Đạo diễn Lưu Chính Húc đối với Mạc Tịnh Ngôn đưa ra một yêu cầu cực kỳ quan trọng, chính là trong thời gian ngắn nàng phải tăng cân.
"Không có quân nhân nào bắp tay không có chút cơ bắp nào, từ giờ trở đi trong vòng một tuần cô phải có chút khởi sắc, thể trọng có thể tăng lên 50 kg."
50 kg? Mạc Tịnh Ngôn trước mắt mông lung. Nàng thuộc loại người ăn thế nào cũng không mập nổi, hơn nữa là một diễn viên nàng đã quen với chế độ đói khát để duy trì thể hình, muốn nàng trong phút chốc tăng 5kg, thật sự có chút khó khăn.
Vương Tử Hựu ngược lại trắng trợn bày ra tất cả sơn hào hải vị trước mặt Mạc Tịnh Ngôn, nàng không ăn liền dùng lời đạo diễn cùng bộ phim hù doạ nàng: "Chị như vậy là không được, thân người nhỏ bé như vậy sao đóng phim đây? Thái độ không chuyên nghiệp sao có thể thắng em?" Đủ thứ bla bla bla... Mạc Tịnh Ngôn bất đắc dĩ mà bổ sung chất bổ, nghi hoặc nhìn Vương Tử Hựu.
"Em hy vọng tôi có thể phát huy vai diễn, thắng em một bước sao?"
"Chị sai rồi Mạc tỷ" Vương Tử Hựu cầm trong tay cái nắp nồi súp nói: "Em muốn đánh bại chị ở trạng thái tốt nhất, mới có thể xem là chuyện đáng tự hào."
Cô gái này đôi khi khẩu khí kiêu ngạo, sự kiêu ngạo đến từ sự tự tin của nàng.
Lại nói, vì sao ngay từ đầu đã bị em ấy hấp dẫn được nhỉ? Bởi vì bề ngoài của em ấy? Bởi vì em ấy mạnh mẽ không giống những cô gái bình thường? Có phải bởi vì thái độ cố chấp của em ấy với tình yêu chăng? Mạc Tịnh Ngôn hồi tưởng lại, từ lúc các nàng chính thức quen nhau đến giờ, đường đi đều rất quanh co khúc khuỷu, thời gian chính thức yêu nhau, quan tâm nhau càng ít hơn, vừa giải quyết mâu thuẫn thì lại bắt đầu cãi nhau, còn lần này muốn giải quyết bằng chuyện cá cược cho xong. Mạc Tịnh Ngôn cười, giống như mình bị tiểu quỷ này đưa về thời mới lớn, làm việc gì cũng có tính trẻ con.
Ở với em ấy một thời gian dài mới mở mang đầu óc nhìn rõ người con gái này rốt cuộc là suy nghĩ gì. Tự tin của em ấy từ đâu mà có? Trong đầu em ấy có mấy cây gân đây?
Kỳ thật trong lòng Mạc Tịnh Ngôn có cảm giác, vô luận là ai thắng, thì với tính hiếu chiến không thích chịu sự thoả hiệp của đối phương, thì chắc chắn sẽ làm tổn thương đến chuyện tình cảm.
Tính cách trẻ con của Vương Tử Hựu quá nặng, tuy chính em ấy đưa ra thách đấu, hơn nữa còn làm ra vẻ nắm chắc chiến thắng trong tay, giống như vì chiến thắng mà chuẩn bị kỹ càng hết rồi, nhưng nếu kết quả cuối cùng em ấy bị thua, em ấy có thật sự cam tâm tình nguyện có chơi có chịu không? Mạc Tịnh Ngôn rất sợ kế quả cuối cùng làm hai người cãi nhau rất không vui.
