Mạc Tịnh Ngôn lột vỏ bưởi cho Vương Tử Hựu ăn, đầu tiên dùng dao gọt trái cây cắt vài đường, sau đó theo đường cắt mà lột bỏ vỏ bưởi ra. Vương Tử Hựu nghe lời ngồi bên cạnh nàng, hai mắt vô thần bất đắc dĩ cười gượng....thật là, Mạc tỷ giữa đêm khuya không có chuyện lãng mạn khác để làm ngoài chuyện lột bưởi hay sao?
Mạc Tịnh Ngôn dốc hết sức mới lột xong vỏ bưởi, còn cẩn thận tách ra từng múi nhỏ đặt lên mâm rồi mới đi rửa tay. Vương Tử Hựu ngồi xếp bằng trên giường bệnh nhìn chằm chằm vào mấy múi bưởi được lột vỏ sạch sẽ chỉnh tề ngay ngắn xếp thành hình dạng vô cùng hấp dẫn đáng yêu. Vương Tử Hựu muốn ăn....thế nhưng đây là do Mạc tỷ vất vả dụng tâm mới bóc được đẹp mắt thế này, cứ như vậy mà ăn thì thật tàn nhẫn!
Mạc Tịnh Ngôn lúc quay lại thấy Vương Tử Hựu nhìn trái bưởi ngẩn người, lấy làm khó hiểu hỏi thăm: "Sao em không ăn đi?"
Vương Tử Hựu sững sờ nói: "Không đành lòng."
Mạc Tịnh Ngôn ngồi xuống cạnh nàng cầm múi bưởi đưa đến bên miệng nàng, trên mặt hoàn toàn không có cảm xúc: "Ăn nhanh đi."
"Chị đút em ăn hả?"
Mạc Tịnh Ngôn vẻ mặt như muốn vạch trần nàng đồng thời cũng hơi ngượng ngùng đáp: "Chẳng phải em muốn thế sao?"
Vương Tử Hựu nhanh chóng mở miệng hưởng thụ sự ngọt ngào được Mạc Tịnh Ngôn đút ăn, vừa ăn vừa được tiện nghi còn khoe mẽ: "Ai nói thế, em giống kẻ da mặt dày đến thế sao? Chẳng qua là vì Mạc tỷ đã tích cực chủ động muốn xung phong đút em ăn, nếu khước từ thì thật không hiểu phong tình a."
Mạc Tịnh Ngôn hung ác trừng mắt liếc nhìn nàng, nàng đành im tiếng.
"Ngoan." Đối với biểu hiện ngoan ngoãn biết thu liễm của nàng, Mạc Tịnh Ngôn vẫn quyết định cổ vũ nhiệt liệt.
Vương Tử Hựu nhìn vẻ mặt Mạc Tịnh Ngôn ôn hòa lập tức cảm thấy...không đúng! Tại sao nhìn thấy nụ cười hiền lành của nàng lại phản phất chút tình thương của mẹ? Không phải xem mình là đứa nhỏ mà yêu thương chứ!
Ý nghĩ vừa xuất hiện đã khiến Vương Tử Hựu toát mồ hôi lạnh, càng nghĩ càng có khả năng! Trước đây còn nói muốn đánh đòn nàng.... Chuyện như thế ngoài trừ dạy dỗ bọn háo sắc bên ngoài thì chỉ có mẹ mới đối với con làm thế! Vương Tử Hựu nhớ Mạc Tịnh Ngôn từng nói không thích tuổi nàng kém hơn người khác quá nhiều, chẳng lẽ....nàng đã khiến Mạc Tịnh Ngôn bộc phát tình thương của mẹ ư?
Tại sao lại bi kịch đến thế!?
Vương Tử Hựu trong lòng như xé rách một ký báo chí, âm thầm thề không thể để tội ác như thế phát triển hơn nữa!
Mạc Tịnh Ngôn nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, đứng dậy nói: "Tôi....đi về đây."
"Về? Về đâu chứ?"
"Về...về nhà." Mạc Tịnh Ngôn nói xong câu này quan sát vẻ mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Hựu thì hơi khẩn trương, quả nhiên là nàng dự cảm chính xác, Vương Tử Hựu nói:
"Trễ rồi, nhà chị cũng xa nữa, đừng về."
