Ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Chương 47




Hai người chia ra làm hai hướng, vào lúc 12 giờ đêm lặng lẽ lẻn vào rạp chiếu phim "Nguyên Vị"

Mạc Tịnh Ngôn cố tình đi muộn hai phút, đợi cho đến lúc rạp chiếu phim tối thui mới thừa cơ xếp hàng đi vào chổ ngồi của mình, vừa ngồi xuống đã phát hiện Vương Tử Hựu đội mũ đã vào chổ.

"Em đến sớm quá vậy, không phải cùng những người xem khác đi vào chung chứ?" Mạc Tịnh Ngôn sợ hãi thán phục.

"Em đúng là phi thường thản nhiên đi vào cùng những người khác

"Bộ không sợ chết hay sao?"

"Sợ gì, chỗ càng nguy hiểm thì càng an toàn" Mạc Tịnh Ngôn nhìn Vương Tử Hựu một bộ không quan tâm rất thảnh thơi, lại nhớ đến lúc trước đi đường bị bắt gặp, nàng triệt để hiểu được... Vương Tử Hựu đối với việc mình gây hỗn loạn trên đường không hề có năng lực nhận biết, ngày nào đó đồ ngốc này bị đạp chết họa may mới nhận ra...

"Ai nha, đừng có để ý mấy chuyện đó nữa" Vương Tử Hựu biết rõ Mạc Tịnh Ngôn thích mò mẫm quan tâm, ngay cả cuộc hẹn đầu tiên còn phải nghĩ trước tính sau, duỗi tay kéo nàng vào trong ngực nói: "Hiện tại chúng ta đang có cuộc hẹn lãng mạn vào nửa đêm, đừng làm mất hứng mà, cứ hưởng thụ thỏa thích đi Tiểu Tịnh"

Mạc Tịnh Ngôn bị ép vào vai nàng, nghe nàng nói như thế thì quýnh quáng không biết làm thế nào để tiếp tục đề tài này, may mắn là phim đã qua đoạn giới thiệu diễn viên để chính thức vào nội dung chính, Mạc Tịnh Ngôn vội vàng cùng Vương Tử Hựu chăm chú xem bộ phim.

Tuy Vương Tử Hựu là một trong những nữ chính, nhưng lần này là lần đầu tiên xem toàn bộ "Nguyên vị" so với nàng tưởng tượng còn hơn, thế nhưng càng xem càng khó chịu.

"Thật bực bội"

"...Em bực cái gì?"

Vương Tử Hựu nắm vai Mạc Tịnh Ngôn nói: "Tuy những đoạn khỏa thân của chị bị xóa đi rất nhiều, nhưng vẫn có đoạn hở vai, eo, đùi, bạn gái em bị nhiều người nhìn như thế, đương nhiên em phải bực bội rồi!"

Vương Tử Hựu thành thật tả oán, Mạc Tịnh Ngôn nghe xong "phốc" một tiếng bật cười.

"Chị cười em sao?"

"Em đúng là trẻ con" Mạc Tịnh Ngôn nói: "Đều là diễn viên chẳng lẽ em không biết đấy chỉ là công việc mà thôi, còn giận dữ cái gì chứ? hơn nữa... em cũng lộ lưng mà..."


"Vậy chị cũng không vui nếu người khác nhìn thấy lưng của em đúng không?"

Mạc Tịnh Ngôn lo nghĩ, vẫn chưa kịp trả lời, Vương Tử Hựu đã cáu kỉnh: "Chẳng lẽ chị muốn thế?"

Mạc Tịnh Ngôn bất đắc dĩ: "Vấn đề em hỏi tôi, để tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời không được sao?"

Vương Tử Hựu cả giận nói: "Đúng là bà lão không hiểu phong tình!"

Mạc Tịnh Ngôn buông tay, nàng đối với chữ bà lão đã sớm miễn dịch: "Tùy em..."

Vương Tử Hựu nhìn trên màn hình thấy Mạc Tịnh Ngôn ánh mắt tràn đầy yêu thương, vuốt ngực mình đối với Tiểu Nguyệt nói: "Chị cũng muốn em, có quá không?"

Trên phim ảnh Mạc Tịnh Ngôn thật đáng yêu, cuối cùng vẫn nói ra tình cảm của mình, thế nhưng trong hiện thực sao lại là một đầu đá ngồi bên cạnh mình? Rốt cuộc cho đến khi nào mới thông suốt đây? Nữ nhân này có vấn đề gì chứ?

