Nắng sớm dần bao phủ cả ngọn núi nhỏ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá chiếu vào hai người bọn họ, một mảnh nhu hòa thanh bình.
Eo Vương Tử Hựu bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, lần trước sự kiện ở phòng tắm khiến nàng khắc cốt ghi tâm, Mạc Tịnh Ngôn vẫn chưa sẵn sàng giao tất cả thân thể cho nàng. Cho nên để tránh bi kịch xảy ra một lần nữa, cũng là vì tôn trọng Mạc Tịnh Ngôn, lần này Vương Tử Hựu không hề có ý định một bước xâm nhập xuống dưới.
Vương Tử Hựu ôm Mạc Tịnh Ngôn, hai người ngồi trên bãi cỏ, sau lưng là gốc cây cổ thụ. Vừa rồi kịch liệt va chạm làm cho máu trong người sôi sùng sục kéo thêm nhiệt độ cơ thể tăng cao, thế nhưng vào lúc này mới thật sự cảm thấy rất lạnh.
Cảm giác được Vương Tử Hựu bắt đầu run lập cập, Mạc Tịnh Ngôn không do dự cởi áo khoác phủ lên người nàng. Vương Tử Hựu từ chối, Mạc Tịnh Ngôn nghiêm mặt nói: "Tôi sẽ về ngay bây giờ, em còn phải bôn ba rất lâu. Điêu đà cái gì chứ, lần sau mặc dày một chút nghe chưa? Còn mát mẻ như vậy tôi sẽ không thèm để ý đến em nữa."
"Chị phải đi bây giờ sao?"
"Ân, hôm nay còn phải tiếp tục quay phim, tôi muốn về sớm chuẩn bị một chút."
Vương Tử Hựu nhìn nàng, không đành rời bỏ.
Vốn là các nàng cách nhau hai nơi luôn nhớ nhung nhau, thế nhưng cảm giác này không sao nói thành lời, tin nhắn ảnh của An Tiệp đã kích Vương Tử Hựu, cho nàng một lý do danh chính ngôn thuận đến tìm nàng xoa dịu nổi khổ tương tư.
Nàng hoàn toàn không sợ người khác cướp đi Mạc Tịnh Ngôn. hiện tại nàng đã rõ tính cách Mạc Tịnh Ngôn vốn là như vậy, ngoại trừ nàng có loại nghị lực cùng da mặt dày thì còn có ai dám yêu khúc gỗ mục khắc hoa như vậy chứ?
"An Tiệp kia, chị nên tránh xa nàng một chút." Vương Tử Hựu đưa tin nhắn ảnh cho Mạc Tịnh Ngôn xem. Mạc Tịnh Ngôn nhíu mày:
"Chuyện nhàm chán như vậy mà cô ta cũng làm được sao. Cô ta còn chưa biết mối quan hệ thân mật giữa chúng ta mà đã làm như vậy, nếu biết thật thì..."
"Vậy thì đừng để cho người khác biết là tốt nhất." Vương Tử Hựu kiên định nói nhanh. Mạc Tịnh Ngôn nhìn nàng sững sờ, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.
Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn muốn nói gì đó lại thôi, trong lòng thấp thỏm không yên, cẩn thận hỏi: "Cô ta...còn nói với chị những gì?"
"Không có." Mạc Tịnh Ngôn không đắn đo mà trả lời.
"Tốt." Vương Tử Hựu nói "Mau trở về đi, em cũng phải đi."
Mạc Tịnh Ngôn nhìn bóng lưng Vương Tử Hựu rời đi, chậm rãi chìm trong sương trắng.
Nàng không phải là từ ngàn dặm bay đến đây, chỉ là muốn cùng ta làm những chuyện như vậy chứ? Làm xong liền đi, không để lại bất cứ cái gì.
Da thịt Mạc Tịnh Ngôn, xúc giác vẫn còn cảm thấy những va chạm của Vương Tử Hựu, ngón tay của nàng, đôi môi của nàng ôn nhu như vậy, nhiệt độ cơ thể nóng hổi như vậy....
Vừa rồi hưng phấn giờ phút này nàng giống như là một đàn rắn đang bò trên thân thể nàng quấn quanh, động vật máu lạnh này khiến cho nàng cảm nhận được giá rét cùng sợ hãi.
Cái gọi là yêu đương, chính là muốn chiến hữu thể xác ư? Bức thiết muốn ở trên da thịt thân thể vui đùa sao? Mạc Tịnh Ngôn không rõ , nàng nhìn không rõ tâm tư Vương Tử Hựu, không biết tột cùng nàng muốn cái gì.
