫm đang cau mày nhìn màn hình giả lập, nói với lão hiệu trưởng đang ngồi ở phía sau bàn làm việc.
Trong luật an ninh mạng và quyền bảo hộ công dân của đế quốc, nếu Sagit không vi phạm pháp luật thì sẽ không ai có thể điều tra thông tin cá nhân của cô. Đây cũng là lí do Nhân Mã mạo hiểm dùng cách thức này lấy quyền nhập học tại các trường quân sự. Chỉ cần bọn họ không điều tra thông tin cá nhân, cô có thể tạo ra một bộ thông tin giả qua mắt bọn họ mà không để bọn họ phát hiện.
Lão hiệu trưởng tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần lại cực kì phấn chấn. Lật xem tư liệu của Sagit mà mắt cười híp hết cả vào.
Lưu Dương nghe vậy, trong đầu chạy qua một lượt những cái tên có thể phù hợp, cuối cùng cũng chỉ cười lắc đầu.
Nguyên soái đế quốc - Thiên Bình có vợ là nhà ngoại cảm Kim Ngưu và một con trai được mệnh danh là thiên tài quân sự trẻ tuổi nhất đế quốc - Thiên Yết.
Thiên Yết có tư chất trời phú, thể lực kinh người, trí thông minh vượt trội, được ví là thiên tài trong các thiên tài. Năm nay 19 tuổi, có rất nhiều trường quân sự đã bắt đầu mời chào thiên tài này, trong đó cũng có cả trường quân sự thủ đô các ông.
Đương nhiên nếu bọn họ dùng cách này để chiêu mộ nhân tài thì những trường quân sự khác cũng tương tự như vậy. Vì thế chỉ trong mấy ngày, Nhân Mã liên tục nhận được rất nhiều lời mời nhập học từ các trường quân sự lớn nhỏ. Nhân Mã nhìn thoáng qua, lịch sự từ chối những ngôi trường ở quá xa, chỉ giữ lại hai ngôi trường nằm trên tinh cầu thủ đô là trường quân sự thủ đô và trường quân sự liên minh đế quốc. Nhân Mã đã từng tìm hiểu về hai trường ngôi trường quân sự này, đều là những trường quân đội lớn nằm ở thủ đô của đế quốc.
Trường quân sự thủ đô trực thuộc quân bộ đế quốc, hướng đào tạo chú trọng vào các kĩ năng đối chiến thiết thực, đảm bảo sinh viên ra trường là có thể tiến vào quân đội, trực tiếp ra chiến trường được ngay.
Trường quân sự liên minh đế quốc trực thuộc nhà nước cấp cao đứng đầu liên minh đế quốc, gọi là trường quân sự nhưng trên thực tế nơi đây chỉ dành để đào tạo ra những người bảo vệ lãnh đạo cấp cao của liên minh, những người này đương nhiên không phải ra chiến trường mà chỉ ở lại trên chủ tinh mà thôi.
Nhân Mã sau khi nhìn được thông tin mà mình tra ra, lập tức không chút suy nghĩ mà từ chối lời mời nhập học của trường quân sự liên minh đế quốc. Chí lớn của cô là ở trên chiến trường, không phải ở trên người mấy lãnh đạo cấp cao kia. So ra thì trường quân sự thủ đô vẫn hợp với cô hơn.
Lưu Dương đang ngồi trong phòng làm việc, xử lí văn kiện ở trên quang não thì bỗng nhiên trên màn hình nhảy ra thông báo. Anh ta bấm vào, hộp thư nhảy ra. Sau khi xem xong nội dung, anh ta lập tức kích động đem theo quang não của mình chạy tới phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng già ngồi trong phòng làm việc nhàn nhã uống trà. Thấy Lưu Dương kích động ôm quang não chạy vào phòng làm việc của mình, lão hiệu trưởng mặt đầy khó hiểu.
Lưu Dương trên mặt giống như muốn nở ra một đóa hoa, đem quang não của mình đặt lên bàn trước mặt hiệu trưởng, giọng nói không giấu được vui sướng.
Hiệu trưởng vốn đang uống trà, vừa nghe được lời này bàn tay cầm tách trà đã hơi run lên, nước trong tách hơi sánh ra một ít nhưng ông cũng không quan tâm, vội vàng dựt lấy chiếc quang não.
Lưu Dương lúc này đã dần bình tĩnh lại. Thực ra khi bọn họ gửi lời mời nhập học cho Sagit, bọn họ cũng không có quá nhiều hi vọng Sagit sẽ nhập học vào trường bọn họ.
Trường bọn họ là trường quân đội trực thuộc quân bộ, nhập học vào đây thì có đến 95% chắc chắn phải ra chiến trường. Sinh viên trường bọn họ hầu hết là con cái của các sĩ quan, quân nhân, đã định trước là phải đi theo on đường này. Sinh viên ngoài mà tự nguyện đăng kí rất ít, hầu như là không có. Dù sao bọn họ cũng là đào tạo quân nhân ra trận đánh giặc, sinh viên 18 19 thì làm gì có ai muốn chết đâu chứ.