Nhân nhượng em ấy cũng không được, nhưng muốn công khai, muốn rút khỏi giới nghệ sĩ, như thế nào nàng cũng không thể đi đến bước đó. Có rất nhiều biện pháp giải quyết không phải sao? Hai nàng hiện tại cũng có thể hẹn hò....ngành giải trí phải đối mặt với rất nhiều chuyện, vì cái gì các nàng lại cần phải công khai tình cảm cơ chứ?
Đã ứng chiến thì phải dốc toàn lực có thể ra, hơn nữa nhân vật này Mạc Tịnh Ngôn cũng cực kỳ mong chờ, Đại Nguyên nói có thành công thay đổi hình tượng hay không chỉ trông chờ vào vai diễn lần này.
"Chị đã diễn qua nhiều nhân vật rồi, kiểu nhân vật nhu nhược điềm đạm không còn được yêu thích nữa, người ta thích xem loại phụ nữ mạnh mẽ lại có mị lực! Đừng lo lắng mất đi người hâm mộ, chị sẽ mở rộng được thị trường hơn nữa, tin em đi" Đại Nguyên nói như thế.
Mạc Tịnh Ngôn quyết định, đem toàn bộ tâm tư vào bộ phim này, muốn vung roi sẽ vung roi, sẽ không vì đối phương là ai mà nhẹ tay mềm lòng. Nàng đang làm việc, ở phim trường nàng là diễn viên, không phải là bạn gái.
Vì thế tiết mục đánh đập tra tấn của Mạc Tịnh Ngôn, đạo diễn và mọi người đều đoán được, thật sự ra tay tàn nhẫn, quất roi lên người Vương Tử Hựu , tiếng động Ba Ba Ba vang lên. Tuy roi mềm, bên trong áo sơ mi còn lót một lớp đệm, nhưng mỗi lần Mạc Tịnh Ngôn vung tay đều tác động rất lớn vào người Vương Tử Hựu. 80 cùng Tô Trì đúng lúc cùng đến, chứng kiến một màn trước mắt, hai người ngơ ngác đứng tại chỗ.
80 kìm lòng không nổi mà sờ cánh tay mình: "Đau...đau quá, Mạc tỷ thực xuống tay."
Nói xong lời này thấy Tô Trì cả buổi không lên tiếng, 80 tò mò quay đầu nhìn vào khuôn mặt nàng, thấy vẻ mặt Tô Trì thẩn thờ nói:
"Chậc chậc chậc, cậu xem Monica người ta mặc quân phục cầm cây roi nhỏ thật hấp dẫn. Tiểu 80, mai mốt chúng ta thử chơi một lần đi?"
Mặt 80 đỏ lên, chân mang giày cao gót hung hăng dẫm lên mu bàn chân Tô Trì. Tô Trì kêu lên khom lưng, nước mắt chảy như bão tố
"Cái mặt mũi ngươi thật dày quá đi mà! Thật sự là do lâu không bị ăn đòn hả? Tốt thôi, đêm nay hầu hạ dây lưng"
Đôi mắt mềm mại của Tô Trì mang theo nước mắt, càng trở nên điềm đạm đáng yêu, đáng tiếc 80 biết rõ cái vẻ nhu nhược kia chỉ là giả tạo, đứa con gái này da rất dày, hoàn toàn không cần đồng tình.
Tô Trì cảm thán, trong lòng biến hoá tìm cách đùa giỡn tiểu 80, cần gây ra chút gì đó, ngày thường nguỵ trang vẻ ôn nhu nhưng thật sự bên trong bạo lực có thừa, hoàn toàn không bỏ rơi ngươi!
"Nếu trên giường cậu có thể cuồng dã như vậy thì tốt quá.." Tô Trì quả nhiên không sợ chết, một bên giơ đôi chân đau nhức muốn chết vẫn liều mạng đùa cợt.
"WOW WOW, chỉ sợ mình không chết được, phải nửa sống nửa chết nghẹn lấy khó chịu, 80 nói được phải làm được...phải khiến mình mất hồn mà chết..."
80 hoàn toàn đầu hàng, quay đầu bước đi, để lại một mình kẻ dâm đãng ở lại.