Trở về khách sạn tắm rửa sau đó đến phim trường tiếp tục quay phim, suốt một ngày Mạc Tịnh Ngôn đều không có tâm trạng, tinh thần phải cố gắng lắm mới có thể đem cảnh quay hôm nay quay xong, buổi tối kéo thân thể mệt mỏi trở về khách sạn, vừa tắm xong lại nhận được điện thoại của mẹ nàng.
"Tiểu Tịnh, phim "Nguyên Vị" mới của con, cha và mẹ đều xem qua rồi. Diễn rất hay."
Mạc Tịnh Ngôn trong lòng cả kinh, bị cha mẹ chứng kiến cảnh mình cùng người con gái khác quay phim tình cảm, thật sự là một chuyện xấu hổ đến chảy cả máu mắt. Kết quả Thường Hiểu Vân thay đổi lời nói, không tiếp tục bàn về diễn xuất của Mạc Tịnh Ngôn, trực tiếp đem trọng điểm đặt trên người Vương Tử Hựu: "Zoe diễn cũng phi thường tốt, mẹ xem đến đoạn nàng băng qua đường bị xe tông sợ đến không nói nên lời, biểu cảm đột nhiên bị chiếc xe đụng phải rất thật, nghe nói vì cảnh này mà nàng còn bị thương nữa đúng không..."
"..." Mạc Tịnh Ngôn im lặng, cảm tình khen ngợi mình chỉ là khúc dạo đầu bước đệm nhỏ, mẹ mình muốn khen chính là Vương Tử Hựu.
Thế là thích nàng đúng không?
Thường Hiểu Vân liên tục khen ngợi Vương Tử Hựu, nói lúc các nàng cùng khóc cũng khiến bà cảm động đến rơi lệ. Mẹ nàng lúc nào cũng vui tươi như vậy, tựa hồ lúc dùng khuôn mặt thái hậu đối phó với Trần Lực Khâm làm mưa làm gió so với hiện giờ hoàn toàn không phải nàng, tính các này biến đổi quá nhiều sẽ gây đau đầu.
Bất quá cũng tốt, so với tẩy chay Vương Tử Hựu thì đã tốt lắm rồi, Mạc Tịnh Ngôn trước kia đối với người mẹ hoạt bát này có hơi khó chịu, lần đầu tiên nàng cảm thấy tính cách như vậy cũng không quá tệ.
Đến cuối buổi trò chuyện Thường Hiểu Vân còn ồn ào đòi Mạc Tịnh Ngôn gửi cho nàng DVD của "Nguyên Vị". Muốn có bản không cắt, Mạc Tịnh Ngôn vội vàng cúp điện thoai.
Mạc Tịnh Ngôn đang muốn nhìn trời cảm khái một phen, đột nhiên có người gõ cửa. Mạc Tịnh Ngôn cảnh giác nhìn vào lỗ mắt mèo, không phải Trần Lực Khâm mà chính là An Tiếp. Người phụ nữ này không cho Mạc Tịnh Ngôn được thở một chút.
Người phụ nữ phiền toái này lại đến nữa. Trước kia nàng tận lực chụp tấm hình cùng mình thân mật gửi cho Vương Tử Hựu, hiện tại là muốn cái gì đây?
Không muốn mở cửa, thế nhưng không mở cửa thì không lịch sự, cuối cùng vẫn để cho nàng vào trong.
"Mạc tỷ, chị đang gọi điện thoại sao?" cửa vừa mở ánh mắt của An Tiệp không phải nhìn về hướng Mạc Tịnh Ngôn, mà trực tiếp quét ngang căn phòng đằng sau nàng.
Mạc Tịnh Ngôn bị hành động cố ý xâm phạm không gian riêng tư của nàng khiến cho không thoải mái: "Ân, tôi đang nói chuyện điện thoại với mẹ."
An Tiệp nheo mắt: "Có thật là mẹ không?"
"Không phải thì sao?"
"Là Vương Tử Hựu hả?"
Mạc Tịnh Ngôn hít một hơi thật sâu nói: "Tôi hơi mệt mỏi, nếu không có việc gì tôi muốn nghỉ sớm...." Lời còn chưa nói hết đột nhiên thấy An Tiệp hai tay chắp sau lưng đưa ra phía trước, ôm một cái gối.