Một nhân tài như Sagit, bọn họ không muốn bỏ qua nên mới ôm tâm lí may mắn muốn thử một chút, không ngờ Sagit lại chọn bọn họ thật.
Hiệu trưởng vô cùng hào phóng nói. Người như Sagit, sau này chắc chắn sẽ là một thiên tài chỉ huy. Một nhân tài như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ cho những đặc quyền tốt nhất. Chỉ cần yêu cầu không vượt qua khả năng đáp ứng của bọn họ thì không có gì là không thể.
Lưu Dương nghe vậy thì chỉ cười cười, bình tĩnh nói.
Hiệu trưởng nghe xong yêu cầu cũng không khỏi sửng sốt, vẻ mặt không thể tin hỏi lại.
Yêu cầu của Sagit quả thật không thể gọi là yêu cầu. Vào ban chỉ huy thì là điều đương nhiên, với cái khả năng này của cậu, chẳng lẽ còn muốn bọn họ xếp vào ban kĩ thuật hay ban y học. Còn về thân phận, chỉ cần cậu không muốn, bọn đương nhiên sẽ không rảnh mà đi rêu rao ra ngoài. Những điều này vốn không cần Sagit yêu cầu, bọn họ cũng sẽ tự thực hiện mà.
Hiệu trưởng giỡ khóc giở cười nói với Lưu Dương.
- -------------------------------------------------------------------------
Nhận được hồi đáp của trường, Nhân Mã lúc này mới thoát khỏi hệ thống giả lập. Quản gia Phí Dương lúc này đang chuẩn bị bữa tối, Nhân Mã liền trở về phòng tắm rửa.
Đứng nhìn gương mặt giống hệt mình khi còn trẻ trong gương, Nhân Mã nhất thời có chút thất thần. Xuyên tới đây lâu như vậy, Nhân Mã cũng sắp quên bản thân ở thế giới kia trông như thế nào. Từng là một nữ tướng uy phong lừng lẫy bỗng chốc trở thành một cô gái mới lớn, cho dù khả năng thích nghi có mạnh cô cũng không thể nào hoàn toàn coi thân thể này là của mình mà sử dụng được.
Cô phải đến trường quân đội học tập, nhất định là không thể sử dụng thân phận này của nguyên chủ được. Tóc phải cắt ngắn, phong cách ăn mặc, tác phong đi lại đều phải điều chỉnh. Nhưng là... Nhân Mã cầm lên lọn tóc mềm mại màu đen tuyền đang rủ xuống bên vai. Mái tóc này rất đẹp, mềm mại mượt mà, nguyên chủ cực kì yêu quý nó. Khi tới đây, Nhân Mã nhìn một loạt các loại dầu gội, dầu xả, dầu dưỡng tóc các loại mà nguyên chủ sử dụng.Nhân Mã tâm tình phức tạp cầm cây kéo trong tay.
Nếu như là trước đây, cô tuyệt đối sẽ không chút do dự mà cắt xuống. Nhưng bây giờ thân thể này không phải của cô, cô chỉ là một linh hồn tạm thời chú ngụ trong đây. Nếu bây giờ cô cắt đi mái tóc này, sau này nguyên chủ trở lại chắc hẳn sẽ rất buồn đi, dù sao nguyên chủ cũng yêu quý mái tóc này như vậy.
Nhân Mã ngây người hồi lâu, cuối cùng vẫn là thở dài buông chiếc kéo xuống. Cô là người có tính sở hữu rất nghiêm trọng, ghét nhất là người khác tự ý động vào đồ của mình và cũng không thích tự ý động vào đồ của người khác. Thân thể này cô đã tự ý sử dụng rồi, làm sao lại có thể xuống tay với tóc của nguyên chủ được nữa.
Thôi vậy, mua một bộ tóc giả, hẳn là sẽ không bị ai phát hiện, chỉ cần chịu đựng một chút là được.
Nhân Mã tắm rửa qua loa một chút rồi đi xuống nhà bếp. Phí Dương lúc này đã làm xong cơm tối, thấy Nhân Mã đi xuống liền mỉm cười.
Nhân Mã kéo ghế ra ngồi xuống. Đợi Phí Dương bưng hết đồ ăn ra xong, lúc này Nhân Mã mới mở miệng.
Nhân Mã cúi đầu ăn, trả lời một cách bâng quơ. Mà Phí Dương sau khi nghe tên trường xong, bàn tay đang múc cơm đột nhiên run rẩy. Cũng may nó là robot trí năng, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì.