Nàng rốt cuộc không yêu đương hay là căn bản đối với mình không hề yêu?

Đột nhiên nghĩ đến điều đó, lần đầu tiên Vương Tử Hựu mất tự tin.

Hai người lại một lần nữa lâm vào cái vòng lẩn quẩn chiến tranh lạnh, tựa hồ chỉ cần nói nhiều một chút sẽ có việc cãi nhau. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Vương Tử Hựu cẩn thận nhớ lại một chút, thường ngày Mạc Tịnh Ngôn rất là lạnh lùng, thế nhưng nàng cũng chưa từng cãi nhau với ai, chỉ có mình mà thôi....

"Chẳng lẽ vấn đề nằm ở mình sao? Là tính tình của mình không tốt ư?" Vương Tử Hựu lúc này mới ý thức được bản thân bình thường mỗi lời nói, hành động hơi táo bạo, hơi hung tàn, hơi kiêu ngạo, hơi tham lam muốn giữ lấy mọi thứ cho riêng mình một chút, thế nhưng, thật sự thích một người sẽ quan tâm đến những thứ này sao? Đương nhiên yêu một người là phải yêu tất cả những gì thuộc về nàng rồi, chẳng lẽ chỉ yêu ưu điểm không yêu khuyết điểm sao?

Vương Tử Hựu thấp thỏm không yên thật lâu.

Đang thấp thỏm không yên, Mạc Tịnh Ngôn nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng nói: "Tiểu Hựu, em xem phía trước, người kia khá giống 80″

Tuy Vương Tử Hựu phiền muộn, thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn gọi một tiếng "Tiểu Hựu" khiến nàng hưởng thụ không nói nên nói, bị mê hoặc đến nỗi chỉ có thể nhìn theo chỗ Mạc Tịnh Ngôn chỉ, thấy trong bóng tối cách các nàng hai hàng ghế có một người nữ mặc áo có nón tóc dài hình như là 80!

"80 đúng thật chuyên nghiệp, ủng hộ bộ phim này bằng cách tự móc tiền túi đi xem!" Vương Tử Hựu chỉnh lại vành nón, cười hì hì.


"Đó không phải trọng điểm hiểu chưa? không biết có phải hoa mắt không... tôi vừa rồi thấy nàng, nàng đang..." Mạc Tịnh Ngôn không nói nữa.

"Đang làm sao?" Vừa hỏi xong vấn đề này Vương Tử Hựu cũng tự dùng ánh mắt để tìm ra kết quả, chỉ thấy có những phân đoạn ánh sáng từ màn hình lớn chiếu vào một cánh tay luồn qua cổ 80 kéo nàng sát vào trong ngực. Lúc đầu 80 có chút kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Người ôm lấy 80 đầu đội mũ len, bao lấy kính mắt, từ thân hình Vương Tử Hựu đoán là một cô gái, thế nhưng cô gái kia cùng 80 như vậy...quả thật rất mập mờ.

Vương Tử Hựu đang suy nghĩ 80 thật cao diệu, rõ ràng ở nơi công cộng lại dám cùng một cô gái ôm ôm ấp ấp....kết quả còn hơn như thế, cô gái đội mũ lên cúi đầu hôn 80.

Mạc Tịnh Ngôn hít một hơi thật sâu, để mình chứng kiến một màn kích động như thế suýt tý nữa thiếu dưỡng khí mà té xỉu. Hiển nhiên nàng cũng nhìn ra người ôm 80 hôn 80 là một cô gái!

Vương Tử Hựu không kiềm được cảm thán: "Thật sự là muốn thiên hạ đại đồng sao? Ai, 80 ah 80, không phải là chúng tôi muốn nhìn gian tình của cô đâu..."

Mạc Tịnh Ngôn kinh ngạc đến quên phỉ nhổ Vương Tử Hựu, 80 nàng...cũng thích nữ nhân sao? Không phải đâu, nàng ngoại trừ trùng hợp thích bà tám quà tặng của người hâm mộ dành cho Vương Tử Hựu, hoặc là trêu chọc những cặp đôi bách hợp bị ghép đôi thì không thấy nàng đối với nữ nhân có sở thích đặc thù nào, nhưng hiện giờ là súng thật đạn thật hôn

Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn cả buổi không có động tĩnh, đang muốn vỗ lưng nàng trấn an, nói cho nàng biết trong dân chúng bình thường cũng có rất nhiều người đồng tính, ngành giải trí càng như cỏ dại mọc lan tràn, không cần bảo thủ như vậy, hãy dùng tấm lòng rộng mở để đón nhận mọi loại tình cảm. Đạo lý đều nằm trong lòng mỗi người, Vương Tử Hựu đột nhiên phát hiện hàng phía trước chổ khuất có hai người không bình thường luôn quay đầu hướng về các nàng, trong lòng nàng trầm xuống, trực giác nói cho nàng biết có khả năng đã bị nhận ra, hai người kia có thể là phóng viên.