Quả nhiên, nàng quả nhiên sẽ nói ra những lời này. Mạc Tịnh Ngôn đứng yên tại chổ, nhìn giường ngủ nói: "Chỉ có một cái giường thôi..."
Vương Tử Hựu thẳng thắn mạnh mẽ nói: "Sợ gì chứ, chúng ta không phải là ....đang hẹn hò hay sao?!" Lời này vửa nói ra, nửa câu đầu rõ ràng đến nửa câu sau khí thế giảm dần, bởi vì nàng nhận ra Mạc Tịnh Ngôn dần đỏ mặt.
"Mạc tỷ, chị đừng hiểu lầm!" Vương Tử Hựu trong lòng kêu to không tốt. Cũng đúng, những lời này rõ ràng ám chỉ quá rõ ràng, mặc dù Mạc Tịnh Ngôn chưa từng yêu đương qua, thế nhưng, một loạt từ "Qua đêm, "cùng giường" "Tình nhân" mập mờ dễ khiến người ta hiểu sai. Cho dù ngây thơ như Mạc Tịnh Ngôn cũng sẽ nghĩ theo phương diện kia!
Thế nhưng Vương Tử Hựu tự nhận bản thân mình không phải là lưu manh khát khao đến thế, tuy nhiên đối mặt với một Mạc Tịnh Ngôn không thoải mái đến ngon miệng, Mạc Tịnh Ngôn đích thật có chút nghĩ khác, nhưng.... bảo toàn hình tượng chính nghĩa cũng rất quan trọng!
Vì thế Vương Tử Hựu đang muốn nói: "Nếu chị thấy không thoải mái thì cứ về đi." Kết quả chưa kịp cất tiếng, Mạc Tịnh Ngôn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm TV nói:
"Ah...Nói cũng đúng...chúng ta là tình nhân, ân..."
Mạc Tịnh Ngôn nói ra một câu ngắn ngủn lại chẳng có kết cấu chỉnh tề, thế nhưng vẫn khiến tim Vương Tử Hựu đập mạnh, trong lòng âm thầm vỗ tay vì nói chậm một câu.
Mạc Tịnh Ngôn nhìn lên ngượng ngùng kín đáo nói: "Đêm nay đành quấy rầy em."
Tuy vấn đề ngủ lại là do Vương Tử Hựu đề xuất, nhưng khi sự việc đột nhiên hơn mức kỳ vọng, trái tim sẽ hung hăng mà bị đè ép, sau đó sinh ra cảm giác tên là "Không biết làm sao."
Giờ phút này Vương Tử Hựu lại bồi hồi không biết làm thế nào.
"Bác sĩ và y tá sẽ không đột nhiên vào chứ?"
"Không đâu, em không gọi họ, họ sẽ không vào."
"Bọn họ kiêu ngạo đến thế sao?"
"...Bởi vì phòng này là phòng đặc biệt, miễn quấy rầy, họ biết rõ em là ai...."
"Được rồi, thì ra là do em kiêu ngạo."
Vương Tử Hựu nhìn Mạc Tịnh Ngôn ngồi bên giường ăn bưởi, phiền muộn trỗi dậy, như chứng kiến con mình đang chịu khổ, bắt đầu hò hét phản kháng: "Này! trái bưởi kia không phải cho em sao? Chị lại dành ăn với người bệnh hả?"
Mạc Tịnh Ngôn liếc nàng một cái: "Tôi thấy em tràn đầy sức sống, hoàn toàn không có bộ dạng bệnh cần chăm sóc." Nói xong nàng vừa ăn vừa cầm điều khiển chuẩn bị đổi đài, Vương Tử Hựu hối hả hô một tiếng:
"Không được đổi!"
Mạc Tịnh Ngôn còn nửa miếng bưởi nằm trong miệng, cứng ngắt nghiêng đầu lại: "Em nhao nhao gì, tai tôi sắp bị em làm cho điếc rồi nè, tiết mục này là gì đây "Con đường làm giàu" em cần xem sao? Biệt thự em cũng đã mua rồi mà..."
Vương Tử Hựu giật bộ điều khiển, hung hăn: "Chị quản em?"