Phí Dương làm như lơ đãng hỏi. Nhân Mã cũng không nghe ra điều gì kì lạ. NHưng chuyện cô làm giả hồ sơ vào học ban chỉ huy quân sự thì càng ít người biết càng tốt. Vì thế cô chỉ mập mờ trả lời.
Phí Dương không nói gì, đợi NHân Mã ăn xong lên tầng nghỉ ngơi, lúc này nó mới mở quang não ra. Mấy giây sau, trước mặt Phí Dương xuất hiện hình ảnh nửa người giả lập của một người đàn ông. Phí Dương cung kính gọi.
<Ông chủ.>
Người đàn ông lông mày nhíu chặt có vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi.
Phí Dương trầm ngâm một lát, có chút khó xử mà mở miệng
<Ông chủ, cô chủ muốn học trường quân sự thủ đô, ý ông chủ thế nào.>
Người đàn ông nghe được câu này, chân mày đang nhíu chặt mới hơi dãn ra một chút, hỏi.
NGười đàn ông tựa hồ vô cùng hài lòng, chân mày cũng dãn ra không còn thiếu kiên nhẫn nữa. Trên mặt mặc dù không có biểu hiện gì nhưng giọng nói cũng đã bớt lạnh lùng.
Ngắt kết nối, Phí Dương quay trở lại phòng bếp dọn dẹp sau đó trở lại phòng nạp năng lượng.
TRong một căn cứ chế tạo cơ giáp ở thủ đô đế quốc...
Bên trong nhà xưởng rộng lớn, giữa hàng chục chiếc cơ giáp có vẻ ngoài giống nhau lại nổi bật ra một chiếc cơ giáp toàn thân màu lam đậm, đường viền màu bạc sáng loáng như gương, dưới ánh đèn sáng trưng dường như còn có chút lạnh lẽo.
Cửa nhà xưởng mở ra, hai người một nam một nữ tiến vào nhà xưởng. Nhìn chiếc cơ giáp sừng sững ở trước mặt, cô gái mỉm cười nói.
THiên Yết nhận lấy thiết bị điều khiển từ tay cô gái đeo lên ngang eo. Bên trên thiết bị có trang bị không gian có thể thu cơ giáp vào bên trong. Vì là cơ giáp chuyên thuộc nên trong máy điều khiển có chức năng nhận dạng chủ nhân, chỉ có chủ nhân mới có thể khởi động và điều khiển được nó.
Thiết bị điều khiển màu lam đậm đeo ngang eo, THiên Yết tiến vào khoang điều khiển trước ngực cơ giáp, tiến hành phối hợp liên kết với cơ giáp.
Ở bên ngoài, sau khi Thiên Yết tiến vào khoang điều khiển, cô gái ở bên ngoài bắt đầu mở lên quang não tiến hành đo độ phù hợp của cơ giáp với Thiên Yết. Lúc này, trong mắt của chiếc cơ giáp màu lam lóe ra ánh sáng trắng, con số trên màn hình máy tính cũng liên tục tăng lên.
20%... 50%... 70%... 80%... 90%...
Cô gái khiếp sợ mở to hai mắt, trừng trừng nhìn về phía chiếc cơ giáp đang đứng sừng sững ở giữa nhà xưởng, vẻ mặt hoàn toàn là không tưởng tượng nổi.
90%...
Lần đầu phối hợp liên kết với cơ giáp đạt độ phù hợp lên tới 90%. TRong lịch sử đế quốc, số người đạt tới độ phù hợp 90% với cơ giáp đếm đi đếm lại cũng không có tới 10 người. NGay cả cha của THiên Yết - nguyên soái Thiên BÌnh lần đầu tiên phối hợp liên kết với cơ giáp đạt độ phù hợp 80%, đây đã được coi là thiên tài rồi. Bây giờ THiên Yết lại có thể đạt được độ phù hợp trên 90%, đây rốt cuộc là quái vật gì chứ.
Ngay khi con số dừng lại ở 90% thì cũng không tiếp tục tăng lên nữa, cơ giáp cũng bắt đầu tiến hành quá trình nhận chủ.
Hệ thống trí năng khởi động toàn diện, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng chói mắt, toàn thân cơ giáp đều toát ra uy áp bức người, đè ép hết khí tức xung quanh, dưới ánh sáng lộ ra toàn bộ tư thái ngạo nghễ.
Bên trong khoang điều khiển, Thiên Yết mở mắt. Bên tai vang lên âm thanh máy móc trầm thấp.
Thanh âm kia trầm trầm, nghe vào tai đặc biệt có cảm giác lạnh lùng lười biếng, mang theo một chút ngạo mạn không che dấu được.
THiên Yết không mặn không nhạt đáp lại hai chữ.
Sau đó, cả người và máy đều rơi vào một loại trầm mặc kéo dài. cuối cùng, cơ giáp miễn cưỡng lên tiếng.
