Ngự Y Dữ Thần Y

Quyển 2 - Chương 46




Phía dưới kia hai người đánh thiệt kịch liệt, mà quần chúng đứng xem phất cờ hò reo cũng thực là náo nhiệt, Tả Hộ Pháp còn nhân cơ hội hướng phe chính đạo mà phân phát mấy quyển sách cầm tay “Người người nhà nhà với trách nhiệm bài trừ “đoạn tụ”“, kêu gọi quần chúng đả đảo “Long dương”, đề xướng phong trào tình yêu nam nữ.

Cuối cùng, một gã đại hà (tôm tép) nào đó một câu nói toạc thiên cơ: “Thế đạo bây giờ, nếu không phải đoạn tụ, ta cũng chẳng mặt mũi nào xưng là đại hà!”

Tả Hộ Pháp nhất thời h óa đá, ba giây sau , hoàn hồn, nhảy dựng lên túm cổ áo anh chàng đại hà, ngoác miệng rống to: “Đoạn tụ là bất bình thường, bất bình thường, bất bình thường!!! Lũ hỗn đản các ngươi, đều “thẳng” trở lại cho lão tử!!”

Vì thế, nguyên bản là trận chiến đơn của hai BOSS, nhờ vào hành vi bạo lực của Tả Hộ Pháp, cuối cùng đã biến thành ẩu đả tập thể.

Giáo Chủ một đao chém bị thương bả vai Minh Chủ, một cước đá luôn thằng nhỏ xuống vực sâu; ma giáo giáo chúng sĩ khí dâng cao, đồng loạt tiến lên, đem nhân sĩ chính đạo đẩy lùi xuống khỏi Bất Tư Nhai.

Thái Thụy Bảo bảo chủ thắng Vượng Đức Phủ phủ chủ, ma giáo toàn thắng.

“Haiz, cư nhiên lại bị đá xuống đó.” Thái Y thở dài.

Sư Phụ lộ ra dáng tươi cười quỷ bí, xoa xoa đầu Thái Y.

“Mấy ngày gần đây ở cùng sư huynh ngươi như thế nào a? “ Sư Phụ vô cùng “thân thiết” hỏi.

Thái Y đưa mắt liếc sư huynh nhà mình một cái, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.

Thần Y một phen kéo Thái Y vào lòng, dùng ánh mắt đề phòng chòng chọc nhìn Sư Phụ.

“Chuyện phòng the có ổn không? Có muốn Sư Phụ tự mình dạy ngươi?” Khóe miệng Sư Phụ nổi lên tiếu ý, dáng tươi cười này tuyệt đối có thể dùng hai từ “đáng khinh” để hình dung.

“Sư Phụ, hình tượng!” Thần Y nói.

“Không việc gì, không việc gì, ta có phải đi dụ dỗ các ngươi đâu, cần hình tượng làm gì?” Sư Phụ tủm tỉm cười.

“Giáo Chủ ở ngay dưới gốc cây nha.” Thần Y chỉ chỉ vào đôi mắt tha thiết ngóng trông nhìn Tiểu Sư Thúc của Tiểu Giáo Chủ bên dưới gốc cây, thực sự rất giống một con đại hình khuyển (chó lớn – becgie chăng =)) nha.

“Bất kể ta là dạng người nào, hắn cũng vẫn thích.” Sư Phụ thản nhiên cười, nhảy xuống ,nhào vào trong lồng ngực Giáo Chủ.

“Tiểu Sư Thúc, ta thắng.” Giáo Chủ lộ ra dáng tươi cười hân hoan vô cùng, hệt như hài tử đang đòi phần thưởng: “Ngươi bảo ta đá hắn xuống núi ta đã đá rồi, ngươi phải thưởng ta.”

Sư Phụ cười khanh khách, ở trên người hắn cọ tới cọ lui, một tay vẽ vòng trước ngực Giáo Chủ: “Muốn ta thưởng ngươi như thế nào a?”

“Ở bên ta nhiều hơn một chút” Giáo Chủ ôm Tiểu Sư Thúc, thấp giọng nói.

Tiểu Sư Thúc hốt nhiên thấy trước ngực ẩn ẩn đau, tâm loạn không nói được nên lời.

Ở bên cạnh hắn nhiều hơn một chút, điều hắn muốn cũng chỉ là mong mình có thể ở bên hắn lâu một chút.

Không cầu cả đời, chỉ cầu có thể thường xuyên nhìn thấy mình.

Tại sao, có thể giống bản thân năm xưa đến thế, quay lại hoàng cung, chỉ vì mong có thể gặp người kia một chút, cho dù biết rõ không thể ở cùng một chỗ, cho dù biết rõ chẳng thể hy vọng vào cái gì gọi là thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không xa, cho nên, chỉ cầu giống như bằng hữu, có thể gặp một lần, vì thế, có thể không màng gió mưa , thúc ngựa vượt ngàn dặm xa xôi cách trở, theo đại mạc đến tận đế đô, chỉ để gặp mặt một lần, uống cạn một ly, sau đó cười cười xoay người ly khai nơi đó, mang theo một ly rượu nồng ấm áp trong tâm, chống đỡ cho y, để bản thân có thể tiếp tục con đường lang thang cùng đày đọa chính mình.

Đủ rồi! Hắn cũng đã chết, bản thân không phải cũng nên buông xuống rồi sao?

Một lần nữa bắt đầu thôi, quên hai mươi năm tự tra tấn chính mình, quên hai mươi năm tương tư đến tê tâm liệt phế.

Người hữu tình, gặp được một người, đã là quá đủ rồi.

Đủ rồi…

“Ngươi còn nhớ hắn?” Giáo Chủ hỏi, mang theo lo sợ bất an.

“Ta quyết định, sẽ quên hắn.” Tiểu Sư Thúc cười nói, nước mắt lại hốt nhiên lăn dài trên má.

Kỳ lạ, nước mắt biến mất hai mươi năm lại đột ngột lăn dài.

Giáo Chủ ngẩn ngơ, chợt gắt gao ôm lấy Tiểu Sư Thúc: “Là ngươi tự mình nói ra, không được đổi ý!”

“Ân.”

“Trước kia có hắn, về sau có ta.” Giáo Chủ nói. Vừa như đứa trẻ đang giận dỗi, lại mang phong vị của một lời thề kiên định.

“Hảo.”