"Tiểu quỷ, em lại không biết lớn nhỏ..." Mạc Tịnh Ngôn nuốt trọng miếng bưởi, đứng dậy làm như muốn lật người Vương Tử Hựu, Vương Tử Hựu mặt tái nhợt giãy dụa "Này! Chả lẽ chị muốn đánh em!" Nếu quả thật bị Mạc Tịnh Ngôn đánh mông, vậy sau này sẽ không còn khả năng ngẩng đầu lên với nàng! Cái này không chỉ là vấn đề mặt mũi mà còn là vấn đề thân phận nữa!
Đáng tiếc Vương Tử Hựu bị thương một chân, thân thể yếu đi rất nhiều, Mạc Tịnh Ngôn quỳ trên giường, trực tiếp đè lên Vương Tử Hựu đang nằm trên giường, đẩy nàng nằm sấp xuống giường, sau đó rất nhanh nhẹn dạng chân kẹp bên hông nàng.
"Chị! Mạc Tịnh Ngôn! Chị dám!" Vương Tử Hựu mặt muốn sung huyết, nàng cảm giác được tay Mạc Tịnh Ngôn đặt trên mông nàng, làm bộ muốn đánh!
"Giỏi, dám gọi tên của tôi, tiểu quỷ em thật sự là không nghe lời, xem tôi dạy dỗ em này." Mạc Tịnh Ngôn vốn muốn trêu chọc nàng, nhưng khi thấy Vương Tử Hựu khẩn trương đến nổi cáu, chọc đến nàng thì lại như thế, đành phải từ giả vờ làm thật một lần, hưởng thụ một chút thẹn thùng từ nàng, đồng thời giảm bớt nhuệ khí của nàng, bằng không với tính cách này của nàng ở làng giải trí sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội với người ta.
Vương Tử Hựu quả thật giống như cá sấu lọt hố, điên cuồng vặn vẹo trên giường, chiếc giường giống như sắp bị nàng làm cho sập, miệng la to: "Bà lão ngực phẳng." Mạc Tịnh Ngôn tức chết, thật muốn tìm dây thừng trói nàng lại, ngay lúc hai người đang căng thẳng nhất, đột nhiên một giọng nữ truyền từ tivi: "Hoan nghênh quý vị đến với chương trình gặp nhau cuối tuần số đặc biệt, tôi là XX, hôm nay chúng tôi mời đến trường quay khác mời chính là nữ diễn viên ưu tú dịu dàng gần đây tham gia bộ phim Nguyên Vị, Mạc Tịnh Ngôn, mọi người hãy vỗ tay chào đón Monica."
Mạc Tịnh Ngôn quay đầu xem tivi, chương trình này không phải là tiết mục phỏng vấn được quay cách đây ba ngày sao! Nguyên lai nàng không cho đổi là vì muốn xem cái này?
"Thì ra em chờ xem tôi sao?" Mạc Tịnh Ngôn chọt chọt Vương Tử Hựu đang cùng mình ở một chổ,có chút đắc ý lại hơi ôn hòa.
Vương Tử Hựu hung hăng vùi mặt xuống gối, thật sự ngượng ngùng đến chết mất....sao có cảm giác mặt muốn bị phỏng thế này! Lại như làm chuyện xấu bị bắt gặp tại trận, dựa theo nhiệt độ hiện tại, Vương Tử Hựu có thể biết mặt mình đỏ đến mức nào, nhất định phải che dấu, bằng không bị Mạc Tịnh Ngôn nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa.
"Này, em làm gì thế? Mắc cỡ sao?"
"Không có!" tiếng Vương Tử Hựu rầu rĩ từ dưới gối vang lên.
Mạc Tịnh Ngôn chọt chọt nàng, có chút hả hê nói: "Chương trình em chờ đang chiếu kìa, không xem hả?"
"..." Vương Tử Hựu im lặng, không phản bác.
"Được rồi, không đùa em nữa... đừng có mà chôn đầu xuống gối nữa, thở không thoải mái đó." Mạc Tịnh Ngôn kéo Vương Tử Hựu ra khỏi gối nói: "Ngoan đi"
Vương Tử Hựu nheo mắt, rất thành thực hỏi: "Chị có phải lúc nào cũng xem em như là đứa trẻ đúng không?"
Mạc Tịnh Ngôn đương nhiên trả lời: "Em vốn nhỏ hơn tôi rất nhiều tuổi mà."