THiên Yết sửng sốt một chút, sau đó liền dùng quang não liên lạc với người ở bên ngoài cơ giáp.
Cự Giải còn chưa kịp thoát khỏi đống số liệu thì đã nhận được câu hỏi của THiên Yết. Câu hỏi ngớ ngẩn đến mức khiến cô giở khóc giở cười.
THiên Yết nhíu lông mày, suy nghĩ mất một lúc lâu mới nói.
Cơ Giáp Hổ Cáp vẫn lười biếng như cũ, giọng nói bình tĩnh thản nhiên.
<Được, chủ nhân.>
Thiên Yết ra khỏi cơ giáp, thu lại cơ giáp vào trong thiết bị điều khiển ở eo, sau đó đi tới trước mặt Cự Giải.
Cự Giải đóng lại quang não, nhìn thiếu niên bình tĩnh trước mặt mình, bình tĩnh nói.
<Độ phù hợp giữa cậu và Hổ Cáp hiện tại là 90%. Hổ Cáp mặc dù có bề ngoài là cơ giáp cấp C nhưng trí năng của nó là cơ giáp cấp S. Ba mình hiện tại chỉ có thể làm được như vậy, dù sao cơ giáp cấp S cũng phải có chứng chỉ từ hiệp hội cơ giáp mới có thể sử dụng. Sau này khi cậu có được chứng chỉ có thể đem Hổ Cáp tới đây để ba mình thăng cấp cho nó.>
Thiên Yết bình tĩnh nghe Cự Giải nói xong, cuối cùng chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết. Cự Giải giống như đã quen, cũng không mặt nóng dán mông lạnh, thu dọn lại một chút đồ đạc xong liền cùng Thiên Yết rời khỏi xưởng cơ giáp.
TRước khi tạm biệt, Cự Giải mới sực nhớ ra chuyện muốn hỏi hôm nay. THiên Yết gật đầu.
Thiên Yết nghe được lời này, trong mắt hiện lên một chút thiếu kiên nhẫn. Nhưng vì Cự Giải là bạn cùng lớn lên với hắn, cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý
- -------------------------------------------------------------------------
Vương cung hoàng gia, nơi ở của hoàng gia đế quốc ở giữa màn đêm mà tĩnh lặng. Từng tòa nhà kiến trúc mang thuần sắc trắng được khắc họa những chi tiết tinh xảo cùng những chòm sao chiêm tinh lấp lánh trên bầu trời, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp đem vương cung chiếu rọi rực rỡ như ban ngày. Mà trong tẩm cung nơi nghỉ ngơi của quốc vương và vương hậu lại không hề có một chút không khí ấm áp, cả căn phòng tràn ngập âm u và lạnh lẽo.
Quốc vương Xà PHu mặc một thân quốc phục màu trắng tiến vào bên trong tẩm điện. Mà trong tẩm điện không đèn, vương hậu của đế quốc TRịnh Nguyệt lúc này đang ngồi bên cửa sổ. Bà mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa màu vàng nhạt, nhan sắc xinh đẹp kiều diễm bị ánh đèn vàng nhạt phủ nên khiến cả người bà giống như đang phát ra ánh sáng.
Nghe được tiếng người gọi, vương hậu mới chậm chạp quay người.
Giọng nói không hề lộ ra cảm xúc, giống y như một người máy trí năng được lập trình sẵn. Quốc vương cởi áo khoác, đi tới sau lưng ôm bà vào lòng, giọng nói cũng không nhịn được lộ ra đau lòng.
Là một câu hỏi không mang ý thắc mắc. Vương Hậu nghe được lời này, thần sắc không rõ mà rũ mắt xuống. Giọng nói lạnh nhạt nghe không ra vui giận.
<19 năm, ta cũng sắp quên mình có một đứa con gái rồi.>
Nghe được những lời này, thần sắc của quốc vương rõ ràng là cứng lại đôi chút. Mà vương hậu ở trong lòng ông rõ ràng là không để ý, gỡ hai tay quốc vương đang ôm lấy mình ra, bà nhìn quốc vương lạnh nhạt nói.
Xà Phu nhìn thần sắc bà lạnh lùng, chỉ có thể trầm giọng khổ sở nói.
Trịnh Nguyệt cũng không vì những lời này mà giao động. Ánh mắt bà rũ xuống, lông mi dài che đi thần sắc trong mắt, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt như thường.
Không đợi Xà PHu tiếp tục nói ra lời gì, TRịnh NGuyệt đã lạnh lùng ngắt lời ông.
<Được rồi, ta mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi.>
Nói rồi bà liền đứng dậy, đi về phía chiếc giường lớn giữa phòng, thẳng lăng mà nằm xuống nhắm mắt. Xà Phu nhìn bà như vậy, cũng không thể nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà lạnh nhạt với mình như vậy.