Ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Chương 37




Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Mạc Tịnh Ngôn gần như muốn thét lên.

Bởi vì thời điểm nàng mở mắt người đầu tiên nhìn thấy chính là mình.

Ngay lúc nàng muốn mở miệng kêu thành tiếng đột nhiên phát hiện hình ảnh kia chính là poster của mình, thế nhưng điều này càng khiến nàng phát điên.

Poster? Mùi thơm ấm áp, vách tường tuyết trắng, nơi này là phòng của Vương Tử Hựu!

Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên giật thót.... Đầu nàng vang lên một tiếng "Ong", trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa lại té xuống.

Phòng của Vương Tử Hựu nàng đã đến, nhất định không sai, nơi này chính là địa bàn của nàng ấy ! Đừng nói là hoàn cảnh hiện giờ giống với tình tiết cẩu huyết trong phim, giờ phút này ngủ bên cạnh nàng, nhất định chính là Vương Tử Hựu chứ?


Mạc Tịnh Ngôn máy móc nghiêng đầu, hoàn toàn không phụ sự mong đợi của mọi người, Vương Tử Hựu xoa xoa đôi mắt buồn ngủ từ cái chăn nhô đầu ra: "Mạc tỷ.... dậy sớm...."

Lời chưa nói hết câu đã bị Mạc Tịnh Ngôn dùng gối đầu tấn công. Cho dù tế bào vận động của Vương Tử Hựu rất mạnh mẽ nhưng cũng không có cách nào không quýnh quáng để mà phản ứng kịp thời với sự bạo lực ngoài dự kiến của Mạc Tịnh Ngôn, khi khuôn mặt của nàng bị đập bởi gối đầu, trong lòng Vương Tử Hựu cảm kích Vương mụ mụ rất nhiều, lúc trước nàng chọn loại gối đầu bằng kiều mạch, may mắn thay Vương mẹ nói loại gối đầu bằng kiều mạch đối với xương cổ không tốt nên thay thế bằng loại gối đầu mềm, bằng không dù là mạnh tay hay nhẹ tay mà đánh vào thì khuôn mặt Vương Tử Hựu không tránh bị tơi tả.

"Chị làm gì thế !" Vương Tử Hựu kéo Mạc Tịnh Ngôn còn đang làm bộ dùng gối đầu đánh mình, muốn đối với nàng hung hăng một chút cũng không đành lòng, nhưng không hung tàn một chút sẽ bị mất khí thế, đột nhiên bức thiết muốn trêu chọc đại tỷ Mạc Tịnh Ngôn chất phác này, vì vậy mở miệng liền nói: "Tối hôm qua đối với tôi làm loại chuyện đó, hôm nay lại đánh tôi, chị thật sự quá đáng."

Lời nói pha lẫn cảm xúc phức tạp, không nghĩ cuối cùng tình cảm hỗn loạn lại biến thành bộ dạng thẹn thùng, Mạc Tịnh Ngôn nhìn Vương Tử Hựu sáng sớm ở trên giường ngượng ngùng, vô cùng sửng sốt, không uống rượu nhưng mặt đã lập tức đỏ lên, thanh âm run rẩy đáng sợ.

"Làm loại chuyện gì ? Loại chuyện đó... là loại chuyện gì?"

Vương Tử Hựu hung ác liếc nàng: "Mạc tỷ, chị đừng nói với tôi là chị quên hết mọi thứ nha."


"Đợi chút...để tôi nhớ một chút." Mạc Tịnh Ngôn cố gắng làm mình tỉnh táo hơn, tạm dừng tất cả các giác quan, chỉ chuyên tâm nhớ lại chuyện tối hôm qua. Mạc Tịnh Ngôn nhớ rõ tối hôm qua mình uống quá nhiều, không thấy Vương Tử Hựu, mình mới nói với những người trong quán bar trong lòng buồn bực muốn ra ngoài hóng gió, có thể là mình lừa gạt chính mình, giờ phút này Mạc Tịnh Ngôn một mạch nhớ rõ ràng lúc ấy mình nói là muốn đi ra ngoài hóng gió, kỳ thật là vì tìm Vương Tử Hựu mới ra khỏi quán bar, tìm cả buổi phát hiện Vương Tử Hựu đang nói chuyện điện thoại, vừa thấy mình liền dập máy, Mạc Tịnh Ngôn nổi giận cãi nhau với nàng một trận.

Nội dung cãi nhau cụ thể không nhớ được, Mạc Tịnh Ngôn chỉ nhớ rõ đang cùng Vương Tử Hựu cãi nhau, đem tất cả những gì trong lòng nói ra hết, vì phải quay cảnh khỏa thân mà không vui, còn đối với Vương Tử Hựu là đau khổ vì tình, cuối cùng còn....hôn cái tiểu quỷ kia một lúc.

Đúng vậy, những chuyện vào lúc đó nàng đều nhớ lại toàn bộ, những thứ đó đều rất rõ ràng, thế nhưng nhớ đến lúc đó thì hoàn toàn bị cắt đứt, những chuyện sau đó cũng Vương Tử Hựu rồi làm sao lại đến nhà nàng, chết sống cũng không nhớ nổi.

"Nhớ lại chưa?" Vương Tử Hựu môi mím chặt, khóe miệng kéo lên một đường, mặt mũi hả hê chờ Mạc Tịnh Ngôn trả lời.

Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy da đầu bắt đầu run lên, vô luận thế nào, chuyện hôn môi đã quá đáng lắm rồi. Nếu Vương Tử Hựu tố cáo nàng hôn nàng còn danh chính ngôn thuận bắt nàng dừng lại, nhưng hiện giờ lại dở trò lưu manh với mình! Làm thế nào vãn hồi!