Vương Tử Hựu trong lòng bị Mạc Tịnh Ngôn đục lỗ, nàng quyết định mạnh mẽ xoay người áp Mạc Tịnh Ngôn nằm dưới thân thể, kìm chặt hai tay nàng trên giường, cắn răng đùng đùng nhìn nàng.
Mạc Tịnh Ngôn đối với biến cố này có chút ngơ ngác, đôi mắt đăm đăm nhìn môi Vương Tử Hựu khẽ đóng khẽ mở nói: "Trẻ con có thể làm những chuyện này không?"
Cho đến khi Vương Tử Hựu dán môi lên môi nàng Mạc Tịnh Ngôn mới ý thức được Vương Tử Hựu muốn làm cái gì, hoặc nói muốn cùng nàng làm những chuyện đó.
Vương Tử Hựu hôn rất chân thành, mà Mạc Tịnh Ngôn phản ứng cũng không đáp lại, chỉ để mặc nàng làm càn. Hôn một hồi Vương Tử Hựu cảm thấy được người ở dưới thân xuất thần bàng hoàng đến lợi hại, nâng người lên một chút, nhìn Mạc Tịnh Ngôn hỏi: "Chị có phải không có cảm giác với em? Không thích nụ hôn của em?"
Mạc Tịnh Ngôn quay đầu nhẫn nhịn cả buổi mới nghẹn ra hai chữ: "Xin lỗi..."
"Tại sao phải xin lỗi?"
"Bởi vì tôi đối với chuyện này không biết rõ...tôi nên làm thế nào thì tốt hơn, làm sao có thể cho em hài lòng?" Mạc Tịnh Ngôn bày tỏ nhược điểm của mình khiến cho Vương Tử Hựu vừa vui vừa chua xót, hết lần này đến lần khác trên Tivi chiếu vào Mạc Tịnh Ngôn một thân trang phục trang trọng, trang điểm xinh đẹp trên tivi cùng MC tài trí cùng một chổ đàm đạo những chuyện sinh lý đầy nghiêm túc. Vương Tử Hựu khắc sâu cảm giác này, vào giây phút người còn gái 28 tuổi ở dưới thân mình đối với chuyện về tình dục lại e lệ, vô cùng chân thật, chính là một Mạc Tịnh Ngôn nàng có thể chạm vào được.
Cảm giác mãnh liệt muốn thổ lộ khiến Vương Tử Hựu thốt lên : "Không phải Bạch Khiết..."
"Ân?" Mạc Tịnh Ngôn nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Em thích là chị, không phải là Bạch Khiết." Vương Tử Hựu một lần nữa cúi xuống hôn, Mạc Tịnh Ngôn hai mắt nhắm lại bình lặng tiếp nhận nụ hôn.
Trong một khắc, Vương Tử Hựu rất muốn nói với Mạc Tịnh Ngôn kỳ thật khi họ say rượu không hề có chuyện gì xảy ra, nàng muốn thẳng thắn, thế nhưng nàng lại e sợ. Nàng không biết hiện tại Mạc Tịnh Ngôn đối với nàng có thể dễ dàng tha thứ cùng cam tâm tình nguyện có phải là vì lời nói đùa lúc ấy. Có phải hiện tại nàng để cho nàng tự tung tự tác là vì nàng muốn "Chịu trách nhiệm"?
Vương Tử Hựu đã rõ, đã hối hận, lúc trước không nên đùa giỡn, lời nói đùa đối với nàng là lời nói đùa, thế nhưng đối với Mạc Tịnh Ngôn chính là lừa gạt. Mà một lời nói dối lại kéo thêm những lời nói dối khác...
Vương Tử Hựu chán ghét cảm giác nàng không thể khống chế cục diện, nhưng nàng lại không nỡ buông Mạc Tịnh Ngôn.
Có phương pháp xử lý vẹn toàn nào không?
Vương Tử Hựu không tiếp tục tấn công, Mạc Tịnh Ngôn bị nàng hôn đến choáng váng, hơi thở có chút khó khăn, Vương Tử Hựu ngừng lại. Có lẽ cảm giác tội lỗi khiến nàng không dám làm càn, vì vậy nàng giúp Mạc Tịnh Ngôn vuốt lại quần áo, mỉm cười nói: "Mạc tỷ, chị thật đẹp." Mạc Tịnh Ngôn đang muốn thẹn thùng, ai ngờ bị Vương Tử Hựu bồi thêm một câu: "Nhất là lúc chị nằm thẹn thùng ở dưới em, càng mê người."