"Mạc tỷ, nghe nói khách sạn này có mấy thứ... không sạch sẽ. Em muốn ngủ chung với chị, có được không?" An Tiệp đáng thương nhìn Mạc Tịnh Ngôn, hơi bỉu môi, bộ dạng khiến cho người ta thương.
Mạc Tịnh Ngôn có đôi khi thật hận chính bản thân mình không thể giống như bề ngoài lạnh lùng nhẫn tâm, An Tiệp chỉ là đóng một vở kịch hiền lành đáng yêu đã có thể công khai tiến vào phòng nàng, chiếm phân nửa giường ngủ của nàng.
An Tiệp thấy Mạc Tịnh Ngôn gương mặt lạnh lùng ngồi một góc xem tivi, không có ý cùng nàng ngủ chung, trở mình, nằm nghiêng lấy tay chống đầu, tóc dài rủ xuống cánh tay trắng nõn, ý vị thâm trường đối với Mạc Tịnh Ngôn nói: "Mạc tỷ, chúng ta ở chung với nhau nhiều một chút, có thể gia tăng ăn ý, lúc đóng đối thủ thì càng tâm hữu linh tê..."
"Ân, có thể." trả lời với giọng không chút cảm tình, ánh mắt Mạc Tịnh Ngôn vẫn dán chặt vào TV.
"Thế...không đến sao?" An Tiệp nhún vai, dây áo ngủ rơi xuống, giọng nói trầm xuống "Đến đây bồi dưỡng ăn ý."
Mạc Tịnh Ngôn nổi da gà rơi đầy đất, An Tiệp này là muốn gì? Vì sao lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, thanh âm thì ỏn ẻn là sao? Còn để dây áo ngủ rơi xuống, bộ ngực vốn rất phẳng, chỉ cần nàng khẽ động có thể để lộ ra khe rãnh...
Chẳng lẽ cái này trong truyền thuyết gọi là sắc dụ?
Nghĩ đến điểm này Mạc Tịnh Ngôn càng quýnh quáng, tại sao lại để một người phụ nữ đến dụ dỗ nàng? Chuyện này không phải là nên làm với đàn ông sao?
"Đừng nói với tôi là cô bị mấy cái không sạch sẽ nhập vào người chứ..." Mạc Tịnh Ngôn xanh mặt, đứng lên muốn tông cửa xông ra, An Tiệp lập tức bay đến kéo nàng lại ném lên giường. Mạc Tịnh Ngôn không ngờ An Tiệp nhìn ôn nhu yếu ớt, khí lực lại mạnh như vậy, thình lình bị nàng đẩy một cái trời đất quay cuồng.
"Cô..." Mạc Tịnh Ngôn muốn xoay người ngồi dậy, kết quả An Tiệp lập tức dùng tuyệt chiêu: "cưỡi ngựa chiến tranh" thoáng cái giạng chân ôm chặt lấy thân người Mạc Tịnh Ngôn không cho nàng cục cựa.
"Đừng nói với tôi là chị với Vương Tử Hựu chưa làm qua những chuyện này!"
Một câu hỏi trực tiếp không lịch sự như vậy khiến cho Mạc Tịnh Ngôn tức giận: "Chuyện tôi và Vương Tử Hựu cần phải nói với cô sao?"
"Vì cái gì không thể? Chị có thể tiếp nhận Vương Tử Hựu tại sao không thể tiếp nhận tôi? Đều là con gái, tôi so với nàng thua chỗ nào?" Nói xong An Tiệp như mãnh hổ lao xuống đất muốn tiến đến hôn Mạc Tịnh Ngôn, Mạc Tịnh Ngôn hận chính mình không được như Vương Tử Hựu từ nhỏ đã tập võ, bằng không hiện tại có thể một cước đem sắc dụ không thành kia có tâm tư đố kỵ đạp bay. Thế nhưng cục diện hiện giờ chính là An Tiệp cực kỳ mạnh mẽ lại điên cuồng, thật sự lập tức muốn hôn nàng!
Làm sao lại biến thành cục diện này chứ?
Mạc Tịnh Ngôn dốc hết sức chống cự lại, đột nhiên nghe thấy có tiếng người quay tay nắm cửa.
"Ồ, cửa sao lại không mở được?" Ngoài cửa truyền đến giọng một người con gái.