Rốt cuộc Vương Tử Hựu là yêu nghiệt phương nào, rõ ràng có thể khiến cho một cô gái đã 28 tuổi chưa từng hẹn hò lại có chứng sợ yêu đương để nàng giở trò lưu manh?


Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn nhất kiểm thái sắc, tựa hồ hoàn toàn không muốn nhớ lại, không tránh được trong lòng hận đến nghiến răng.

Hôn người ta rồi, còn hôn đắm đuối như thế, kết quả ngày hôm sau trong lòng bách chuyển thiên hồi đến chết không chịu nhận nợ sao ? Vương Tử Hựu sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, Mạc Tịnh Ngôn muốn giỡn thì nàng giỡn đến cùng !

Vương Tử Hựu tựa ở đầu giường, vẻ mặt tang thương, đem chăm mền che ngang ngực, lộ ra bờ vai bóng loáng, mà dây áo ngủ còn rất chọc người rơi xuống cánh tay. Nàng thật sâu thở dài, sâu kín nói: "Mạc tỷ không cần nói, tôi đã hiểu.... trong giới giải trí này tất cả mọi người gặp dịp thì chơi, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể trách mình nhất thời tham luyến sắc đẹp mà gây tai họa, Mạc tỷ, tôi sẽ không trách chị...."

Mấy câu nói đó Mạc Tịnh Ngôn nghe thế nào cũng cảm thấy thật kỳ quặc?

"Thật sự...đã xảy ra chuyện gì? Cô muốn nói là...." Mạc Tịnh Ngôn có một loại cảm giác cực kỳ không tốt, Vương Tử Hựu với bộ dạng bị XXOO rốt cuộc là đang muốn tố cái gì thì kẻ ngốc cũng nhận ra!

Vương Tử Hựu dù sao cũng là diễn viên, trong lòng đùa giỡn bề ngoài biểu đạt thập phần chính xác, trực tiếp đem tâm tình của mình nhét vào trong lòng Mạc Tịnh Ngôn, giờ phút này chính là cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng. Vì vậy Vương Tử Hựu chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mạc Tịnh Ngôn, trong mắt là mỏi mòn mong chờ phủ một tầng sương mù, đắng chát khẽ mỉm cười, nàng nói: "Tối hôm qua, chị uống quá say...tôi thấy ý thức của chị không tỉnh táo nên đưa chị về nhà tôi, sau đó, chị....tôi..."

Vương Tử Hựu thật sự thầm nghĩ trêu chọc Mạc Tịnh Ngôn một chút, ai bảo tối hôm qua nàng ôm ấp, hôn môi, bao nhiêu tiện nghi đều chiếm hết còn lớn tiếng nói: "Đã hứa cho cô hôn tôi, chẳng lẽ tôi không được hôn lại cô?!" Hơn nữa sáng nay mới tỉnh dậy còn dùng gối đầu đánh người, hoàn toàn không để ý công lao Vương Tử Hựu tối hôm qua cực khổ đưa Mạc Tịnh Ngôn mê man trở về nhà, cho nên đùa giỡn nàng một chút cũng rất công bằng.


Thế nhưng Vương Tử Hựu thật sự đánh giá cao Mạc Tịnh Ngôn ở ngành giải trí nhiều năm đã được tôi luyện tinh thần biết đùa giỡn vui chơi, không ngờ Mạc Tịnh Ngôn lại không biết đùa, hơn nữa còn có một điểm mấu chốt lại bỏ qua....chính là Mạc Tịnh Ngôn chưa từng yêu đương qua, hoàn toàn là một tiểu bạch trong tình yêu.

Cho nên khi Vương Tử Hựu khóc lóc than thở kể lể chuyện tối hôm qua, một bộ vợ bé ẩn nhẩn một hồi, mặc dù không nói rõ ràng nhưng Mạc Tịnh Ngôn đã minh bạch tất cả, nhất định mình đã làm chuyện không thể tha thứ.

Vương Tử Hựu đang muốn cười lớn hô CUT, kết quả Mạc Tịnh Ngôn với vẻ mặt đau lòng thật thà đỡ bả vai Vương Tử Hựu, thanh âm nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, mang theo giọng điệu vô cùng sám hối nói: "Thực xin lỗi Tiểu Hựu..."

Trong lòng Vương Tử Hựu lập tức núi lửa phun trào! Tiểu Hựu??? Đây là biệt danh thân thiết sao? Chẳng lẽ diễn xuất của mình tốt đến thế, Mạc tỷ nàng...rõ ràng là tưởng thật??? Có cần tự nhiên như vậy không hả !

"Nếu như em nguyện ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm." Ánh mắt Mạc Tịnh Ngôn mang theo đau lòng chân thành chuyển thành tuyệt đỉnh ôn nhu, Vương Tử Hựu đang muốn nhảy dựng hô Suprise nói là tôi chỉ giỡn thôi, kết quả trong phút chốc mất phương hướng đều lạc mất trong ánh mắt khiến nhân tâm rộng mở của Mạc Tịnh Ngôn.

Nàng chứng kiến Mạc Tịnh Ngôn lãnh diễm, vũ mị, khêu gợi, thẹn thùng, ngu ngơ, nàng đều đã thấy qua, có thể hoàn toàn không thực sự thoải mái, nhưng Mạc Tịnh Ngôn tuyệt đối ôn nhu là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong phút chốc Vương Tử Hựu quên đính chính, quên phản bác, thầm nghĩ vĩnh viễn sa vào ánh mắt dịu dàng của Mạc Tịnh Ngôn...