Nếu như bị phóng viên chụp được ảnh nàng cùng Mạc Tịnh Ngôn gặp riêng nhau, việc này đoán chừng sẽ rất lớn, hơn nữa cuộc hẹn của các nàng cũng chưa từng nói qua cho quản lý cùng công ty chủ quản biết, nếu chủ quản biết...có lẽ sẽ rất giận dữ.

Vương Tử Hựu cầm chặt tay Mạc Tịnh Ngôn, kề tai nàng nói: "Mạc tỷ, có phóng viên đang chú ý đến chúng ta."

Nghe đến hai chữ phóng viên, tim Mạc Tịnh Ngôn lập tức siết chặt: "Ở đâu?"

"Phía trước hướng hai giờ, chị đừng nhìn về phía đó, đang chiếu phim không cho mang thiết bị chụp ảnh, nghe nói điện thoại cũng không cho dùng, bọn họ hiện giờ không thể chụp ảnh chúng ta, đến lúc hết phim, chúng ta hòa lẫn vào đám đông người chạy trốn"

"Ân..."

Vương Tử Hựu nửa khuôn mặt được đèn màn ảnh chiếu sáng, nửa khác chìm trong bóng tối, thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn vừa nhìn thấy khuôn mặt rất nghiêm túc cùng ánh nhìn cương nghị đang nhìn mình, cảm giác được tay mình được truyền hơi ấm...bỗng dưng trong lòng nàng xuất hiện một cảm giác ngoài ý muốn.

Cảm giác kia gọi là, cảm giác an toàn.


Thực không thể tưởng tượng được... Mạc Tịnh Ngôn thật không ngờ trên thế giới này có một người con gái lại cho nàng cái cảm giác đó.

Vương Tử Hựu không thể thoải mái xem hết phim. Phim vừa kết thúc, đèn bật sáng, nàng kéo Mạc Tịnh Ngôn cúi đầu đi lẫn vào trong đám người ra ngoài. Dùng ánh mắt còn lại theo dõi ký giả kia vẫn luôn theo phía sau lưng nàng, còn lấy máy ảnh ra nhắm về hướng nàng chụp ảnh. Vương Tử Hựu cúi đầu cởi mũ lưỡi trai của mình xuống đội lên đầy Mạc Tịnh Ngôn, vội vàng nói nhỏ vào tai nàng một câu: "Đi ra ngoài đợi em ở hẻm nhỏ" Nói xong đưa tay đẩy nàng lẫn vào trong đám đông.

"Ah! là Vương Tử Hựu!" khán giả vừa xem xong phim còn chìm đắm trong câu chuyện cùng nhân vật chính đầy mị lực bỗng dưng phát hiện Vương Tử Hựu xuất hiện trong đám đông, một tiếng thét chói tai xông tới.

Vương Tử Hựu tự bại lộ, thấy Mạc Tịnh Ngôn đã biến mất trong đám đông, tuy bị nắm kéo thế nhưng trong lòng lại an tâm một chút. Thế nhưng hai phóng viên bắt đầu quay khắp nơi tìm kiếm, tựa hồ phát hiện người đi bên cạnh Vương Tử Hựu đã không thấy đâu, Vương Tử Hựu vội vàng kéo người bên cạnh ôm vào trong ngực xô đẩy đám đông bước nhanh ra ngoài.

"Này!" người trong ngực phản đối, nhưng Vương Tử Hựu đâu còn thời gian để ý đến nàng, chỉ xông pha về phía trước.