"Mở không ra sao? không thể nào" Không chỉ một người, giọng nói khác vừa vang lên Mạc Tịnh Ngôn đã nhận ra chính là giọng của Tiểu Phi. Mạc Tịnh Ngôn muốn gọi nàng, đột nhiên đoán chừng mục đích của An Tiệp chính là quậy cho lớn, vì thế Mạc Tịnh Ngôn tiếp tục im lặng mà giãy dụa.
An Tiệp không biết ngoài cửa là ai, nếu là người bình thường nàng cũng không muốn bị người khác chứng kiến bộ mặt thú tính của mình, cho nên nàng cũng không lên tiếng, tiếp tục cùng Mạc Tịnh Ngôn trình diễn tiết mục bá vương ngạnh thượng cung.
"Ah...mở không ra thì tôi đạp cửa" Về sau một thanh âm rất trầm thấp "cạch" một tiếng cánh cửa đóng chặt bị đá văng, An Tiệp cùng Mạc Tịnh Ngôn đều há hốc miệng, nhìn về phía cửa ra vào là giọng hát chính của Lợi Khí Tiểu phi, còn có hung thủ phá cửa ...một cô gái rám nắng tóc dài xõa vai, biểu cảm trên mặt không hề là một cô gái yếu đuối.
"Ớ...Mạc tỷ" Tiểu Phi thoáng nuốt nước miếng, đoán chừng bị cảnh tượng trước mắt chấn động một phen.
Đánh cô gái đạp cửa một cái, lập tức bừng tỉnh "à" lên một tiếng. Chỉ vào Mạc Tịnh Ngôn cùng An Tiệp nói: "Nguyên lai Triệu Mẫn cùng Chu Chỉ Nhược có gian tình, hơn nữa Chu Chỉ Nhược là công sao?"
Tiểu Phi vội vàng kéo cô gái đạp cửa qua một bên nói: "Tiểu Cửu, đừng xen vào chuyện người khác"
"Thế nhưng đây là phòng của chúng ta mà" cô gái gọi là Tiểu Cửu quay đầu nhìn về cánh cửa in dấu bàn chân của mình nằm trên đất, y nguyên không biến đổi nói: "Ah, nguyên lai chúng ta đi nhầm cửa. Tiểu Phi, đều tại cậu, dẫn nhầm đường"
Tiểu Phi vẻ mặt hắc tuyến, rõ ràng là người nhất quyết phải đến chỗ này, kết quả phạm sai lầm thì ngươi vẫn can đảm trốn tránh trách nhiệm! Được rồi, được rồi Tiểu Cửu vốn thần kỳ như vậy, nhanh chóng rời khỏi cái chỗ xấu hổ này được rồi.
Tiểu Phi quay đầu liếc trộm, nguyên lai Mạc tỷ...thích cái kiểu của An Tiệp.
Mạc Tịnh Ngôn thấy ánh mắt Tiểu Phi lóe lên vẻ tiếc hận, lập tức có cảm giác xấu...nàng không nghĩ là ta cùng An Tiệp kia quen nhau chứ! Nhanh chóng quay người đem An Tiệp vẫn còn đang sững sờ ném xuống đất, đuổi theo Tiểu Phi cùng Tiểu Cửu nói: "Đợi với, đi cùng nhau"
Tiểu Cửu chỉ vào An Tiệp đang quỳ trên giường nói: "Làm sao có thể bỏ dở nửa chừng như thế?"
Mạc Tịnh Ngôn rút khóe miệng hỏi Tiểu Phi: "Vị này chính là..."
Tiểu Phi che mặt: "Đây chính là người trước kia em từng kể với Mạc tỷ, bạn gái em, Diệp Cửu"
Diệp Cửu, thật là một cái tên kỳ cục. Mạc Tịnh Ngôn xuất hiện trong đầu chính là lời này
"Bởi vì em đứng thứ chín trong nhà, cho nên mới có tên như thế" Như nhìn thấu nghi hoặc của Mạc Tịnh Ngôn, Tiểu Cửu đột nhiên nở nụ cười, đầy vẻ ngây thơ như trẻ vị thành niên dần hiện lên một khí tức quỷ dị "Là đối tượng Tiểu Phi thổ lộ lúc đó sao, Mạc tỷ, rất mỹ lệ" Nói xong liền kéo Mạc Tịnh Ngôn lại hôn lên môi nàng.
Tiểu Phi trên mặt tối sầm, Mạc Tịnh Ngôn trong lòng trầm xuống.
Hôm nay là ngày gì? Tại sao gặp ai cũng động dục hết thế này?.