Mạc Tịnh Ngôn trước mắt tối sầm, vừa rồi lời nói khiến nàng rung động đều bị quét sạch, triệt để thấy kẻ này hoàn toàn lưu manh.
Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu thật thần kỳ, cụ thể là sau nụ hôn các nàng lại có thể nhịn không tiếp tục, cùng sóng vai dựa vào thành giường xem tivi.
Vương Tử Hựu đơn giản muốn xem phỏng vấn của Mạc Tịnh Ngôn, Mạc Tịnh Ngôn lại không muốn xem, cuối cùng vẫn không lay chuyển được Vương Tử Hựu quấn chặt, bất đắc dĩ lần đầu tiên nhìn mình giả vờ với thái độ thân thiện trò truyện rất nội tâm.
Kỳ lạ là, Vương Tử Hựu làm sao lại thấy hay?
Đảo mắt đã đến nửa đêm, cũng nên ngủ thôi.
"Chị muốn mặc áo sơ mi ngủ sao? Không thấy khó chịu hả?
"Làm sao đây? Tôi không có mang theo áo ngủ"
"Ngủ trần tốt đó."
Mạc Tịnh Ngôn đè nén: "Tôi phải về nhà"
Vương Tử Hựu cười to nói: "Được rồi, mẹ của em có đem áo ngủ mới đến, để chị mặc."
Mạc Tịnh Ngôn theo hướng dẫn của Vương Tử Hựu tìm được áo ngủ, lại chậm chạp cầm trên tay không thay.
"Sao thế? Sao chưa thay ra?" Vương Tử Hựu hỏi
Mạc Tịnh Ngôn thẹn đỏ mặt: "Em ngồi nhìn sao tôi thay được."
Vương Tử Hựu bất đắc dĩ quay người tự nhủ: "Được rồi, được rồi, không nhìn chị là được chứ gì! Ai, khi quay phim có gì mà không thấy, rụt rè cái gì..."
"Chết đi!" Mạc Tịnh Ngôn ném gối đến, lại một lần nữa dặn dò: "Đừng có quay đầu!"
"Hảo hảo hảo... dài dòng quá." Vương Tử Hựu miệng đáp ứng, kỳ thật nàng sớm phát hiện trước mặt nàng có tấm gương có thể soi Mạc Tịnh Ngôn, cho nên dù nàng đưa lưng về phía Mạc Tịnh Ngôn thì nàng vẫn có thể chiêm ngưỡng toàn bộ quá trình thay áo ngủ của Mạc Tịnh Ngôn.
Nhưng khi nàng thấy Mạc Tịnh Ngôn không hề phòng vệ, chậm rãi cởi bỏ áo sơ mi lộ ra thân thể bóng loáng, Vương Tử Hựu đột nhiên cảm thấy mình chưa được nàng cho phép lại vụng trộm nhìn nàng thật sự là không tôn trọng một Mạc Tịnh Ngôn bảo thủ nghiêm trang, mà tính ngạo kiều của Vương Tử Hựu cũng khiến nàng không thoải mái, tại sao phải lén lút như vậy? Tại sao phải cảm thấy những lỗi lầm đều do Mạc Tịnh Ngôn bao dung mình?
Vương Tử Hựu nhắm mắt lại, như đang quyết định một chuyện thật sự vĩ đại, trong lòng âm thầm đối với chính mình nói: "Mình nhất định phải khiến Mạc Tịnh Ngôn thừa nhận mị lực của mình, bởi vì mị lực của mình mà nhìn thẳng vào mình, không xem mình như một đứa trẻ, thần phục dưới mị lực của mình, nhất định phải khiến nàng cam tâm tình nguyện cởi quần áo trước mặt mình!"
Sau khi nói xong, Vương Tử Hựu nhớ lại lời nói hùng hồn của mình lúc nãy, vẫn cảm thấy nửa câu sau....có cái gì đó hèn mọn bỉ ổi.
Nhưng mà đêm dài dằng dặc mập mờ vẫn còn tiếp tục ...