"Hai người bọn họ còn ở bên cạnh nhau, nhanh đuổi theo" các phóng viên cầm trong tay máy ảnh bổn tẩu ngược xuôi, cùng Vương Tử Hựu rối loạn lao về phía trước. Cuối cùng Vương Tử Hựu cũng bị chặn lại, người hâm mộ xung quanh nàng thiếu điều nắm kéo y phục nàng đến rách. Phóng viên trong lòng cười to, cô chạy đi, xem cô chạy đến chỗ nào ! Xem cô đem Mạc Tịnh Ngôn giấu đến đâu? Ngày mai có cái để giật tít! Nghĩ đến đây phóng viên lão huynh thò tay kéo cô gái bị Vương Tử Hựu ôm, dùng sức túm lấy. Vương Tử Hựu cảm giác được sức kéo. Lập tức buông tay, cô gái trong ngực bị phóng viên kéo phải quay đầu lại.

Đèn flash sáng rực một vùng, mắt mọi người đều hoa lên.

Đèn flash tắt liệm, các phóng viên cảm giác được chính mình đã chụp được cảnh ôm vào trong ngực độc nhất vô nhị, rũ mắt xuống, mặt đen ngòm, khóe miệng rút đến không còn cảm giác.

"Ồ?? Tô Trì!! Tại sao lại là cô?? Mạc Tịnh Ngôn đâu rồi?" Phóng viên phát hiện vừa rồi đã lãng phí cuộn phim chụp nhầm đồng nghiệp của mình là Tô Trì, tức giận đến nổi muốn ném máy chụp ảnh đắt tiền xuống đất.

"Tôi cũng muốn biết tại sao lại là tôi" Tô Trì hai mắt tối sầm như muốn ngất đi.

Vương Tử Hựu cũng bị kinh hãi, không nghĩ mình quơ tay tùy tiện bắt một người lại bắt phải người quen. Lần trước nàng bị đám đông bao vây cũng là Tô Trì cứu nàng.. tuy nhiên sau đó cùng nàng nói chuyện tào lao khiến Vương Tử Hựu rất căm tức, nhưng Tô Trì cứu nàng trong lúc dầu sôi lửa bỏng cũng là sự thật, hôm nay nàng lấy oán trả ơn thật có chút không đúng, thế nhưng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi, vì thế Vương Tử Hựu trong lòng trước tiên đã tự tha thứ cho mình.

"Ồ?" Tuy nhiên Vương Tử Hựu đột nhiên trở nên nghi hoặc, nhìn Tô Trì đội một cái mũ len màu xám, sóng mũi thật cao, đeo một chiếc kính đen thật VIP, phối hợp tất cả những thứ này lại, chẳng lẽ người ở trong rạp chiếu phim hôn tới hôn lui 80 chính là nàng?

80 cùng Tô Trì?!

Vương Tử Hựu lập tức thông suốt rất nhiều chuyện. Khó trách ngày đó Đại Nguyên xem xong đầu đề tạp chí lại nổi giận với 80, nói nàng không để ý vấn đề bạn bè, nguyên lai đúng là vì Tô Trì.

Cho đến nay nàng đều là nhân vật trung tâm của scandal, đột nhiên nàng phát hiện ra scandal của người khác, loại cảm giác này đúng thật vi diệu.

80 trong đám người sốt ruột ngẩng đầu dò xét, nàng vốn không cao, cho nên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên thấy Vương Tử Hựu phá vòng vây chạy ra, bắt gặp 80, hai con mắt sáng ngời, rất nhanh đến bên người nàng nói: "Là người cùng công ty, giúp tôi ngăn cản một chút" Sau đó như một cơn gió chạy về hướng WC rồi biến mất.

"ZOE! Đừng chạy ! ZOE..." đám đông từ phía sau ùa lên, Vương Tử Hựu xông vào WC dọa dì lao công sợ đến run rẩy, đoán chừng từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy ai đi toilet lại gấp như vậy. Vương Tử Hựu cười với dì lao công, A di vẻ mặt căng thẳng, đang muốn nói ngươi có phải người không, Vương Tử Hựu giật cây lau nhà trong tay bà, một cước đá văng vào cửa, ngăn chặn lại.

A Di ngốc tại chỗ nhìn Vương Tử Hựu phi thường nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ, lập tức xấu hổ tim đập thình thịch, giống như là đã trở về thời kỳ tim đập nhanh của thiếu nữ: "Khuê nữ nhà ai mà lớn lên xinh đẹp mà còn có thể tiêu sái đến thế? So với phim hành động còn lợi hại hơn!"


Nghe thấy cửa ra vào truyền đến thanh âm đập cửa kịch liệt, người ở ngoài giống như sắp phá cửa xông vào, Vương Tử Hựu nhìn xuống chân, cắn răng nhảy xuống độ cao ba mét.