Quay xong màn đánh đập nóng bỏng, hai tay Vương Tử Hựu được thả ra, nhưng hai mắt vẫn đăm đăm, linh hồn còn chưa trở về. Mạc Tịnh Ngôn đi nhanh đến, thấy trên mặt nàng có hai vết thương, vừa rồi lỡ tay ngộ thương. Bởi vì dùng sức quá mạnh cùng thần kinh căng cứng, hai tay Mạc Tịnh Ngôn run rẩy kinh khủng, chậm rãi nâng lên khuôn mặt Vương Tử Hựu vừa xuất hiện hai đường vết thương do chính tay nàng tạo ra, đã sưng vù.
"Không có gì, không có gì." Đạo diễn đi qua nhìn Vương Tử Hựu đối với trợ lý nói: "Bôi chút thuốc mỡ là được rồi."
Tay Mạc Tịnh Ngôn lạnh như băng quanh quẩn vùng ngoài khuôn mặt Vương Tử Hựu, như có như không đụng vào, không dám dùng lực, sợ làm đau làng. Vương Tử Hựu thấy trong mắt nàng ngập tràn đau lòng, không nói nên lời, Vương Tử Hựu thật sự muốn kéo nàng vào trong ngực an ủi nói em không sao, thật sự không có chuyện gì, một vết thương bé tí thì tính toán gì? Mặc kệ em sẽ thế nào, chỉ cần chị tốt, thì em bất chấp tất cả không chùng bước vì chị.
Thế nhưng nàng không thể nói, ở trước mặt người khác, các nàng không phải tình nhân, không thể làm những chuyện mà tình nhân thường làm
Vương Tử Hựu cảm thấy mình sắp mất kiểm soát, trong lòng nặng nề vô cùng, thế nhưng cuối cùng nàng đem cảm xúc cực đoan bực bội đè nén xuống, nở một nụ cười miễn cưỡng nói: "Mạc tỷ, không có gì đâu, đúng lúc không cần hoá trang vết thương nữa. Chị...diễn cực kỳ hay"
"Tiểu Hựu..."
Vương Tử Hựu không muốn nói nữa, quay đầu đi cùng trợ lý. Mạc Tịnh Ngôn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Vương Tử Hựu rời đi, tim đau nhói từng cơn.
Lê tấm thân mệt mỏi trở về khách sạn, Mạc Tịnh Ngôn tắm rửa xong đã sắp hết hôi, nhưng một tiếng sau nàng phải cùng Vương Tử Hựu tham gia cuộc phỏng vấn của 80. Đã sớm hẹn trước rồi.
Cơ hồ dùng cả hai tay hai chân để leo vào bồn tắm, thân thể mệt mỏi rã rời đắm chìm trong nước nóng, Mạc Tịnh Ngôn ngửa đầu nhìn phía trên bồn tắm. Nhớ lại tâm tình hồi chiều của mình, tựa hồ bắt buộc chính mình đi vào trạng trái cực kỳ phấn khởi, nhưng ngay khi vung roi trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng. Kỳ thật nàng trơ mắt nhìn từng đợt roi lướt qua khuôn mặt trắng nõn của Vương Tử Hựu, lưu lại một dấu vết đỏ tươi, Vương Tử Hựu cũng đau đến mức phát ra tiếng hừ, nhưng Mạc Tịnh Ngôn giống như bị ma nhập căn bản không dừng lại được.
Nàng không muốn, nàng tuyệt đối không muốn tổn thương Tiểu Hựu.
Chìm dần vào cảm xúc kỳ quái, Mạc Tịnh Ngôn muốn một lần nữa kiểm tra lại tình cảm của mình, kiểm tra xem tình cảm và sự nghiệp xung đột ra sao, thế nhưng nàng rất mệt, không có tinh lực, không có thời gian, hết thảy đều không đủ.
Sắp thở không nổi rồi.