Cho đến khi Vương Tử Hựu biến mất, cánh phóng viên mới kịp phản ứng biết rằng mình đã thất bại, tức giận đến nghiến răng, nhìn Tô Trì với ánh mắt núi lửa phun trào mà không dám phát tác, những lời trách móc chỉ dám nuốt vào bụng. Mà Tô Trì giữa đám người ầm ĩ như thủy triều tìm kiếm hình dáng của 80, cũng không thể tìm thấy nàng.

Mạc Tịnh Ngôn một mình đứng trong ngõ nhỏ quặng quẽ đến phát run. Bên ngoài trời rất lạnh, nàng mặc quá ít, gió thổi qua là cả thân thể liền run lên. Nàng vốn không phải người sợ lạnh, đối với minh tinh một năm bốn mùa đều là mùa hè, thời tiết lạnh lẽo nàng vẫn mặc quần áo thoáng mát để kiếm sống, thế nhưng nhớ lại Vương Tử Hựu lúc này vì yểm hộ nàng mà tự mình hòa vào trong đám đông cùng giờ phút này chỉ còn một mình lẻ loi, hơi lạnh thấu xương khiến nàng không thể ngừng run rẩy.

Mạc Tịnh Ngôn dùng sức ôm mũ của Vương Tử Hựu xiết vào trong ngực, cơ hồ đè ép đến biến dạng vẫn không thể trấn an lòng nàng. Nàng cứ đi tới đi lui, khói trắng quẩn quanh xung quanh nàng, lòng càng thêm khẩn trương, lại thêm giá rét xâm nhập khiến nàng một chút cũng không trấn định nổi.

Vương Tử Hựu sao chưa đến? Nàng không biết còn bị vây hay đã thoát? Không biết có gặp chuyện không may hay không? Rạp chiếu phim đông người như vậy, còn có phóng viên, những người kia có làm khó nàng không? Nếu chuyện này bị phát hiện công ty sẽ đối với nàng như thế nào?

Cảm xúc lo lắng khiến cho Mạc Tịnh Ngôn thật lâu vẫn không thể bình tĩnh nổi.

"Mạc tỷ!"

Đột nhiên nghe tiếng nói quen thuộc Mạc Tịnh Ngôn lập tức quay đầu, trông thấy người con gái cao gầy, tóc tung bay trong gió, mang theo vẻ mặt vui vẻ chạy về phía nàng. Mạc Tịnh Ngôn liếc thấy bước chân nàng có chút chênh lệch.

"Chân em làm sao thế?" Mạc Tịnh Ngôn nghênh đón. Tính cách của nàng cho đến bây giờ đều tương đối nội tâm, rất nhiều cảm xúc đều dấu trong lòng không dễ bộc lộ, thế nhưng giờ phút này nàng không thèm đếm xỉa đến cảm xúc của chính mình. Linh hồn như thoát khỏi thân xác, rõ ràng lo lắng cho Vương Tử Hựu chứ không phải bản thân mình nữa.

"Không có gì, một chút sẽ hết thôi, chúng ta mau đi, nơi này là chỗ đổ rác, mặc dù không có người nhưng rất hôi" Vương Tử Hựu giữ chặt Mạc Tịnh Ngôn dắt đi, thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn lại bất động.

"Sao thế?" Vương Tử Hựu quay đầu, tiếng nói mang theo cảm giác mát lạnh của đêm mà thật là ôn nhu.

Vương Tử Hựu không ngờ Mạc Tịnh Ngôn lại đột nhiên ôm mình, chấn động khiến nàng lui về sau một bước.

"Mạc tỷ..."

Mạc Tịnh Ngôn vùi mặt vào trong ngực Vương Tử Hựu, không nói một lời, hai tay nhanh chóng ôm chặt, giống như đang giữ vật gì trân quý lắm.

Vương Tử Hựu bị hành động bất thình lình của Mạc Tịnh Ngôn khiến cho khiếp sợ. Nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên nàng chủ động...mặc dù chỉ là một cái ôm, thế nhưng ý nghĩa không giống với những điều khác,

Vương Tử Hựu có thể cảm thấy từ cái ôm của Mạc Tịnh Ngôn chứa đựng cảm tình trong đó, đây chính là cách mà một nữ nhân có lời nói bất thiện bộc lộ.

Cuối cùng một đêm hỗn loạn kết thúc bằng cái ôm lãng mạn ở một nơi không hề lãng mạn.